Thanh Lạc công chúa hoàn toàn không ngờ sẽ có người hạ thuốc, dù sao thì đây cũng là cung yến, bữa tiệc long trọng có quy mô lớn như thế, ai dám?!
May mà ngày mai chính là Tết, bắt đầu một năm mới, cho dù Hoàng thượng tức giận muốn trị tội thì ít nhất cũng phải chờ tới mấy ngày sau...
Nghĩ đến đây, Thanh Lạc công chúa vội vàng bắt lấy tay ma ma: "Ma ma, người đưa ta đi thỉnh tội với Hoàng thượng đi?! Cũng không nhất định phải gặp được Hoàng thượng, ta quỳ bên ngoài đại điện là được rồi... Lúc, lúc nãy ta chỉ phát điên sau khi uống rượu, say rượu nên thất thố mà thôi! Ta không gả cho Hoắc Triệu Uyên nữa, không gả nữa!"
Nếu bây giờ nàng ta vẫn còn chấp mê bất ngộ thì nhất định Hoàng thượng sẽ càng tức giận.
Cách duy nhất chính là nhận sai, không ngừng nhận sai, như thế còn có thể giữ được thân phận công chúa của nàng ta!
Nàng ta cũng biết mặc dù mình là nghĩa nữ của Hoàng hậu, có phong hào công chúa nhưng vẫn không được ai xem trọng.
Tuy nhiên, nàng ta đã làm công chúa mấy năm nay, nếu có một ngày Hoàng thượng thu hồi phong hào của nàng ta thì nàng ta phải làm sao?!
Chẳng lẽ phải về Thẩm gia nhìn sắc mặt của người khác mà sống sao?!
Thanh Lạc công chúa lập tức muốn đi nhận tội nhưng đáng tiếc rằng, lần này Hoàng thượng không chỉ tức giận ở mức bình thường.
Trước nửa đêm, Hoàng thượng cho người đến truyền thánh chỉ.
Niệm tình công tích của phụ mẫu của Thẩm Thanh Lạc nên không tính toán chuyện nàng ta say rượu thất thố, nói chuyện ngông cuồng.
Chẳng qua bây giờ đã thay Thẩm tướng quân nuôi dưỡng nàng ta thành người, lại thấy công chúa tưởng niệm phụ mẫu quá cố nên quyết định thu hồi phong hào và phủ đệ, giáng làm Huyện chúa, lệnh nhi tử duy nhất của Thẩm tướng quân đón về.
Mấy năm nay, Thanh Lạc công chúa có thể nói là đã được nhận hết vinh sủng.
Nàng ta từng thành hôn, tuy rằng phò mã đã mất, nhưng nàng ta lại có phủ công chúa.
Dù vậy, Hoàng hậu thấy nàng ta tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết thì vô cùng đáng thương nên đón nàng ta về cung sống.
Đãi ngộ thế này, làm gì có ai có thể sánh bằng?
"Không thể nào! Không thể nào!" Thanh Lạc công chúa vừa nghe xong thì muốn nổi điên ngay lập tức, "Hoàng thượng, ta sai rồi! Ta sai rồi! Phụ hoàng, mẫu hậu, ta thật sự sai rồi!"
Dù sao thì Hoàng hậu cũng đã nuôi dưỡng nàng ta một thời gian nên lúc này cũng tới nhìn nàng ta một cái.
Thấy nàng ta phủ phục dưới đất vô cùng đáng thương, bà ấy thở dài: "Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, lúc trước hà tất phải như thế?"
"Mẫu hậu, ta sai rồi! Ta không dám nữa! Ta sẽ nghe lời người tuyển phò mã lần nữa! Ta không tranh giành với Tống thị..."
"Thanh Lạc, ngươi sai không phải vì tranh giành với Tống thị mà là vì đánh mất thể diện của hoàng gia ta! Lần này bổn cung tuyệt đối không thể tha thứ cho ngươi!" Hoàng hậu lạnh mặt nói.
Nếu nàng ta phạm lỗi này ở trường hợp khác, thậm chí phạm lỗi mấy lần cũng không sao, miễn không truyền ra ngoài là được.
Nhưng bây giờ, nàng ta lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
Chẳng khác nào tuyên bố với thiên hạ rằng công chúa hoàng thất là nàng ta không an phận, tâm địa ác độc!
Sau này, làm sao những công chúa khác trong cung có thể gả đi được? Còn ai dám làm phò mã nữa?!
"Mẫu hậu..." Thanh Lạc công chúa khóc đến mức run bần bật.
"Bổn cung tha cho ngươi lần cuối cùng này, về sau đừng gọi sai nữa." Hoàng hậu nhìn nàng ta, nói tiếp: "Cũng đừng nói bổn cung không thương ngươi.
Tuy ngươi bị thu hồi phong hào, đất phong và phủ đệ, nhưng mấy năm nay, Hoàng thượng và ta cũng ban thưởng cho ngươi không ít thứ khác.
Ta nghe nói đệ đệ của ngươi tuy rằng không quá tài giỏi nhưng cũng là người thông tình đạt lý.
Lần này ngươi trở về, đương nhiên hắn sẽ tìm cho ngươi một người thích hợp..."
Ánh mắt của Thanh Lạc công chúa hơi dại ra.
"Người thích hợp... Mẫu hậu, người biết hắn văn không được, võ không xong, bây giờ chỉ là một kẻ trắng tay.
Nếu không phải cha ta để lại gia sản trước khi chết thì bây giờ hắn chẳng khác gì một bá tánh bình thường.
Sao hắn có thể tìm cho ta một mối hôn sự tốt được?! Hơn nữa, mẫu hậu, hắn và ta không cùng một nương, sao hắn thật lòng với ta được?"