Từ Thập Doanh, Tống Anh đã biết được thật ra không gian của mình chính là một mảnh vụn của Yêu giới, bây giờ đang được cái bình quý kia và Luân Hồi Chủng chữa trị, dần dần thay đổi.
Vì vậy, tiểu thần tiên bình thường tới Yêu giới há có thể nói đi là đi?
Nhưng nếu là thần tiên có năng lực lớn một chút thì có lẽ sẽ không bị một mảnh vỡ như vậy vây khốn.
Bây giờ, Hoắc Triệu Uyên vô cùng hứng thú đối với "núi Ngũ Chỉ" của Tống Anh, nhưng nghĩ đến lời Tống Anh nói, hắn kiềm chế sự tò mò của mình lại.
Nếu có một ngày, năng lực của hắn mạnh hơn thì có lẽ sẽ có thể biết được núi Ngũ Chỉ mà nàng nói rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
Cùng lúc đó, hai vị thần tiên bị bắt vào không gian hơi ngây ngốc.
Nơi bọn họ rơi xuống chính là chỗ hai vị thần tiên Linh Phong và Nguyên Sơn bị giam giữ, vì thế, bọn họ tám mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, tất cả đều bối rối.
"Đây, đây là chỗ nào? Sao các ngươi lại… ở đây?" Hai người mới tới có vẻ mặt ngây thơ.
Linh Phong và Nguyên Sơn nhìn thấy hai vị mới tới này thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng thở dài.
"Lồng sắt này thật kỳ lạ... Các ngươi chờ chút, hai người bọn ta sẽ lập tức thả các ngươi ra ngay!" Nói rồi, hai người bắt đầu ra tay.
Nhưng vừa mới triệu hồi thần lực lại phát hiện dường như sức mạnh trong cơ thể mình đã bị đào rỗng.
Không chỉ như thế, khi chút xíu sức mạnh còn sót lại chạm vào nhà giam lấp lánh này thì lập tức biến mất, còn hất văng hai người bọn họ ra rất xa.
"Đừng phí sức nữa, nơi này là Yêu giới." Linh Phong nhàn nhạt nói.
Hắn đã không còn nghĩ tới chuyện chạy trốn từ lâu rồi.
Chút thần lực của hắn có thể phá được nhà giam do chính Yêu Đế Chúc Huỳnh tạo ra sao? Cho dù bây giờ Chúc Huỳnh rất yếu, nhưng Yêu Đế là linh vật trời sinh, có thể tầm thường sao?
Mấy ngày nay, hắn đã nhận ra yêu lực của Chúc Huỳnh hoàn toàn chưa khôi phục, dường như cách tu luyện cũng là cách của Thần giới bọn họ, không biết làm sao mà nàng biết được.
Hơn nữa, nàng sẽ không chủ động công kích.
Lồng giam này do yêu lực của chính nàng huyễn hóa ra, chẳng qua là bản thân nàng cũng không biết mà thôi.
Thật ra lịch sử của Thần giới ghi chép rất nhiều về các Yêu Vương, nhưng lại chỉ có vài nét bút ít ỏi về Yêu Đế.
Tuy nhiên, vài nét bút kia đến từ những quyển sách không rõ nguồn gốc, không được kiểm chứng.
Vì vậy, hoàn toàn không thể dựa vào đó để suy đoán thực lực thật sự của Yêu Đế.
Giờ phút này, hai vị thần tiên mới tới nghe thấy lời Linh Phong tiên quân nói thì ngơ ngác nhìn hắn: "Yêu giới? Yêu giới ở đâu ra?"
Không phải thứ đó đã bị tiêu diệt từ lâu rồi sao?
"Dưới chân ngươi chính là Yêu giới.
Các ngươi bị Yêu Đế bắt tới đây rồi." Linh Phong cũng lười giải thích.
Còn Nguyên Sơn lại ung dung: "Nhân lúc hai người các ngươi còn chút tự do thì chi bằng qua bên đó hái quả giúp ta đi? Ta thật sự thèm muốn chết rồi!"
"..." Hai người mới tới ngơ ngác.
Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Khí tức của chỗ này hơi quỷ dị, dường như thật sự có yêu khí cực kỳ dày đặc, nhưng hai người lại không nhìn thấy xung quanh có vật sống nào.
Còn trên trời lại có một cái khay bạc tròn, khay bạc kia còn hơi phiếm hồng, tóm lại là có vẻ yêu dị, khiến người ta cảm thấy rất khó chịu khi nhìn vào.
"Lại có thêm hai kẻ thơm ngon tới." Trên trời đột nhiên vang lên một câu.
Hai vị thần tiên giật thót.
Trên Luân Hồi Chủng, luồng sáng mờ ảo của Thập Doanh hóa ra nguyên hình.
Nàng ấy nhảy lên nhảy xuống, bay vào không trung, sau khi lăn lộn một phen thì dừng lại trên mặt đất.
Mười cái đầu của nàng ấy nhìn chằm chằm bốn vị thần tiên bên dưới, trông vô cùng đáng sợ.
"Ngươi, ngươi là yêu vật gì?" Thần tiên kia toàn thân run rẩy, đột nhiên nghĩ ra: "Thập Doanh? Ngươi là Thập Doanh?! Không phải ngươi ở trong cơ thể của Cố Minh Bảo sao? Sao lại xuất hiện ở đây!? Lại còn, còn như vậy..."