Thái độ của Hoắc Triệu Uyên hết sức trịnh trọng.
Trước khi tới đây, bản thân hắn đã âm thầm cân nhắc mấy lần.
Tuy Tống Anh là yêu quái nhưng luôn đối xử thật lòng thật dạ với ca ca của mình, từ tòa nhà lớn này là có thể nhìn ra được.
Hắn từng nghĩ, con người và yêu quái vốn dĩ thuộc hai thế giới khác nhau, liệu hắn có thể tiếp tục duy trì tình cảm ban đầu của mình hay không.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có một kết quả duy nhất.
Đời người chẳng quá trăm năm, số mệnh của hắn lại càng ngắn, không biết khi nào thần tiên trên trời đột nhiên xuất hiện làm phép, chớp mắt một cái là biến thành người khác.
Nếu có thể được như ước nguyện trong tuổi thọ ngắn ngủi ở đây thì cũng không uổng đời này.
Thậm chí, bây giờ hắn lại thầm thấy may mắn khi Tống Anh không phải con người.
Nàng là yêu quái, vậy thì cuộc đời ngắn ngủi của hắn chẳng qua chỉ là bóng câu qua cửa* đối với nàng.
* Bóng câu qua cửa: thời gian ngắn ngủi, trôi qua rất nhanh
Hoắc Triệu Uyên đã thông suốt, giờ phút này, da mặt dày hơn trước mấy phần, thậm chí còn trông có vẻ cực kỳ vô tội và đáng thương, trông mong nhìn Tống Tuân, nhìn đến mức khiến Tống Tuân phát ngại: "Vương gia, ngươi đừng cho rằng ngươi nói như vậy thì ta có thể..."
"Đương nhiên là không rồi.
Đại cữu ca là người đọc sách, sao ta có thể lừa gạt ngươi được.
Ta cũng không mong gì nhiều, nếu nàng không muốn cho ta một danh phận thật sự, ta chỉ chiếm cái hư danh này thì trong lòng đã mãn nguyện lắm rồi." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói tiếp.
"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.
Phải làm sao đây? Không giống những gì hắn tưởng tượng.
"Các ngươi... Không phải trước đây ngươi và muội muội ta nhờ chim gửi thư, qua lại thân thiết sao? Sao ngươi lại nói như vậy?" Tống Tuân lập tức hỏi.
"Nói ra thì đúng là xấu hổ.
Lệnh muội thật sự giỏi kiếm tiền, mà gia sản của Hoắc gia ta lại bị ta tiêu xài gần hết, bây giờ thật sự nghèo đến mức không xu dính túi.
Huống hồ, tuy nàng là người làm ăn, nhưng người khác tặng những tục vật như vàng bạc cũng không lọt được vào mắt nàng, mềm cứng đều không ăn, vàng bạc cũng vô dụng.
Những thực phẩm ngày thường tặng cho nàng cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi..."
Mí mắt của Tống Tuân giật giật.
Thảm như vậy sao?
Trong lòng đột nhiên vô cùng cao hứng.
Tống Tuân đè nén cảm xúc vui sướng khi người khác gặp họa: "Chuyện này... cũng không thể trách muội muội ta được.
Nàng thật sự ưu tú, chướng mắt người khác cũng là bình thường."
"Đúng vậy.
Nhưng mà luật lệ của thời đại này không tốt, nữ tử sinh tồn gian nan.
Nếu nàng nhất quyết muốn hòa li với ta thì e rằng sau này sẽ xuất hiện càng nhiều ong bướm bên cạnh hơn nữa." Hoắc Triệu Uyên gật đầu thừa nhận, lại thuận miệng lừa gạt thêm lần nữa.
Ong bướm? Ha ha, sợ là chưa kịp bay đến trước mặt Tống Anh thì đã bị những yêu quái đó b.óp ch.ết rồi.
Cũng chỉ có hắn không xa không gần, không oán không ghét mà thôi.
Tuy nhiên, lời này của hắn đã chạm đến tâm khảm của Tống Tuân.
Tống Anh ưu tú như vậy, lúc ở trong thôn, Lý Tiến Bảo kia vì mấy lượng bạc của nàng mà rắp tâm tính kế, nếu thật sự hòa li thành nữ tử độc thân thì e rằng xung quanh càng có nhiều người có ý đồ bất chính hơn.
Tống Tuân đánh giá Hoắc Triệu Uyên một phen.
Người này...
Ngàn không tốt, vạn không tốt, vóc dáng quá to lớn, là người trầm lắng, diện mạo quá tốt, tính cách lại quá lạnh lùng, hoàn toàn không biết cách làm nữ hài tử vui vẻ.
Nhưng hắn hơn người khác ở chỗ nhân phẩm tốt, lại chịu để tâm, thân phận và địa vị cũng có thể khiến người khác kinh sợ.
Nếu muội muội hắn gặp phiền phức ở kinh thành thì với năng lực của mình, Hoắc Triệu Uyên có thể giải quyết giúp nàng.
Nghĩ như vậy, Tống Tuân cảm thấy Hoắc Triệu Uyên thuận mắt hơn nhiều.
Suy nghĩ này của hắn thật sự hơi ích kỷ, nhưng hắn làm ca ca, không thể tìm một người không có tí ưu điểm nào cho muội muội được đúng không?
"Sau này còn phải nhờ Hoắc đại nhân chăm sóc nàng nhiều hơn." Tống Tuân chắp tay nói.
Nói cách khác, hắn tuyệt đối sẽ không đứng ở giữa làm khó dễ, ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
Hoắc Triệu Uyên hơi mỉm cười: "Đa tạ Đại cữu ca."
Tống Tuân nhìn Hoắc Triệu Uyên bằng sắc mặt kỳ lạ.
Người này... theo lời muội muội hắn nói thì hình như là bề ngoài trông đứng đắn nhưng bên trong lại hoàn toàn khác hẳn?