Là nhi tử duy nhất của Thẩm tướng quân, trước đây vốn dĩ thứ tử kia có thể được phong tước.
Chẳng qua là vì e ngại sức khỏe của đứa trẻ kia không tốt, sợ tước vị lớn như vậy sẽ tổn hao phúc khí của hắn nên mới thôi, đổi thành phong thưởng cho Thẩm Thanh Lạc...
Hoàng hậu cảm thấy đứa nhỏ này đã điên rồi.
"Ngươi vốn dĩ là nữ nhi của Thẩm gia, bây giờ còn có phong hào Huyện chúa, sao còn không biết đủ? Huống hồ, những thân thích khác của Thẩm gia đều còn sống, từ trước đến nay, ngươi vẫn luôn là đích tỷ của đệ đệ ngươi, hắn sẽ không ức hiếp ngươi." Hoàng hậu thở dài, "Tối nay ngươi thu dọn một chút, sáng sớm ngày mai đến phủ công chúa dọn đồ đi.
Bổn cung xem như đã rộng lượng với ngươi lắm rồi."
Nếu bà ấy không thương nghĩa nữ này thì trước đây, khi Thanh Lạc... tra tấn phò mã, bà ấy đã ra tay.
Phò mã trước kia của Thanh Lạc công chúa cũng là một tài tử, chỉ vì trở thành phò mã mà đánh mất tiền đồ tốt đẹp.
Vốn dĩ đối phương phải trả giá rất nhiều, nhưng may mà nam nhân kia cũng hiểu chuyện, đáng tiếc lại gặp phải Thanh Lạc.
Sau khi xuất giá, Thanh Lạc thường xuyên răn dạy người của phu gia, khiến phò mã bị kẹp ở giữa vô cùng lúng túng.
Nàng ta nhúng tay vào chuyện xuất giá của tiểu cô tử khiến nữ hài tử kia gả nhầm cho người xấu, cuộc sống vô cùng vất vả.
Nàng ta không nóng không lạnh với phò mã, thường xuyên ghét bỏ phò mã vô dụng.
Bà ấy làm Hoàng hậu, sao có thể không biết những chuyện này chứ?
Chẳng qua là thương tiếc nàng ta mất đi song thân từ nhỏ nên cưng chiều một chút.
Thậm chí, để đứa nhỏ này được hạnh phúc mà hoàng đế còn triệu kiến phò mã mấy lần, bảo phò mã nhường nhịn nhiều hơn.
Nếu không có công cứu giá trước đây của Thẩm tướng quân, bọn họ há lại dung túng như thế?
Bây giờ dung túng đến mức nàng ta không biết trời cao đất dày, khiến toàn bộ tông tộc hoàng thất hổ thẹn.
Hôm nay không phải Hoàng thượng muốn tước phong hào của nàng ta mà là toàn bộ hoàng tộc muốn tước phong hào của nàng ta!
Chuyện này đã không còn cách nào để xoay chuyển nữa rồi.
Hoàng hậu nói xong thì rời đi, Thẩm Thanh Lạc nổi giận đùng đùng, đập vỡ mọi thứ.
Sáng sớm hôm sau, người này vẫn không chịu rời đi, giả điên giả dại để cầu xin lòng thương hại của Hoàng thượng.
Hoàng đế cũng là người cứng rắn, nghe thấy phản ứng của Thẩm Thanh Lạc sau khi tiếp chỉ thì lập tức trách cứ người có liên quan làm việc không tốt, vậy mà lại để mặc Thẩm Thanh Lạc náo loạn như thế.
Nếu nàng ta đã không muốn thu dọn đồ đạc thì tịch thu hết tất cả mọi thứ trong cung và trong phủ công chúa, lập tức trói người lại, nhét vào kiệu nhỏ đưa về Thẩm gia!
Đến nước này, Thẩm Thanh Lạc mới thật sự trợn tròn mắt.
Trong lòng hối hận không thôi, nhưng đã muộn rồi.
Vị đệ đệ kia của Thẩm Thanh Lạc quả thực là người thành thật, lúc này nghe nói đích tỷ trở về nhà thì không hề sinh lòng ghét bỏ gì cả.
Đến khi người này được đưa về nhà, thậm chí hắn còn vội vàng sai người cởi trói, hai phu thê cùng tiến lên trấn an.
"Tỷ tỷ chớ sợ, bây giờ đệ đệ đã thành gia lập nghiệp, có một chức quan nhàn hạ ở nha môn, muốn chăm sóc tỷ tỷ cũng không khó." Thẩm công tử sợ vị tỷ tỷ này vẫn còn luẩn quẩn trong lòng.
Hắn không biết người này đã phạm phải lỗi gì, nhưng dù sao thì cũng là tỷ tỷ ruột.
"Cút ngay! Các ngươi cút ngay cho ta!" Thẩm Thanh Lạc nghiến răng nghiến lợi, "Đều tại ngươi! Sao ngươi vẫn chưa chết!? Nếu ngươi chết rồi thì ta mới thật sự không có nhà, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không tuyệt tình như vậy mà đuổi ta đi!"
Hai phu thê Thẩm thị nghe vậy thì sắc mặt lập tức đại biến.
"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?!" Thẩm công tử vô cùng khó hiểu, "Tỷ tỷ, ta đã cho người dọn dẹp viện của ngươi rồi, ngươi cứ yên tâm sống ở đây.
Nhưng không được nói những lời như vậy nữa, nếu không thì ta cũng không giúp được ngươi."
Trong mắt Thẩm Thanh Lạc toàn là thù hận.
Giúp nàng ta? Nếu thật sự muốn giúp nàng thì năm đó, khi Hoàng thượng muốn đón nàng ta vào cung, nhi tử duy nhất của Thẩm gia là hắn phải ngăn cản!
Không ai ngăn cản nên nàng ta chỉ có thể tiến cung!
Vị đệ đệ này chỉ muốn nàng ta làm công chúa để nâng cao thân phận của Thẩm gia mà thôi!