Tống Tuân hoảng hốt trong lòng, vội vàng nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy cách đó không xa có cái hoa đăng bị giẫm nát dưới đất.
Sắc mặt đại biến.
"Tống công tử!" Nha hoàn kia đột nhiên chạy về, "Tống công tử, lúc nãy, cô nương nhà ta bị người ta trói lại đưa đi! Quá đông người, ta không tìm thấy cô nương đâu nữa!!"
Nha hoàn lệ rơi đầy mặt, mặt nạ đã vứt đi từ lâu, vẻ mặt hoảng loạn, sợ hãi.
"Bao lâu rồi? Đi về hướng nào?" Tống Tuân vội vàng hỏi.
Nha hoàn chỉ về một hướng: "Hướng bắc! Quá đông người nên ta không đuổi theo được! Chuyện vừa mới xảy ra..."
"Ngươi đi báo cho tuần vệ trước, chỉ nói là có người bị lạc, không được nói ra tên huý của tiểu thư nhà ngươi! Sau khi báo tuần vệ thì lập tức chạy về Quốc Công phủ nói Quốc Công nhà ngươi phái binh đi tìm người!"
Tuần vệ ra tay trước thì có thể sắp xếp điều tra một số người khả nghi trước.
Hắn nói xong thì vội vàng chạy về hướng nha hoàn chỉ.
Đáng tiếc, khắp nơi xung quanh đều là người, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng nàng ấy đâu.
Tống Tuân cẩn thận suy nghĩ, từ lúc Cố Minh Bảo xuất hiện vẫn luôn đeo mặt nạ, cho dù sau đó muốn ăn cái gì thì cũng chỉ kéo mặt nạ ra một chút mà thôi, nơi này lại tối tăm, chỉ có thể nhìn ra là một nữ hài tử, chắc hẳn không thể nhận ra người đó là ai.
Nói cách khác, có lẽ không phải là âm mưu đã lên kế hoạch từ trước mà là bọn buôn người.
Tống Tuân vội vàng bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát ngõ tối xung quanh.
Thời gian hắn rời đi lúc nãy cũng không quá dài nên người này nhất định vẫn chưa chạy xa, thậm chí rất có khả năng vẫn đang trà trộn trong đám đông.
Tống Tuân quan sát khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy có một cặp người già đỡ một người khác rẽ vào chỗ ngoặt.
Hắn lập tức đuổi theo.
Nếu hắn là kẻ bắt cóc thì nhất định sẽ không dùng thân phận nam nhân khỏe mạnh để xuất hiện, người già và trẻ con sẽ khiến người khác buông lỏng cảnh giác.
Trẻ con không dễ giả dạng nhưng người già thì dễ hơn nhiều.
Hơn nữa, lúc nãy hai người già kia hơi run rẩy.
Hôm nay là Nữ nhi tiết, rất có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên người già có sức khỏe không tốt hoàn toàn không thể ra ngoài.
Giờ phút này, đầu óc của Cố Minh Bảo choáng váng, còn cơ thể thì không có chút sức lực nào, chỉ cảm thấy có người kéo nàng ấy, nàng ấy cũng không tự chủ được mà đi theo, nhưng trong lòng nàng ấy cảm thấy không đúng, nội tâm không nhịn được mà kháng cự.
Cùng lúc đó, Tống Anh đang ở trong không gian, yêu linh của Thập Doanh nhảy lên nhảy xuống, trông vô cùng bất an.
"Xảy ra chuyện gì?" Sau khi cảm giác được, Tống Anh lập tức xuất hiện hỏi.
"Cơ thể con người của ta gặp nguy hiểm." Thập Doanh mở miệng, sau đó hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó, chính là mấy tên thần tiên chó má bên trên giở trò quỷ! Để tránh né những thần tiên đó, ta chỉ có thể phong tỏa yêu linh nên cơ thể kia quả thực là con người bình thường.
Mệnh bàn của con người này cũng ở Thần giới nên bọn họ tìm mọi cách khiến lão nương chịu tội!"
Với bản lĩnh bây giờ, nàng ấy không có cách nào phá hủy mệnh bàn của mình!
Cơ thể kia của nàng ấy vừa được sinh ra không lâu thì đã không còn Đại ca, không còn phụ mẫu, người thân chỉ còn lại một tổ phụ và một Nhị ca ca Cố Minh Sơ.
Sau đó mặc nhầm quần áo, bị nhận nhầm thành Cố Minh Sơ nên bị bắt cóc.
Khi đó, nàng ấy phải tốn bao công sức để tản ra một chút xíu yêu khí nhằm xoay chuyển tình thế.
Bởi vì cơ thể con người kia quá yếu ớt, không khác gì cái ấm sắc thuốc, đi được mấy bước đã thở không ra hơi!
Vậy còn chưa tính, mấy năm nay thật sự đã xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, thậm chí ngồi trong sân cũng bị nhiễm lạnh, không chừng còn có mèo hoang nhảy ra muốn cắn chết nàng ấy!
Thần tiên chó má, không biết mệnh bàn của nàng ấy đã bị thay đổi bao nhiêu lần rồi!
"Cố Minh Bảo gặp nguy hiểm?" Tống Anh cũng hoảng sợ, "Bây giờ ngươi có thể cảm nhận được vị trí của nàng không?"
"Ở đây thì không nhưng sau khi ra ngoài, yêu linh của ta có thể tự động tìm được bản thể." Thập Doanh vội vàng đáp.