Cố Minh Bảo cắn môi, trông vừa bướng bỉnh vừa hơi đáng thương.
"Muội muội, nếu Cố tiểu thư đã nhiệt tình mời thì muội cứ đi đi, không cần lo lắng chuyện trong nhà." Tống Tuân suy nghĩ một chút rồi nói.
"Không được, muội còn muốn đi đến thôn trang ở ngoại thành xem dê của muội nữa..." Tống Anh trừng mắt nhìn hắn.
"Huynh nhìn đi, quả nhiên tỷ ấy muốn chạy lung tung!" Cố Minh Bảo lập tức rống lên dọa Tống Tuân hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước.
Cố Minh Bảo thấy vậy thì vô cùng xấu hổ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, hạ thấp giọng xuống nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Cũng, cũng không phải không thể đi xem dê... Trừ phi ta đi cùng tỷ, phải ngồi xe ngựa, chỉ có thể ngắm cảnh chứ không được làm việc... Nếu không thì không được..."
"..." Tống Anh nheo mắt.
Thẹn thùng quá rồi đấy.
Những lúc ở riêng với nàng trước đây, nàng ấy nói chuyện không hề cố kỵ nhiều như vậy.
"Ngươi chắc chắn muốn đi cùng ta sao? Thôn trang của ta nuôi động vật, nhất định sẽ có mùi, sợ ngươi không quen thôi." Tống Anh nói.
"Tống tỷ tỷ có thể thì đương nhiên ta cũng có thể." Cố Minh Bảo lập tức gật đầu.
"Vậy được rồi, hôm nay ngươi về nhà chuẩn bị một chút, ngày mai đi cùng ta đến thôn trang." Tống Anh chiều theo ý nàng ấy, sau đó quay sang nhìn Tống Tuân: "Ca, có lẽ ngày mai Hoắc Vương gia sẽ tới.
Đến lúc đó huynh tiếp đãi khách nhé?"
"..." Bây giờ Tống Tuân đã biết Hoắc Nhung chính là Hoắc Triệu Uyên, nhưng hắn là một người đọc sách, gặp người mang khí thế sát phạt như Hoắc Triệu Uyên thì khí thế bị thua mấy phần.
Thế nhưng, người này là muội phu của hắn, hắn làm Đại cữu ca thì không thể trông như dễ bắt nạt.
"Muội muội yên tâm." Vẻ mặt của Tống Tuân rất nghiêm túc.
Trong đầu đã bắt đầu cân nhắc xem ngày mai phải nói chuyện thế nào.
Sáng sớm hôm sau, Tống Anh dẫn Cố Minh Bảo chạy trốn, bỏ lại bóng dáng tiều tụy của Tống Tuân.
"Có phải Tống huynh có chỗ nào khó chịu không? Lúc nãy, ta thấy bọng mắt của hắn xanh đen, giống như bị người ta đánh vậy." Cố Minh Bảo hỏi.
Tống Anh không nhịn được mà bật cười: "Không cần để ý đến hắn đâu.
Chẳng qua là nam nhân trọng thể diện, chắc chắn đã thức suốt đêm để nghĩ xem phải làm sao để khiến Hoắc Triệu Uyên ngoan ngoãn cam đoan với hắn rằng sau này sẽ không bắt nạt ta."
Cố Minh Bảo ngạc nhiên nhìn nàng: "Vậy thì ca ca ngươi cũng tốt với ngươi thật, sắp so được với ca ca ta rồi."
Tống Anh cạn lời.
Có ai khen người khác như vậy sao?
"Ngươi cảm thấy ca ca ta thế nào?" Tống Anh không đầu không đuôi hỏi một câu.
"Rất tốt, lịch sự, lễ độ, chính nhân quân tử." Cố Minh Bảo hơi ngượng ngùng.
Tống Anh gật đầu: "Ừm, hắn quả thực không tệ."
Tống Anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Hôm qua, nàng đột nhiên cảm thấy hai người này có vẻ xứng đôi, nhưng lại không dám làm bà mối.
Dù sao thì thân phận của hai người vẫn cách nhau rất xa, cho dù Tống Tuân có thi đậu tiến sĩ thì vẫn kém Quốc Công phủ xa vạn dặm.
Ca ca của mình, đương nhiên nàng sẽ cảm thấy tốt, nhưng chưa chắc người của Trung Quốc Công phủ cũng cảm thấy như thế.
Vì vậy, nàng không xen vào chuyện này.
Huống chi, Cố Minh Bảo là bằng hữu chứ không phải người thân của nàng, hôn sự của nàng ấy không tới lượt nàng làm chủ.
Nàng mới đi được nửa đường thì Hoắc Triệu Uyên quả nhiên tới cửa.
Tống Tuân đã chuẩn bị trà sẵn từ trước, sau đó ngồi nghiêm chỉnh chờ Hoắc Triệu Uyên rảo bước đi đến chính sảnh.
Lúc này, Tống Tuân mới đứng dậy đón chào.
Hoắc Triệu Uyên mặc quần áo màu sẫm, trông âm trầm, nghiêm túc khiến mí mắt của Tống Tuân giật giật.
"Đại cữu ca." Hoắc Triệu Uyên lại rất thẳng thắn, mở miệng chào hỏi.
Tống Tuân lập tức bị sặc nước miếng.
Mặt hắn lập tức đỏ bừng vì sặc: "Không dám, không dám."
Vừa nói xong, cả người hắn lập tức suy sụp.
Hắn còn muốn thể hiện vẻ anh dũng một chút, không ngờ vừa mới gặp mặt đã bại trận rồi!