Tống Anh đã quen nghe giọng nói nhẹ nhàng của Cố Minh Bảo, bây giờ nghe Thập Doanh này cáu kỉnh lên án thì mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy kỳ lạ, toàn thân sởn gai ốc.
Tống Anh cau mày.
Yêu linh của Thập Doanh thấy vậy thì lập tức nhỏ giọng lại: "Đại tỷ, người đừng nóng giận, đều là ta không tốt.
Ta biết người thích ta trở nên dịu dàng một chút.
Người xem, không phải lúc lén chuyển thế, ta đã rất cố gắng sao? Thể xác con người của ta cũng không tệ lắm đúng không..."
"..." Tống Anh nheo mắt, "Sao Cố Minh Bảo và ngươi lại khác biệt nhiều như vậy?"
"Ta dành hơn một nửa sự dịu dàng không nhiều lắm của mình cho nàng đấy!" Thập Doanh tỏ ra kiêu ngạo, sau đó lại hơi tiếc nuối, "May mà người đã trở lại, nếu không thì ta nhất định sẽ bị những thần tiên này tiêu diệt."
"Rốt cuộc ta là thứ gì?" Tống Anh hơi tuyệt vọng.
Sống như nàng cũng thật vất vả.
Chẳng lẽ là từ khe đá nhảy ra.
"Người? Chúc Huỳnh sao! Yêu linh của người được sinh ra từ quầng sáng của mặt trời và mặt trăng.
Lần trước lúc sinh ra, người hóa thành trứng rồng nhưng lại muốn treo trên cây phơi ánh trăng, kết quả suýt nữa đã bị người xấu hái mất.
Nhưng hình thể đó đã bị huỷ hoại rồi.
Bây giờ..." Thập Doanh cũng rất rối rắm, "Có lẽ xem như là nhân... yêu nhỉ?"
"..." Trò đùa gì vậy?!
Mí mắt của Tống Anh giật giật, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đã bị tổn thương nặng nề.
Cái gì cũng được, nhưng nhân yêu là thứ gì! Tống Anh theo bản năng nhìn xuống thân dưới của mình, rất muốn chết đi một lần nữa.
"Đại tỷ, có phải người không hài lòng với cơ thể này không?" Thập Doanh hỏi một câu, "Nếu người không hài lòng thì tự sửa lại là được rồi.
Muốn làm chim thì làm chim, muốn làm rồng thì làm rồng.
Loại yêu quái hình thành từ hư vô như người rối rắm nhiều như vậy để làm gì?"
Nàng ấy cảm thấy rất khó hiểu.
Yêu Đế không giống nàng ấy, trời sinh chính là một con rắn lớn có mười cái đầu, trừ phi phong tỏa toàn bộ yêu linh, nếu không thì cho dù có chuyển thế thành người thì vẫn là yêu quái.
Để có thể tồn tại, nàng ấy rất không dễ dàng.
Nghe Thập Doanh nói như vậy, trong lòng Tống Anh dễ chịu hơn nhiều.
"Bây giờ ngươi đã khá hơn nhiều rồi sao? Có còn phải quay về cơ thể của Cố Minh Bảo không?" Tống Anh hỏi, "Hay là ngươi cứ tiếp tục ở đây đi.
Ta không muốn nhìn thấy cô nương kia đang tốt đẹp lại biến thành bộ dáng giống như ngươi."
Thập Doanh cũng không đáng ghét, nói thẳng ra là một loli bạo lực, nhưng nàng và Cố Minh Bảo là hảo hữu, nhất định phải bảo vệ nàng ấy.
* Loli: thường đề cập đến một nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc có vẻ ngoài giống trẻ con trong manga và anime Nhật Bản
"Người thích nàng thì ta tạm thời không quay về, dù sao thì đời người cũng chỉ có mấy chục năm.
Nhưng nếu ta không quay về thì đến khi ta tu dưỡng xong, sức chiến đấu của cơ thể này cũng sẽ suy giảm đi nhiều, e rằng không thể giúp người." Thập Doanh ân cần nói.
"Không cần giúp.
Ta ở bên ngoài làm ruộng, buôn bán, sống tốt lắm, có những tiểu yêu quái này là đủ rồi." Tống Anh vẫy vẫy tay.
Chúc Huỳnh là gì, nàng không biết, nàng chính là Tống Anh.
Lười ngẫm nghĩ những chuyện lung tung vớ vẩn này.
"Đúng rồi, hình như ta còn có một sức mạnh màu bạc chưa hấp thụ xong.
Đó là thứ gì?" Tống Anh đột nhiên hỏi.
Trong cơ thể của nàng vốn có ba luồng sức mạnh.
Một là bản thân nàng, hai là nguyên chủ, ba là một sức mạnh màu bạc kỳ lạ.
"Đó là yêu lực của người, có muốn cũng không hấp thụ được.
Nếu không muốn thì tặng cho ta cũng được." Thập Doanh đáp.
Tin ngươi cái quỷ ấy.
Tống Anh trừng mắt liếc nàng ấy một cái.
Nàng có thể tặng thứ quan trọng như vậy cho người khác sao?
Nhưng phải công nhận là hiệu quả tu luyện của hôm nay quả thực quá tốt.
Nàng cứ nghĩ phải mất mấy ngày mới có thể khiến nhóm tiểu yêu quái hóa hình, không ngờ chỉ sau một buổi tối đã thành công.
Thập Doanh không hề cảm thấy ngạc nhiên về Tống Anh, dường như nàng vốn dĩ chính là người như vậy.
Tống Anh đã quen nghe giọng nói nhẹ nhàng của Cố Minh Bảo, bây giờ nghe Thập Doanh này cáu kỉnh lên án thì mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy kỳ lạ, toàn thân sởn gai ốc.
Tống Anh cau mày.
Yêu linh của Thập Doanh thấy vậy thì lập tức nhỏ giọng lại: "Đại tỷ, người đừng nóng giận, đều là ta không tốt.
Ta biết người thích ta trở nên dịu dàng một chút.
Người xem, không phải lúc lén chuyển thế, ta đã rất cố gắng sao? Thể xác con người của ta cũng không tệ lắm đúng không..."
"..." Tống Anh nheo mắt, "Sao Cố Minh Bảo và ngươi lại khác biệt nhiều như vậy?"
"Ta dành hơn một nửa sự dịu dàng không nhiều lắm của mình cho nàng đấy!" Thập Doanh tỏ ra kiêu ngạo, sau đó lại hơi tiếc nuối, "May mà người đã trở lại, nếu không thì ta nhất định sẽ bị những thần tiên này tiêu diệt."
"Rốt cuộc ta là thứ gì?" Tống Anh hơi tuyệt vọng.
Sống như nàng cũng thật vất vả.
Chẳng lẽ là từ khe đá nhảy ra.
"Người? Chúc Huỳnh sao! Yêu linh của người được sinh ra từ quầng sáng của mặt trời và mặt trăng.
Lần trước lúc sinh ra, người hóa thành trứng rồng nhưng lại muốn treo trên cây phơi ánh trăng, kết quả suýt nữa đã bị người xấu hái mất.
Nhưng hình thể đó đã bị huỷ hoại rồi.
Bây giờ..." Thập Doanh cũng rất rối rắm, "Có lẽ xem như là nhân... yêu nhỉ?"
"..." Trò đùa gì vậy?!
Mí mắt của Tống Anh giật giật, nàng cảm thấy thể xác và tinh thần của mình đã bị tổn thương nặng nề.
Cái gì cũng được, nhưng nhân yêu là thứ gì! Tống Anh theo bản năng nhìn xuống thân dưới của mình, rất muốn chết đi một lần nữa.
"Đại tỷ, có phải người không hài lòng với cơ thể này không?" Thập Doanh hỏi một câu, "Nếu người không hài lòng thì tự sửa lại là được rồi.
Muốn làm chim thì làm chim, muốn làm rồng thì làm rồng.
Loại yêu quái hình thành từ hư vô như người rối rắm nhiều như vậy để làm gì?"
Nàng ấy cảm thấy rất khó hiểu.
Yêu Đế không giống nàng ấy, trời sinh chính là một con rắn lớn có mười cái đầu, trừ phi phong tỏa toàn bộ yêu linh, nếu không thì cho dù có chuyển thế thành người thì vẫn là yêu quái.
Để có thể tồn tại, nàng ấy rất không dễ dàng.
Nghe Thập Doanh nói như vậy, trong lòng Tống Anh dễ chịu hơn nhiều.
"Bây giờ ngươi đã khá hơn nhiều rồi sao? Có còn phải quay về cơ thể của Cố Minh Bảo không?" Tống Anh hỏi, "Hay là ngươi cứ tiếp tục ở đây đi.
Ta không muốn nhìn thấy cô nương kia đang tốt đẹp lại biến thành bộ dáng giống như ngươi."
Thập Doanh cũng không đáng ghét, nói thẳng ra là một loli bạo lực, nhưng nàng và Cố Minh Bảo là hảo hữu, nhất định phải bảo vệ nàng ấy.
* Loli: thường đề cập đến một nhân vật nữ trẻ tuổi hoặc có vẻ ngoài giống trẻ con trong manga và anime Nhật Bản
"Người thích nàng thì ta tạm thời không quay về, dù sao thì đời người cũng chỉ có mấy chục năm.
Nhưng nếu ta không quay về thì đến khi ta tu dưỡng xong, sức chiến đấu của cơ thể này cũng sẽ suy giảm đi nhiều, e rằng không thể giúp người." Thập Doanh ân cần nói.
"Không cần giúp.
Ta ở bên ngoài làm ruộng, buôn bán, sống tốt lắm, có những tiểu yêu quái này là đủ rồi." Tống Anh vẫy vẫy tay.
Chúc Huỳnh là gì, nàng không biết, nàng chính là Tống Anh.
Lười ngẫm nghĩ những chuyện lung tung vớ vẩn này.
"Đúng rồi, hình như ta còn có một sức mạnh màu bạc chưa hấp thụ xong.
Đó là thứ gì?" Tống Anh đột nhiên hỏi.
Trong cơ thể của nàng vốn có ba luồng sức mạnh.
Một là bản thân nàng, hai là nguyên chủ, ba là một sức mạnh màu bạc kỳ lạ.
"Đó là yêu lực của người, có muốn cũng không hấp thụ được.
Nếu không muốn thì tặng cho ta cũng được." Thập Doanh đáp.
Tin ngươi cái quỷ ấy.
Tống Anh trừng mắt liếc nàng ấy một cái.
Nàng có thể tặng thứ quan trọng như vậy cho người khác sao?
Nhưng phải công nhận là hiệu quả tu luyện của hôm nay quả thực quá tốt.
Nàng cứ nghĩ phải mất mấy ngày mới có thể khiến nhóm tiểu yêu quái hóa hình, không ngờ chỉ sau một buổi tối đã thành công.
Thập Doanh không hề cảm thấy ngạc nhiên về Tống Anh, dường như nàng vốn dĩ chính là người như vậy.