Có phải Tống tỷ tỷ nhà nàng bị người ta lừa rồi không?!
"Tỷ, sao ngươi lại mua loại lông dài như thế chứ? Dê lông dài này không có thịt, trông thì tròn vo nhưng ngươi đưa tay sờ thử đi, thật ra chúng nó rất gầy đấy!?" Cố Minh Bảo sắp tiếc tiền đến mức hộc máu.
Dê Tống Anh mua gần như đều là dê trưởng thành, rất ít dê con!
Như vậy, giá của một con dê này không hề rẻ chút nào.
Nhiều con thế này thì ít nhất cũng phải tốn ngàn lượng bạc đúng không?!
Ném tiền qua cửa sổ rồi!
Cố Minh Bảo thở hắt ra: "Tống tỷ tỷ, ngươi đừng đau lòng.
Ta nghe nói ở phía bắc có không ít người thích dùng lông của loại dê này làm chăn nỉ và bè da dê.
Hay là để ta về nhà nhờ ca ca ta giúp đỡ, bán đàn dê này cho thương nhân phía bắc nhé? Nhưng muốn kiếm lời là chuyện không thể nào, chỉ có thể đỡ lỗ vốn thôi."
"Ta chính là muốn lông của chúng nó mà." Tống Anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, "Ngươi nhìn bộ lông này đi, vừa mềm vừa ấm.
Ta tranh thủ làm ra một đống đồ từ lông dê trước khi trời nóng là còn có thể kiếm được một khoản lớn đấy."
"???"Cố Minh Bảo sửng sốt.
"Ngươi đã tới rồi, có muốn chạy cũng không được, ở lại giúp ta đi." Tống Anh cong môi cười, "Ngươi nhìn đi, lông dê này có thể thu hoạch được rồi đấy.
Trong thôn trang đã huấn luyện xong người cắt lông dê và người dệt đồ, kênh mương cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ làm việc thôi."
Nàng để trống thôn trang một thời gian chủ yếu là để huấn luyện.
Không được cắt lông dê một cách tùy tiện vì có thể sẽ làm dê bị thương, cho nên, nàng đã chọn ra các hán tử khéo léo trong thôn trang, lại tìm không ít da heo cho bọn họ tập thử, chắc hẳn bây giờ đã có thể làm việc rồi.
Còn việc dệt áo lông, Tống Anh cũng bảo nữ nhân ở đây dùng cỏ khô dệt thử trước.
Lần trước đến thôn trang, nàng đã hướng dẫn cách làm.
Có tiền công làm động lực, nhất định bọn họ đã học xong.
Cố Minh Bảo vẫn khó hiểu nhìn nàng: "Ngươi muốn dùng lông của loại dê này để kiếm tiền sao?"
"Đúng vậy.
Nếu không thì ta mua chúng nó làm gì?" Tống Anh thở dài, "Ta không muốn mua quá nhiều nô bộc bởi vì mười mấy nữ tử trong thôn trang cũng đủ rồi.
Đúng là sản phẩm làm ra hơi ít một chút, nhưng dù sao thì năm nay cũng bắt đầu muộn, để sang năm chuẩn bị thêm cũng được."
Cố Minh Bảo nghe xong giống như lọt vào trong sương mù.
Nàng ấy không hiểu mấy thứ này, nhưng thấy Tống Anh hứng thú hừng hực thì cũng không tiện dội một gáo nước lạnh lên người nàng.
Hơn nữa, nàng ấy đã quan sát đàn dê này được một lát, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được là chỗ nào.
Sau khoảng nửa canh giờ chăm chú quan sát, nàng ấy đột nhiên hiểu ra: "Tống tỷ tỷ, dê của ngươi biết xếp hàng ăn cỏ sao?!"
Rõ ràng không có ai quản lý, nhưng bọn chúng không hề tụ lại một chỗ, cũng không chạy lung tung!?
"Vạn vật có linh mà." Tống Anh cong môi cười cười, "Trước đây đã nói với ngươi rồi, Doanh Doanh nhà ta biết thuần thú.
Bảo chúng nó học cách ăn cơm, nói chuyện giống như con người là điều không thể, nhưng tuân thủ trật tự thì vẫn được."
"Doanh Doanh thật là lợi hại..." Hai mắt Cố Minh Bảo lấp lánh.
Tống Anh nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng ấy, thật sự không thể nào tin được.
Sao nàng ấy có thể là đại yêu chuyển thế được chứ?!
Tuy rằng yêu linh đã bị nàng lấy đi, Cố Minh Bảo bây giờ quả thực là một người bình thường, nhưng nàng ấy vẫn có liên quan đến yêu quái!
Cố Minh Bảo cảm thấy đàn dê này thật sự rất thú vị.
Vì vậy, nàng ấy nhìn chằm chằm chúng nó, không chịu rời đi.
Một lát sau, thôn trang liên tiếp có khách tới.
Tống Tuân cùng ca ca của Cố Minh Bảo - Cố Minh Sơ và Hoắc Triệu Uyên.
Đáng tiếc không có thuộc hạ Hoắc Tứ Tượng của Hoắc Triệu Uyên ở đây.
Có lẽ hắn không yên tâm về số yêu quái ở thành Dung của nàng nên quyết định ở đó trông coi thật chặt chẽ, không đi đâu hết.
"Dê có gì đẹp đâu?" Cố Minh Sơ khó hiểu hỏi muội muội, quay đầu lại nói: "Còn là dê lông dài nữa chứ, không nhiều thịt, không ăn được."
Không hổ là hai huynh muội, lời nói ra cũng giống nhau như đúc.