Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 843: Chuyện vặt vãnh



Lời nói khôn khéo của Hoắc Triệu Uyên khiến trong lòng Tống Tuân luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

 

"Đại cữu ca, người có biết phu nhân ta bây giờ đang bận rộn chuyện gì không?" Hoắc Triệu Uyên nói năng rất khách khí, nhưng hình tượng của hắn lại rất nghiêm chỉnh khiến Tống Tuân nghe xong thì nổi da gà khắp người.

 

"Phu nhân của ngươi mà bản thân ngươi lại không biết rõ sao?" Tống Tuân học theo hắn, đáp lại bằng giọng điệu quái gở.

 

 

Hoắc Triệu Uyên hơi mỉm cười: "Phu quân như ta đương nhiên không thân thiết với phu nhân bằng ca ca người rồi."

Tống Tuân nghe thấy lời này thì trong lòng rất dễ chịu.

 

"Vậy nên còn phải nhờ Đại cữu ca giúp đỡ cho quan hệ giữa ta và phu nhân tốt lên." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói, dứt lời lại tiếp tục, "Đại cữu ca chính là huynh trưởng ‘‘ruột thịt cùng một mẫu thân" của nàng, đương nhiên là người hiểu rõ về phu nhân của ta nhất.

Không được Đại cữu ca cho phép, ta cũng không dám cho người điều tra hành tung của nàng để tránh làm Đại cữu ca không vui.

Nhưng mà Đại cữu ca yêu thương muội muội, đương nhiên hy vọng phu thê bọn ta hòa thuận, quan hệ thân mật.

Do đó, nếu ta có chuyện gì thì chỉ cần thỉnh giáo người là được."

Hoắc Triệu Uyên rõ ràng còn lớn hơn Tống Tuân sáu, bảy tuổi, nhưng lúc này lại ngơ ngác như một tên nhóc ngốc nghếch, đã vậy còn nói đến mức Tống Tuân không còn lời nào để nói.



"Cụ thể ta cũng không biết, từ trước đến nay, nàng không nói với ta những chuyện này." Tống Tuân thở dài, cũng hơi ngượng ngùng.

 

Nhưng đối diện với ánh mắt "thành thật" của Hoắc Triệu Uyên, hắn khó mà nói rằng bản thân hoàn toàn không biết gì nên đành phải căng da đầu nói thêm: "Ta chỉ biết nàng mua một thôn trang ở ngoại thành, còn rất rộng, mấy ngày trước mua không ít dê thả vào đó nuôi.

Nàng còn mua hai cửa hàng, một cái để bán xà phòng như trước, còn cái còn lại hình như vẫn chưa có động tĩnh gì." 

Tống Tuân nói xong thì cảm thấy bản thân mình đã phản bội muội muội.



Sao Hoắc Triệu Uyên có thể thật sự không biết rõ những chuyện này được chứ?

Chẳng qua là bày tỏ thái độ với Tống Tuân, bây giờ Tống Tuân đã mở miệng thì sau này có chuyện gì cũng dễ ăn nói.



Hoắc Triệu Uyên lập tức cảm tạ: "Nói vậy thì nhất định là Đại cữu ca vô cùng lo lắng đúng không? Hay là ta thay Đại cữu ca đi xem nàng thế nào nhé?"

"..." Tống Tuân nheo mắt.



"Đa tạ Đại cữu ca."

Nói xong, không hề đợi Tống Tuân đáp lại đã lập tức đứng dậy cáo từ.

 

Tống Tuân nhìn bóng dáng hấp tấp rời đi kia thì há hốc mồm.

Hồi lâu sau, Tống Tuân mới tự với nói bản thân: "Bản lĩnh nói bậy nói bạ này đúng là rất xứng với nàng."

Nhưng vừa nói xong, Tống Tuân đột nhiên nhớ tới một chuyện.

 

Tống Anh đi cùng Cố Minh Bảo!

Nếu chỉ cùng nhau đi xem thôn trang thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng trước đây, hắn nghe người ta nói rằng Hoàng thượng có ý để Cố tiểu thư đính hôn với Hoắc Triệu Uyên.

Nếu đã như thế mà còn đến cùng một chỗ thì khó tránh bị người khác chỉ trích.

 

Tống Tuân hơi đau đầu.

Bây giờ sắp đến Tết, đúng là nên nghỉ ngơi một chút.

 

Vốn định bảo Lục Giai đưa vị hôn thê đến cùng tham gia náo nhiệt, nhưng nghĩ lại thì hắn không nên dính dáng đến hôn sự này của Lục gia, thế là đành thôi.

 

Nhưng hắn thật sự không quen biết nữ tử nào khác ở kinh thành này.

 

Sau khi do dự hồi lâu, hắn quyết định gửi thiệp đến Trung Quốc công phủ, mời ca ca ruột của Cố Minh Bảo đi trước.

 

Nếu huynh muội đều có mặt thì không sao.



Tuổi của ca ca ruột của Cố Minh Bảo cũng không lớn, năm nay xấp xỉ với Tống Tuân.

 

Đột ngột nhận được thiệp mời, hắn vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng lão gia tử yêu thích Tống Anh nên cũng không thể bỏ qua thiệp mời của Tống gia, thế là mở ra xem.

 

Xem xong mới biết muội muội của mình cùng hai phu thê Hoắc Triệu Uyên đến một thôn trang, hắn lập tức sửa soạn rồi lên đường.



Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, nếu là người khác thì thôi, nhưng đã không có quan hệ với Hoắc Vương gia thì vẫn nên cách xa một chút mới ổn.

 

Nhưng mà Tống Tuân này... là ai?

Sao lại quan tâm đến chuyện vặt vãnh của muội muội hắn như thế? 

Lời nói khôn khéo của Hoắc Triệu Uyên khiến trong lòng Tống Tuân luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

 

"Đại cữu ca, người có biết phu nhân ta bây giờ đang bận rộn chuyện gì không?" Hoắc Triệu Uyên nói năng rất khách khí, nhưng hình tượng của hắn lại rất nghiêm chỉnh khiến Tống Tuân nghe xong thì nổi da gà khắp người.

 

"Phu nhân của ngươi mà bản thân ngươi lại không biết rõ sao?" Tống Tuân học theo hắn, đáp lại bằng giọng điệu quái gở.

 

Hoắc Triệu Uyên hơi mỉm cười: "Phu quân như ta đương nhiên không thân thiết với phu nhân bằng ca ca người rồi."

Tống Tuân nghe thấy lời này thì trong lòng rất dễ chịu.

 

"Vậy nên còn phải nhờ Đại cữu ca giúp đỡ cho quan hệ giữa ta và phu nhân tốt lên." Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói, dứt lời lại tiếp tục, "Đại cữu ca chính là huynh trưởng ‘‘ruột thịt cùng một mẫu thân" của nàng, đương nhiên là người hiểu rõ về phu nhân của ta nhất.

Không được Đại cữu ca cho phép, ta cũng không dám cho người điều tra hành tung của nàng để tránh làm Đại cữu ca không vui.

Nhưng mà Đại cữu ca yêu thương muội muội, đương nhiên hy vọng phu thê bọn ta hòa thuận, quan hệ thân mật.

Do đó, nếu ta có chuyện gì thì chỉ cần thỉnh giáo người là được."

Hoắc Triệu Uyên rõ ràng còn lớn hơn Tống Tuân sáu, bảy tuổi, nhưng lúc này lại ngơ ngác như một tên nhóc ngốc nghếch, đã vậy còn nói đến mức Tống Tuân không còn lời nào để nói.

 

"Cụ thể ta cũng không biết, từ trước đến nay, nàng không nói với ta những chuyện này." Tống Tuân thở dài, cũng hơi ngượng ngùng.

 

Nhưng đối diện với ánh mắt "thành thật" của Hoắc Triệu Uyên, hắn khó mà nói rằng bản thân hoàn toàn không biết gì nên đành phải căng da đầu nói thêm: "Ta chỉ biết nàng mua một thôn trang ở ngoại thành, còn rất rộng, mấy ngày trước mua không ít dê thả vào đó nuôi.

Nàng còn mua hai cửa hàng, một cái để bán xà phòng như trước, còn cái còn lại hình như vẫn chưa có động tĩnh gì." 

Tống Tuân nói xong thì cảm thấy bản thân mình đã phản bội muội muội.

 

Sao Hoắc Triệu Uyên có thể thật sự không biết rõ những chuyện này được chứ?

Chẳng qua là bày tỏ thái độ với Tống Tuân, bây giờ Tống Tuân đã mở miệng thì sau này có chuyện gì cũng dễ ăn nói.

 

Hoắc Triệu Uyên lập tức cảm tạ: "Nói vậy thì nhất định là Đại cữu ca vô cùng lo lắng đúng không? Hay là ta thay Đại cữu ca đi xem nàng thế nào nhé?"

"..." Tống Tuân nheo mắt.

 

"Đa tạ Đại cữu ca."

Nói xong, không hề đợi Tống Tuân đáp lại đã lập tức đứng dậy cáo từ.

 

Tống Tuân nhìn bóng dáng hấp tấp rời đi kia thì há hốc mồm.

Hồi lâu sau, Tống Tuân mới tự với nói bản thân: "Bản lĩnh nói bậy nói bạ này đúng là rất xứng với nàng."

Nhưng vừa nói xong, Tống Tuân đột nhiên nhớ tới một chuyện.



Tống Anh đi cùng Cố Minh Bảo!

Nếu chỉ cùng nhau đi xem thôn trang thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng trước đây, hắn nghe người ta nói rằng Hoàng thượng có ý để Cố tiểu thư đính hôn với Hoắc Triệu Uyên.

Nếu đã như thế mà còn đến cùng một chỗ thì khó tránh bị người khác chỉ trích.

 

Tống Tuân hơi đau đầu.

Bây giờ sắp đến Tết, đúng là nên nghỉ ngơi một chút.

 

Vốn định bảo Lục Giai đưa vị hôn thê đến cùng tham gia náo nhiệt, nhưng nghĩ lại thì hắn không nên dính dáng đến hôn sự này của Lục gia, thế là đành thôi.



Nhưng hắn thật sự không quen biết nữ tử nào khác ở kinh thành này.

 

Sau khi do dự hồi lâu, hắn quyết định gửi thiệp đến Trung Quốc công phủ, mời ca ca ruột của Cố Minh Bảo đi trước.

 

Nếu huynh muội đều có mặt thì không sao.

 

Tuổi của ca ca ruột của Cố Minh Bảo cũng không lớn, năm nay xấp xỉ với Tống Tuân.

 

Đột ngột nhận được thiệp mời, hắn vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng lão gia tử yêu thích Tống Anh nên cũng không thể bỏ qua thiệp mời của Tống gia, thế là mở ra xem.

 

Xem xong mới biết muội muội của mình cùng hai phu thê Hoắc Triệu Uyên đến một thôn trang, hắn lập tức sửa soạn rồi lên đường.

 

Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, nếu là người khác thì thôi, nhưng đã không có quan hệ với Hoắc Vương gia thì vẫn nên cách xa một chút mới ổn.

 

Nhưng mà Tống Tuân này... là ai?

Sao lại quan tâm đến chuyện vặt vãnh của muội muội hắn như thế? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.