Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 849: Khác nhau rất nhiều



Chuyện này xảy ra dưới thời tiên hoàng tại vị, Thẩm tướng quân cũng đã qua đời nên đương kim Thánh Thượng không truy cứu tội thất trách của Thẩm tướng quân lúc trước.

Thậm chí, bởi vì hắn có thể lật lại bản án nên khi nghe thấy chuyện này, Hoàng thượng còn phải trái lương tâm tán thưởng Thẩm tướng quân nhân nghĩa.

Nhưng đây đều chỉ là biểu hiện bên ngoài!

Làm hoàng đế, có ai lại hy vọng có người lén lút hành động sau lưng mình chứ?

Sau này, tôn tử hoặc các chất tử của Thẩm tướng quân vào triều đình, từ từ leo lên trên, e rằng trong lòng hoàng đế cũng sẽ kiêng kị chuyện Thẩm tướng quân lén quyết định năm đó, dẫn tới việc có thành kiến với bọn họ.

 

Vì vậy, hắn thật sự không có ấn tượng tốt về Thanh Lạc công chúa kia.

 

Phụ nhân ngu xuẩn đến cực điểm, không biết đã vứt đầu óc đi đâu rồi.

 

 

Tống Anh ghét bỏ nhìn Hoắc Triệu Uyên một cái.



Người này đúng là... biết giả vờ.

 

Nói năng đường hoàng, thậm chí nét mặt không hề để lộ cảm xúc gì, nhưng thực ra có thành kiến rất lớn đối với Thanh Lạc công chúa kia.

 

"Ngươi là cục đá đầu thai sao? Nếu đã chán ghét thì cứ mở miệng mắng nàng ta mấy câu có làm sao đâu? Nhìn ngươi đi, ánh mắt ghét bỏ hết sức rõ ràng mà vẫn dùng lời lẽ lịch sự như thế..." Tống Anh lắc đầu.

 

"..." Hoắc Triệu Uyên ngẩn người, "Sao ta có thể chấp nhặt với nàng ta chứ?"

"A." Tống Anh lườm hắn, "Nếu ta là ngươi thì giờ phút này đã hét ầm lên chửi nàng ta rồi! Lão tử cực cực khổ khổ giữ gìn danh dự cho cha nàng ta mà trong đầu nàng ta chỉ toàn là tình ý, không hề bận tâm đến những người khác ở Thẩm gia! Đúng là một phụ nhân ngu xuẩn! Nếu cha nàng ta còn sống thì đã đánh chết nàng ta rồi!" 

"..." Hoắc Triệu Uyên nheo mắt.

 

"Thế nào? Có phải lời mắng chửi của ta đã chạm đến tâm khảm của ngươi rồi không?" Tống Anh nói xong thì cười ha ha.

 

"Các ngươi đang nói gì mà vui vẻ thế?" Tống Tuân vội vàng chạy tới đây, lập tức nhìn thấy dáng vẻ cười tươi như hoa của muội muội nhà hắn.

 

Còn Cố Minh Sơ lại ngạc nhiên nhìn Tống Anh.

 

Hắn sống đến từng này tuổi mà chưa bao giờ thấy nữ nhân nào cười lớn như vậy! Thật sự... quá càn rỡ!

"Không nói gì cả, chỉ là hắn vừa mới mắng người thôi!" Tống Anh cong môi cười.

 

"Đúng vậy, ta mắng người thôi." Hoắc Triệu Uyên nở nụ cười u ám.

 

Lúc nãy hắn không biết mình có muốn mắng người hay không, nhưng bây giờ thì hắn thật sự muốn làm như vậy.

 

Tống Tuân hoàn toàn không hiểu mắng người có gì vui, hơn nữa, bây giờ hắn đã đói đến mức bụng dính vào lưng, không hề muốn nghe truyện cười gì cả.

 

Đừng nói là hắn, ngay cả Cố Minh Sơ lúc này cũng cảm thấy bản thân mình có thể ăn hết cả một con trâu.

 

"Các ngươi muốn ăn ngoài sân hay ăn trong nhà?" Tống Anh hỏi.

 

"Có gì khác nhau?" Cố Minh Sơ hỏi một câu, Cố Minh Bảo cũng vội vàng nhìn Tống Anh.

 

"Khác nhau rất nhiều.

Ta thích ăn ngoài sân, nhưng nếu ăn ngoài sân thì phải chờ thêm một lát, đến khi sắc trời hoàn toàn tối mịt, chúng ta mới dùng bữa.

Đương nhiên, nếu có ai trong số các ngươi không thích thì cứ đi vào nhà lấp đầy bụng trước đi." Tống Anh nói.

 

"Hoắc Vương phi, tại hạ đói đến mức không chịu được nữa... Ta với Tống huynh vào nhà ăn lót dạ trước..." Nói xong, Cố Minh Sơ lập tức kéo Tống Tuân đi.

 

Hắn không thể tham ăn một mình, dù sao cũng phải kéo người khác theo.

 

Tống Anh cau mày nhưng cũng không ngăn cản bọn họ.

 

Hoắc Triệu Uyên thì vẫn không nhúc nhích, chờ ngoài sân.

 

Đến khi bọn họ ăn xong, ngoài trời cũng đã tối, Tống Anh mới bắt đầu chuẩn bị.

 

Ăn cơm đương nhiên phải có nghệ thuật ăn cơm.

 

"Làm phiền mọi người xoay người sang chỗ khác trước, ta muốn thả đám côn trùng trong túi ra." Tống Anh nói.

 

"Côn trùng?" Cố Minh Bảo hoảng sợ.

 

Nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người đi.

 

Tống Anh lấy ra một cái túi vải đen, nhìn như thả côn trùng bên trong túi ra ngoài, nhưng trên thực tế thì nàng thả đom đóm trong không gian ra.

Chỉ trong nháy mắt, trong sân lấp lánh vô số ánh sao, vô cùng thơ mộng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.