Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 851: Tiên cảnh ở nhân gian



Lúc này, đom đóm bay lượn xung quanh, những đôi cánh nhỏ ra sức vỗ, có con đậu lên hoa cỏ trong sân, thậm chí còn đậu lên đầu Tống Anh, Cố Minh Bảo và cả Hổ Doanh Doanh.

 

"Có phải đám đom đóm này biết phân biệt nam nữ không vậy?!" Cố Minh Sơ hơi buồn bực, vội vàng đưa tay muốn bắt.

 

"Đom đóm này của ta quý giá lắm, một con 1000 lượng.

Hay là Cố công tử trả tiền trước rồi hẵng bắt?" Tống Anh nói.



Cố Minh Sơ nghe vậy thì lập tức thu tay về.

 

Nàng phải tốn rất nhiều công sức mới gom được nhiều đom đóm như vậy đấy.

 

Tại sao chúng nó không bay đến nơi khác cũng có nguyên nhân.

Mấy ngày nay, chúng nó đều ở trong không gian, quen với hoàn cảnh bên trong không gian, mà viện tử này của Tống Anh có khí tức chênh lệch với bên trong không gian ít nhất.

Hơn nữa, nàng và Hổ Doanh Doanh là yêu quái, đương nhiên có khí tức khác người thường.

Còn Cố Minh Bảo ngồi gần nàng, gần đây đều ăn thứ mà nàng đưa tới nên cũng sẽ thu hút đám côn trùng nhỏ này.

 

Nhưng nhìn thấy quanh người Tống Tuân chỉ có ít ỏi một, hai con bay đến, Tống Anh cau mày.

 

"Ca, huynh đã ăn hết mấy thứ trước đây muội đưa cho huynh chưa?" Tống Anh làm như vô tình hỏi.

 

Tống Tuân sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Chưa đâu."

Tống Anh cau mày.

 

Nói dối.

 

Có lẽ vì hơi chột dạ, Tống Tuân do dự giây lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Vốn dĩ còn thừa rất nhiều nhưng sau đó Lục hiền đệ và cả Ngu hiền đệ nài nỉ xin về nên đã vơi đi không ít, có cản cũng không cản được."

Hắn vô cùng bất đắc dĩ, đó là hai kẻ vô lại.

 

Tuy Tống Anh và hắn sống cùng một nhà nhưng bình thường đều tách ra ăn riêng.

 

Bởi vì có rất nhiều lúc Tống Anh không ở nhà hoặc do nàng lười chạy qua chạy lại giữa hai viện nên việc ăn riêng sẽ tiện hơn một chút.

 

Thật ra thì Tống Tuân không muốn tặng thứ Tống Anh cho hắn cho người khác, nhưng Lục Giai và Ngu Thanh muốn tới nhà chơi, huống hồ hai người bọn họ có quan hệ không tệ với hắn nên hắn đành phải bất đắc dĩ nhường một ít đồ ăn của mình.

 

"Lần sau nhớ phải nói một tiếng.

Nhà ta không thiếu chút thức ăn này, huynh lại sắp phải tham gia thi cử, không được dè sẻn." Tống Anh không hề tức giận.

 

Tống Tuân luôn phải giao tiếp, không đưa cho nhau vài thứ mới là không bình thường.

 

Không chuẩn bị nhiều cho Tống Tuân là để người khác biết rằng thứ mà bọn họ nhận được từ trong tay Tống Tuân không phải là thức ăn bình thường, nếu đã nhận thì phải nhớ đến ân tình này, phải quan tâm, chăm sóc nhau nhiều hơn.

 

Tống Anh nói xong thì uống một ly rượu, sau đó híp mắt, trông có vẻ hết sức hưởng thụ.

 

Giờ phút này, không chỉ nàng mà tất cả mọi người ở đây đều im lặng thưởng thức.

 

Rượu ngon, cảnh đẹp.

 

Đúng là tiên cảnh ở nhân gian.

 

So sánh với nhau, Cố Minh Sơ cũng cảm thấy thứ mà mình ăn lúc nãy chính là cơm heo.

 

Ngay cả thức ăn ở Phượng Minh Lâu cũng không thơm ngon hấp dẫn như vậy!

Hoắc Vương phi là đầu bếp chuyển thế đúng không? Không ngờ tài bếp núc lại giỏi như vậy?!

Điều đáng tiếc chính là bụng hắn đã không còn chỗ chứa nữa rồi!

Ngay lúc này, Cố Minh Sơ và Tống Tuân là huynh đệ cùng cảnh ngộ, hai người nhìn nhau trong giây lát, không dám ăn nhiều đồ ăn, chỉ có thể nhấp mấy ngụm rượu nhỏ, trông cực kỳ đáng thương.

 

Nhất là khi thấy Hoắc Triệu Uyên ăn uống nhồm nhoàm thì lập tức có cảm giác giống như nhìn thấy trâu nhai mẫu đơn, phí phạm của giời.

 

Ăn miếng lớn như vậy, chẳng lẽ do kiếp trước bị chết đói sao?

Quá tàn nhẫn, không biết quan tâm mấy người ăn không nổi như bọn họ!

Cố Minh Sơ cảm thấy hơi oán hận, cảm thấy bản thân đường đường là Cố công tử mà phải chạy tới đây làm việc nặng, nhưng bây giờ, khi thưởng thức cảnh đẹp thì lại cảm thấy Hoắc Vương phi quả thực là một người tài.

 

Chẳng trách có thể cảm hóa trái tim cứng như đá của Hoắc Vương gia.

 

Không đúng...

Nhìn thấy Hoắc Vương gia luôn nhìn chằm chằm Tống Anh, hắn cảm thấy có lẽ bản thân đã nói ngược.

 

Không phải Tống Anh cảm hóa Hoắc Vương gia mà là Hoắc Vương gia bị mê hoặc!

Nhìn dáng vẻ mê đắm kia đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.