Tống Anh nhướng mày nhìn Hoắc Triệu Uyên một cái, khóe miệng cong lên.
Trong mắt Hoắc Triệu Uyên hiện lên chút chột dạ, hắn nói sang chuyện khác: "Cơ thể thế nào rồi? Độc hôm qua..."
"Ngươi cảm thấy cơ thể ta dễ dàng ngã xuống như vậy sao?" Tống Anh cong môi cười, "Thanh Lạc công chúa kia quá ngu ngốc, một tí độc như vậy hoàn toàn vô dụng với ta.
Ngươi từng thấy yêu quái trúng độc bao giờ chưa?"
"Trước đó, con hồ ly tinh kia bị chuốc thuốc mê nên mới hiện nguyên hình." Hoắc Triệu Uyên lập tức mở miệng.
Vì vậy, khi biết Thanh Lạc dám hạ độc nàng, hắn vô cùng tức giận.
May mắn là Tống Anh không bị lộ nguyên hình, nếu không thì hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Tống Anh ngạc nhiên trong chốc lát, chẳng trách hôm nay Hoắc Triệu Uyên cứ kỳ lạ thế nào, hóa ra là đang chột dạ?
Tống Anh chép miệng, sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết cấu tạo cơ thể của chim và hồ ly không giống nhau mà.
Chim chóc có dạ dày chứa thức ăn riêng, đương nhiên không dễ trúng độc như vậy."
"Là vậy sao?" Hoắc Triệu Uyên cũng không ngốc, hắn đã nghe nàng bịa chuyện vô số lần nên đã có kinh nghiệm, có thể nhận ra cảm giác vui sướng khi bịa chuyện vô căn cứ trong ánh mắt sáng lấp lánh của nàng.
"Đúng vậy.
Nếu không thì tại sao ta lại không hiện nguyên hình chứ?" Tống Anh lập tức gật đầu, sau đó đổi giọng, "Thanh Lạc công chúa kia một lòng si mê ngươi.
Ngươi tính thế nào đây?"
"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt, "Ta không có quan hệ gì với nàng.
ta"
"Ta cũng cảm thấy như thế.
Tuy vị công chúa này xinh đẹp, từng xuất giá cũng không sao, nhưng nhân phẩm không tốt thì không cần phải suy xét.
Chẳng qua là, nếu người này có ơn với ngươi thì ngươi cũng nên báo đáp ân tình này.
Dù sao thì ngươi cũng là thần tiên, dây dưa nhân quả không tốt đâu." Tống Anh nghiêm túc khuyên nhủ.
Hoắc Triệu Uyên buồn bực trong lòng: "Ta đã báo đáp ân tình này từ lâu rồi."
"Ơn cứu mạng dễ dàng báo đáp như vậy sao?" Tống Anh không tin.
Hoắc Triệu Uyên hơi đau đầu: "Mấy năm trước, khi thuộc hạ cũ của phụ thân đưa ta ra khỏi thành thì gặp chút phiền phức, may mà phụ thân của nàng ta ở đó đã lén thả bọn ta đi.
Ta thật lòng ghi nhớ ân tình này vĩnh viễn.
Sau khi hồi kinh, ta lập tức đến nhà Thẩm tướng quân.
Lúc ấy, Thẩm tiểu thư đã trở thành công chúa kim tôn ngọc quý từ lâu rồi, đương nhiên không cần ta báo đáp gì cả, nhưng Thẩm gia vẫn còn những người khác."
"Thẩm tướng quân không chỉ có một mình nữ nhi này, chẳng qua nàng ta là đích trưởng nữ mà thôi.
Ngoại trừ nữ nhi này, ông ấy còn có một thứ tử sức khỏe cực kỳ kém và huynh đệ, chất tử."
"Gia đình huynh đệ của Thẩm tướng quân đối xử cực kỳ tốt với thứ tử kia, nuôi dưỡng rất nhiều năm.
Đáng tiếc, sức khỏe của hắn không tốt, không thể đọc sách, cũng không thể tập võ.
Sau khi trở về, ta lập tức sai người mời đại phu cho hắn.
Bây giờ, sức khỏe của hắn đã tốt hơn nhiều, thậm chí đã thành thân và sinh con.
Sau này, đương nhiên ta cũng sẽ sai người bồi dưỡng tôn tử của Thẩm tướng quân thật tốt, hy vọng hắn kế thừa y bát của Thẩm tướng quân."
Ngoài chuyện này ra, hắn còn âm thầm chiếu cố mấy đứa trẻ biết cố gắng trong nhà huynh đệ của Thẩm tướng quân một phen.
"Vậy sao ngươi không nhắc tới? Hôm qua Thanh Lạc công chúa này đến trước mặt ta nói ngươi thiếu nợ mà vẫn chưa trả đấy?" Tống Anh ngạc nhiên nói.
"Năm đó, Thẩm tướng quân có ơn với ta là thật, nhưng lén thả ta ra khỏi thành là vi phạm hoàng mệnh.
Nếu ta nhắc tới chuyện này thì chẳng phải sẽ khiến Thẩm tướng quân trở thành người bất trung hay sao? Người ta đã qua đời rồi, ta không muốn ông ấy gánh ô danh như thế." Hoắc Triệu Uyên thản nhiên nói.
Nghe vậy, Tống Anh lập tức giơ ngón tay cái lên cho hắn.
"Ngươi đúng là một quân tử.
Nhưng ngươi có biết nữ nhi kia của ông ấy lan truyền chuyện này khắp nơi không?" Tống Anh cười.
"Thật ra... ban đầu khi có người hỏi có phải ta từng giao hảo với Thẩm tướng quân hay không, ta cũng thấy rất khó hiểu." Hoắc Triệu Uyên ăn ngay nói thật.
Không chỉ khó hiểu mà thậm chí còn có loại cảm giác muốn mắng người.
Hắn tôn trọng Thẩm tướng quân nên mới âm thầm chiếu cố người nhà của ông ấy, không dám nói chuyện đã chữa khỏi bệnh cho thứ tử của ông ấy ra bên ngoài, nhưng Thanh Lạc công chúa lại làm ầm ĩ chuyện này đến mức ai ai cũng biết…