Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 858: Tâm can tiểu bảo bối



Lúc này, hai vị thần tiên run bần bật, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

 

Chỉ trong chớp mắt đã có rất nhiều tiểu yêu quái chạy đến vây xung quanh lồng sắt.

 

Phần lớn bọn họ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra trước khi hóa hình, bọn họ chính là động thực vật ở xung quanh.

 

Nhưng cũng có rất nhiều tiểu yêu quái từ nơi xa bay tới.

 

Chỗ này quá lớn, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.

 

"Bọn họ giống chúng ta." Con đom đóm duy nhất hóa thành tiểu yêu quái chỉ vào Linh Phong, nói.

 

"Không giống nhau.

Chúng ta là yêu quái, còn bọn họ là thần tiên." Ruộng tinh lắc đầu, "Nhưng bọn họ không thơm như chúng ta mà hơi có mùi."

Linh Phong nheo mắt!

Đương nhiên là có mùi, đã một thời gian không tắm rửa rồi!

Ở đây cũng không thể dùng pháp thuật, mặc dù quần áo trên người có thể chắn bụi, nhưng bọn họ không phải thần tiên cấp bậc cao, không mặc bảo y thượng phẩm.

 

Những yêu quái này đều được vận chuyển vào trong không gian từ bên ngoài, đa số đều tự học được cách nói chuyện.

 

Cho dù không biết thì lúc này nghe người khác ríu rít cũng học rất nhanh.

Dù sao thì bọn họ cũng đã hóa thành hình người, lúc hóa hình được trời ban ưu thế về ngôn ngữ.

 

Sau khi tu luyện cả đêm ở đây, Tống Anh mở to mắt quan sát, nhìn thấy không ít yêu quái.

 

Hơn nữa, yêu quái lần này khác lần trước, rất ít mãnh thú cỡ lớn.

 

Hoặc là thực vật, hoặc là côn trùng có cánh, hoa, chim, cá.

Hầu hết những con có hình thể lớn đều được nàng bắt được trên đường tới kinh thành, chẳng hạn như rắn trắng.

 

Khí tức trong không gian quả nhiên rất thuần khiết, nếu không thì thực vật hoàn toàn không thể dễ dàng thành tinh như vậy.

 

Phải biết rằng nhân sâm tinh ở bên ngoài sống hơn một ngàn năm mới có thể tu thành hình người, cực kỳ khó khăn.

 

"Lão đại!" Tống Anh đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa.



Nàng quan sát khắp nơi, sau đó dừng mắt trên Luân Hồi Chủng rồi nhấc chân bay qua đó.

 

Lúc này, hai luồng sáng đã có hình thể!

Nhưng một cái còn đang ngủ say, cái lên tiếng chính là cái còn lại, yêu linh của "Cố Minh Bảo", Thập Doanh.

 

"Ngươi gọi ta à?" Tống Anh cau mày.

 

Giọng yêu linh này rất thú vị, luồng sáng lắc lư: "Lão nương muốn b.óp ch.ết đám khốn nạn kia! Bọn chúng dám nhân lúc người không chú ý mà hạ độc thủ! Đại tỷ, đều là ta không tốt, lúc ấy không bảo vệ tốt cho người!"

"..." Tống Anh nheo mắt.

 

Nghe kỹ thì thấy gần như giống hệt giọng Cố Minh Bảo, chỉ là ngữ khí khác xa vạn dặm.



"Bảo vệ ta?" Tống Anh cau mày, "Ta yếu ớt đến vậy sao?"

"Đương nhiên.

Lúc sinh ra, Đại tỷ suýt nữa đã bị thần tiên hái mất rồi.

Người đã quên rồi sao?" Thập Doanh nói tiếp, "À, đúng rồi, người đã quên rồi."

"..." Hái?

Nàng nhớ rõ nàng là chim mà.

 

Tống Anh quay đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm hai vị thần tiên kia.

Hai vị kia bị nàng nhìn chằm chằm đến mức sởn gai ốc toàn thân: "Nguyên nhân bọn ta nhận nhầm người là vì Luân Hồi Chủng này... Nhưng, nhưng nếu ngươi có một cái bình vô cùng kỳ lạ thì ngươi không phải Thái Khâm..."

Người khác không khống chế được cái bình kia.

 

"Hai tên ngu xuẩn bọn họ sao có thể quen biết Đại tỷ được chứ!?" Thập Doanh hừ lạnh một tiếng.

 

Tống Anh khoanh tay trước ngực, tự hỏi: "Cho nên ta không phải là chim à? Vậy thì là gì? Quả sao?"

Còn không tốt bằng làm chim! Ít nhất còn có thể bay!

"Chim? Đại tỷ, quả nhiên người thích Thái Khâm nhất đúng không? Ta không phải tâm can tiểu bảo bối của người sao?" Luồng sáng Thập Doanh bắt đầu chuyển sang màu hồng, "Còn nữa, sao Đại tỷ cũng đưa nữ nhân chết tiệt Lạc Chân tới đây vậy? Đều do nàng trước đây không làm việc đàng hoàng, chỉ biết đi ngủ với nam nhân ở Thần giới nên mới làm chậm trễ chính sự!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.