Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 836: Giả thần giả quỷ



Tống Anh rất nhanh đã đi cổng cung điện hoang tàn này.

 

Nàng không chút do dự mở cánh cổng đã bị mối mọt ăn mòn đến mức hư hại ra, bước vào trong.

 

"Chúng ta cũng phải đi vào sao? Công chúa, nghe nói chỗ này vô cùng xui xẻo, có quỷ quấy phá đấy..." Ma ma hơi sợ hãi, bà ta vốn xuất thân là cung nữ nên rất kiêng kị nơi này.

 

"Ban ngày ban mặt, quỷ ở đâu ra?" Thanh Lạc công chúa do dự một chút, sau đó nhìn lên trời, cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong.

 

Chẳng qua, sau khi bước qua cánh cổng mục nát, không biết vì sao luôn cảm thấy gió lạnh thổi qua, trời cũng âm u hơn không ít.

 

Trên mặt đất toàn là lá rụng, cỏ dại đã che lấp hết gạch lát sân.

Nhiều năm không được tu sửa khiến toàn bộ cung điện này hoang vắng.

Trong sân có một cái giếng lớn, nhưng miệng giếng đã bị một tảng đá lớn bịt kín khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

 

Tống Anh đứng giữa sân, không hề nhúc nhích.



"Nàng, nàng làm sao vậy?" Sắc mặt của Thanh Lạc công chúa cứng đờ, "Tống cô nương, ngươi đang giả thần giả quỷ sao?!"

Tống Anh vẫn bất động.

 

Thanh Lạc công chúa cau mày: "Các ngươi đi xem xem nàng đã có chuyện gì!"

Cố làm ra vẻ huyền bí!

Bầu không khí nơi đây rất đáng sợ, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh cuốn mớ lá vàng dưới đất bay lên không trung, trông càng âm u hơn nữa.

 

Hai người bên cạnh công chúa hơi căng thẳng, do do dự dự tiến lên phía trước.



Đột nhiên! Tống Anh quay đầu sang!

Chỉ thấy nàng nghiêng đầu, sắc mặt tái xanh như thoa một lớp phấn dày, đôi môi đỏ rực như máu, ánh mắt tối tăm nhìn bọn họ.

 

"A..." Hai người kia lập tức quay lại nhưng bị ngã xuống đất.

 

Thanh Lạc công chúa cũng hoảng sợ, không nói lời nào, vội vàng quay người bỏ chạy.

 

Gần như chỉ trong nháy mắt, trong sân này đã không còn ai, cánh cổng cũ nát lay động mấy cái, kêu kẽo kẹt.

 

Người vừa đi hết, Tống Anh lập tức cong môi cười, sau đó đưa tay chùi bột mì và mứt trái cây trên mặt đi.

 

Thanh Lạc công chúa chỉ có chút can đảm này mà cũng dám tới hù dọa nàng?

Chỗ có người chết còn có thể đáng sợ hơn yêu quái sao? Mỗi ngày nàng tùy tiện mở mắt ra là có thể nhìn thấy yêu quái nuôi trong nhà nàng biến về bản thể.

Nàng đã bao giờ sợ hãi đâu?

Tống Anh hừ một tiếng, sau đó bắt đầu đi dạo trong cung điện này.

 

Thiên điện của chỗ này không được khí phái lắm, vị trí cũng không tốt, vốn hơi âm u, đã vậy bên trong còn trồng cây, nhiều năm không được xử lý, khó trách khiến lòng người không thoải mái.

 

Tống Anh không rõ ràng chỗ này có quỷ hay không, nhưng nhất định có khí tức của yêu quái.

 

Sau khi xem hết một vòng, Tống Anh khiêng tảng đá lớn trên miệng giếng xuống đất.

 

Sau đó, nàng nhìn xuống bên dưới.

 

Cái giếng này không hề sâu, hơn nữa bên trong thậm chí còn không có lấy một giọt nước, xương cốt người chết trong lời đồn cũng không có.

 

Khí tức của yêu quái này không hoàn chỉnh như khí tức của yêu linh trong cơ thể Cố Minh Bảo mà giống nhau một luồng khí rải rác bên trong giếng, dường như còn rất yếu.

 

Ngẫm nghĩ giây lát, Tống Anh dùng pháp lực gom yêu linh rải rác này lại.

 

Cuối cùng tụ lại thành một luồng sáng nhỏ, nhưng luồng sáng này bây giờ trông cực kỳ yếu ớt, giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

 

Sau khi ném nó vào trong không gian, nàng cũng tiến vào trong không gian,

Yêu linh lần này giống hệt yêu linh của Thập Doanh lúc nãy, cũng treo mình lên Luân Hồi Chủng, bắt đầu hấp thu năng lượng.

 

"Ngươi lại tìm thấy yêu linh ở đâu vậy!?" Linh Phong khiếp sợ không thôi.

 

"Trên người Cố Minh Bảo và trong hoàng cung." Tống Anh thản nhiên đáp.

 

"..." Linh Phong nheo mắt, "Không thể nào! Sao yêu linh trong cơ thể Cố tiểu thư có thể chạy ra được? Trừ phi bản thân nó muốn tìm chết!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.