Con thú khổng lồ này vừa xuất hiện, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Dù sao cũng là "vật cưỡi" từ thời thượng cổ, mặc dù yêu linh đã bị phong ấn, không có ý thức của đại yêu, nhưng khí thế vẫn vô cùng đáng sợ.
Nhưng rất hiển nhiên, vật cưỡi này đã đi theo Phạn U nhiều năm, giờ phút này thật sự nghe theo mệnh lệnh của Phạn U, đứng bên cạnh y, trông như hung thần ác sát nhìn Thương Vi.
Bản thể của Thử Viêm cứng như sắt, toàn thân rực lửa.
Tống Anh nhìn chằm chằm hắn, cười tủm tỉm đi qua.
"Phạn U thần quân và Thử Viêm ở chung với nhau đã lâu, không ngại để ta và phu quân nói mấy câu với Thử Viêm để mượn sức một chút chứ?"
"Tùy ngươi." Phạn U mang vẻ mặt kiêu ngạo.
Thử Viêm trời sinh cuồng bạo, ban đầu không chịu thần phục y.
Y đã tìm rất nhiều cách mới giảm bớt được tính hung hăng của Thử Viêm, chỉ nhận y là chủ.
Thương Vi đi cùng Tống Anh, đứng bên cạnh Thử Viêm.
Tống Anh đang định vươn tay ra.
"Con thú này vô cùng hung hãn, không thích người khác chạm vào người.
Hơn nữa, ngọn lửa trên người hắn cực kỳ lợi hại.
Nếu tiểu tiên bình thường chạm vào cũng sẽ cảm thấy cực kỳ nóng.
Nếu bị thương chỗ nào thì chớ có hối hận." Phạn U nhắc nhở một tiếng.
Tống Anh cong môi cười: "Đương nhiên.
Chỉ mong lát nữa thần quân đừng nuốt lời."
Nói xong, Tống Anh đặt hai tay lên đầu Thử Viêm.
Hai mắt Thử Viêm lập tức trở nên đỏ tực, miệng há to, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Tống Anh truyền yêu lực trong cơ thể vào người hắn, nhẹ nhàng nói: "Thử Viêm, đi theo ta đi."
Giọng nàng hơi khác thường khiến người khác khẽ giật mình.
Thử Viêm gầm lên, không ít người thấy cảnh tượng như vậy thì không nhịn được mà bật cười.
"Cô nương loài người thật ngây thơ! Chẳng lẽ cho rằng mình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến mức ngay cả dã thú cũng phải khuynh đảo sao?" Có người không nhịn được mà cười nói.
Nữ tiên bị Thương Vi thần quân đánh ngã xuống đất lúc nãy đang mang sắc mặt khó coi cũng bật cười: "Không biết tự lượng sức mình."
Nhưng nàng ta vừa dứt lời, Thử Viêm đang há miệng nhe răng lại chậm rãi khép miệng lại, không chỉ như thế, màu mắt cũng nhạt đi.
Sau đó, tiếng gầm biến thành tiếng kêu khẽ, dường như mang theo mấy phần ấm ức, cuối cùng, Thử Viêm nhấc chân tiến về phía Tống Anh một bước.
"Vì vậy, giữa ta và y, ngươi lựa chọn đi cùng ta đúng không? Nếu như thế thì hãy ngồi sau lưng ta đi." Tống Anh mỉm cười, vuốt đầu hắn hai cái.
Ngay sau đó, Thử Viêm thật sự di chuyển.
Hắn đi ra sau lưng Tống Anh, không hề quay đầu lại, sau đó phủ phục đằng sau Tống Anh.
Mọi người giật mình, Phạn U cũng sửng sốt.
Y đồng ý cho nữ nhân này làm thử đương nhiên là vì y biết Thử Viêm hoàn toàn không thể phản bội y, nhưng tại sao lại...
"Rốt cuộc ngươi là ai!?" Sắc mặt của Phạn U đại biến, "Chẳng lẽ là dư nghiệt của Yêu tộc?!"
"Ngươi định nuốt lời sao? Trước đó đã đồng ý, sao bây giờ khi ta thắng, Phạn U thần quân lại không nỡ thế?" Tống Anh bật cười một tiếng, sau đó uống một ngụm rượu của Thần giới, ngon quá, "Không nỡ thì thôi, vậy mà còn muốn hắt nước bẩn lên đầu ta.
Ta chính là thể xác con người hóa thành tiên! Mắt chó đui mù của ngươi không nhìn ra được sao?"
Phạn U làm thần tiên nhiều năm như vậy, đã bao giờ bị người khác chỉ vào mũi sỉ nhục như thế đâu?
Nhất thời, sắc mặt của y kém vô cùng, trên người như rơi xuống vụn băng.
Tống Anh lại làm như không nhìn thấy.
"Phạn U, đã cá cược thì phải chịu thua.
Nếu không, bổn quân sẽ phải đích thân đánh với ngươi một trận.
Đến lúc đó, cái gì ngươi cũng không giữ được." Thương Vi nói.
Giờ phút này, Phạn U vẫn chưa hồi thần lại, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào Tống Anh.
Người này tuyệt đối không thể nào chỉ là một con người nhỏ bé.
"Sư huynh nên biết Thử Viêm đã từng..."
"Câm miệng." Y còn chưa nói hết, Thương Vi đã cau mày cắt ngang: "Lúc nãy bổn quân đã nói rõ ràng, ngươi không còn là đệ tử của sư phụ ta nữa.
Từ nay về sau, ngươi không có tư cách xưng hô như thế với bổn quân."