Thôn trang của Tống Anh cách kinh thành khoảng hơn hai mươi dặm, bên trong hầu hết là ruộng cạn.
Bây giờ trời lạnh, cỏ còn chưa mọc nên trước mắt đàn dê ăn những thứ nàng trồng trong không gian.
Đàn dê có tổng cộng tám trăm con, phần lớn là dê lông dài, có cả lông mảnh và lông thô.
Hiện tại, tốc độ phát triển lông của chúng nó xem như không tệ, nhất là sau khi ăn cỏ trồng trong không gian của nàng, con nào con nấy tròn vo, trông vô cùng đáng yêu.
Nhiều dê như vậy, đương nhiên cần có một con đầu đàn.
Khi vừa mới mua đàn dê này về, Tống Anh cho chúng nó ăn ngon uống tốt, lại để Đại Hoàng mỗi ngày đều tập hợp chúng nó lại một chỗ, lớn giọng trò chuyện với chúng nó.
Đa phần dê được con người nuôi dưỡng nên nếu có sinh ra linh trí thì khả năng cao là chúng có thể nghe hiểu tiếng người.
Kết quả nhận được hôm nay không hề tốn công vô ích, trong số tám trăm con dê có năm con sinh ra linh trí.
Đối với loại động vật nhỏ nuôi trong nhà này thì tỉ lệ như vậy thật ra cũng không tệ.
Đương nhiên, những con còn lại rất khó sinh ra linh trí.
Không có thiên phú thì cho dù có ăn thêm nhiều thứ tốt cũng vô dụng.
Cố Minh Bảo đi cùng nàng tới thôn trang này, sau khi vào trong mới phát hiện ngoại trừ nô bộc bị bán đi cùng với thôn trang thì không có bao nhiêu người, thậm chí cũng chỉ có lác đác mấy hộ nô bộc, trông vô cùng vắng lặng.
"Tống tỷ tỷ, có phải ngươi bị người ta lừa rồi không? Sao chỗ này... không có lấy một mẫu ruộng nước thế? Tuy rằng ruộng cạn cũng không tệ nhưng ruộng nước trồng lương thực đáng giá hơn mà?" Cố Minh Bảo tỏ ra khó hiểu, "Hơn nữa, không phải ngươi nói với ta ở đây nuôi tám trăm con dê sao? Ai quản?"
"Dê rất hiểu chuyện, không cần ta nhọc lòng." Tống Anh cong môi cười.
"..." Cố Minh Bảo cảm thấy chắc chắn là nàng đang nói đùa.
Nhưng thôn trang này quả thực được bài trí không tệ, vừa nhìn đã biết những gian nhà ở đây mới được xây không bao lâu.
"Tống tỷ tỷ, không phải ngươi dồn hết tiền vào việc xây nhà đấy chứ? Ngươi làm vậy là không được.
Xây nhà quả thực không thành vấn đề, nhưng nhân thủ phải dùng vào việc quan trọng.
Sổ sách cũng không có ai quản, dê cũng không có ai chăm, nếu bị mất thì phải làm sao?" Cố Minh Bảo lo lắng muốn chết.
Tống Anh thật sự dựa vào bản thân mình mà kiếm được rất nhiều tiền sao?
Vì sao giờ khắc này nàng ấy lại cảm thấy Vạn Linh Viên kia nhất định sẽ bị lỗ vốn chứ!?
"Cho dù ta không đích thân trồng trọt nhưng trong tay ta cũng có thôn trang.
Ta nghe nông hộ nói vào mùa đông cũng phải cày đất thì sang năm khi gieo trồng mới cho năng suất cao.
Ngươi bỏ không như vậy, sao mà được chứ?" Cố Minh Bảo xoa ấn đường.
"Không gấp, không gấp.
Chờ đến khi thời tiết ấm hơn, rải chút hạt giống trồng cỏ là được rồi." Tống Anh tỏ ra không cần thiết.
"..." Cố Minh Bảo nheo mắt: "Tất cả đều trồng cỏ ư?! Thôn trang lớn như vậy mà ngươi không trồng một chút lương thực nào sao?"
"Đây là thôn trang chăn nuôi, trồng nhiều lương thực làm gì chứ? Đã giữ lại một ít đất trồng rồi." Tống Anh nghiêm túc nói.
"Giữ lại một ít? Lúc nãy ta đã xem mảnh đất đó rồi, tổng cộng chỉ có năm mươi mẫu thôi đúng không?" Cố Minh Bảo nheo mắt, "Ta thấy có khoảng bảy, tám nhà bộc hộ.
Ngươi chỉ cho bọn họ bấy nhiêu đất?"
"Đủ rồi mà." Tống Anh chớp chớp mắt.
Bộc hộ này hơi khác với tá điền.
Bộc hộ là tài sản riêng của nàng, mặc dù không cho bọn họ trồng trọt nhưng hàng ngày cho ăn uống và phát ít tiền tiêu vặt là đủ rồi.
Chẳng qua trong tay có lương thực thì không lo sợ nên Tống Anh vẫn để lại một đất cho bọn họ tự trồng lương thực để ăn.
Tuy nhiên, nàng cũng không để lại quá nhiều bởi vì đến khi đàn dê của nàng có thể thu hoạch lông thì còn cần bọn họ làm việc, đương nhiên là nàng có trả tiền công.
Cố Minh Bảo liên tục thở dài, bất kể nàng ấy nói thế nào thì Tống Anh đều tỏ ra đúng lý hợp tình khiến nàng ấy tức giận đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
Một lát sau, Tống Anh dẫn nàng đi xem dê.
Nhìn thấy đàn dê này, Cố Minh Bảo suýt nữa ngất đi vì tức.