"Hiện tại cảm giác thế nào?" Tiêu Tễ cẩn thận nhìn cậu.
"Không, không có cảm giác gì cả!"
Bung Đoạn Văn Chu lại kêu lên.
Nếu một hai phải nói là có cảm giác gì thì chắc phải nói là ăn không no, càng ăn càng đói.
Này hả? Cậu ta có thể ăn tới mười dĩa!
Cậu nghiêm túc tự hỏi về điều đó.
"Hay em ăn thêm chút nữa nhé? Chắc là nãy ăn hơi ít."
Vưu Lâm sợ hãi nhìn cậu.
"Kia kia kia...... Thứ đồ phun ra từ cái miệng ghê tởm kia mà cậu cũng dám ăn á?"
Thanh niên tuấn tú lưu luyến không rời nhìn cái dĩa chảy nước miếng.
"Nhưng mà thịt đâu có tội tình gì đâu?"
Tiêu Tễ mân mê đồ ăn trên dĩa, nhìn xuống đáy dĩa, ở giữa chiếc dĩa khổng lồ có một vết nứt nông khép kín, nhưng lúc này nó không mở ra.
Xem ra đây chính là cái miệng kỳ lạ kia, chỉ khi toàn bộ thức ăn trên dĩa được ăn hết thì mới mở ra, tiếp tục phun đồ ăn. Nếu bọn họ cứ tiếp tục ăn như thế, họ vĩnh viễn không bao giờ có thể ăn hết đồ ăn trên những cái dĩa này.
Cứ ăn như thế không phải là cách đúng đắn để có thể qua cửa.
Sau khi chặn được cái miệng cứ thích ăn uống vô tội vạ, Tiêu Tễ lại tiếp tục rơi vào tự hỏi.
Vưu Lâm hỏi: "Vậy chúng ta có thể vứt đồ ăn đi được không! Hay đơn giản hơn là phá hủy mấy cái dĩa này đi!"
"Nếu vậy thì quá đơn giản."
Tiêu Tễ nói.
Trong tất cả các mật thất trước đó, phương pháp qua cửa đều liên quan tới "sự chuộc tội". Việc đập vỡ mấy cái dĩa nghe thôi cũng biết nó không có quan hệ gì với "sự chuộc tội" rồi.
Khi nói chuyện Đoạn Văn Chu cũng đã thử xê dịch những cái dĩa lớn đó, nhưng lại phát hiện những chiếc dĩa dường như được cố định trên bàn, không hề động đậy.
Quả nhiên không được.
Tổng cộng có chín cái dĩa trên bàn, tất cả đều có kích cỡ khác nhau.
Số lượng dĩa có ý nghĩa gì không nhỉ? Tiêu Tễ kiểm tra cẩn thận các dĩa ăn và phát hiện dưới đáy mỗi dĩa có một con số màu xám kỳ lạ, được sắp xếp theo thứ tự từ một đến chín.
Dùng phương pháp loại trừ, mật thất lần này chính là mật thất của Đoạn Văn Chu, Tiêu Tễ nhìn chàng trai trẻ đã đi cùng hắn từ mật thất đầu tiên, không ngừng tỏ ra tử tế với hắn, hỏi thẳng thắn dứt khoát.
"Cậu đã từng ăn thịt người chưa?"
Mặt Đoạn Văn Chu đỏ bừng, có vẻ có chút xấu hổ.
"Đã từng." Cậu dứt khoát thừa nhận.
"Lúc ấy em còn nhỏ, cái gì cũng không biết, lại không có gì để ăn.
Bởi vì thật sự quá đói bụng......"
Cậu nhún vai. trong miệng lộ ra hai chiếc răng nanh ngọt ngào.
"Người không thể chịu đói được đâu. Dù sao con người không ăn cơm thì sẽ chết đó."
【 Mấy người xem, tui từ đầu đã thấy cậu ta không ổn rồi mà! 】
【 Đúng như dự đoán, cậu ta quả thật đang che giấu điều gì đó. 】
【 Đây có phải là câu nói mà sinh viên đại học bình thường nên nói không trời: Vì tôi đói quá nên tôi phải ăn thịt người??? 】
Tiêu Tễ: "Bao nhiêu?"
Đoạn Văn Chu suy tư một hồi, đếm đếm đầu ngón tay.
"Chín!"
【 Á đù má!!! 】
【 Không phải, sao cậu ta có thể nói những lời kinh khủng với khuôn mặt ngây thơ đó vậy. 】
【 Này không phải là một thí sinh có khuynh hướng tà ác à? 】
【 Chó con giả dúi: Mặt trời nhỏ tươi sáng luôn hướng về phía trước.
Bộ mặt thật của chó con: Một ngụm cắn đứt đầu bạn còn cười he he bảo anh ơi em chưa ăn no. 】
【 Ok, chó con PTSD. 】
[1] PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
Chín?
Tiểu Kỷ nhìn chín đĩa thức ăn đặt trên bàn, hẳn là tương ứng với chín người. Nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra cách mở " đường".
Đúng lúc hắn định hỏi Đoạn Văn Chu thêm một chút thông tin thì đầu hắn chợt choáng váng, khuôn mặt Đoạn Văn Chu thì lúc xa lúc gần, thần sắc lo lắng.
Cùng với cơn chóng mặt không thể giải thích được đó là cảm giác thèm ăn đột ngột dâng lên của Tiêu Tễ.
Đói quá, đói quá.
Mùi thơm hấp dẫn nơi chóp mũi càng lúc càng nồng, thịt trên đĩa trông càng hấp dẫn hơn. Mặt trên của món nướng được phủ một lớp dầu mỏng, vân thịt bên dưới rõ ràng. Lớp ngoài hơi cháy, thoạt nhìn rất giòn và thơm ngon.
Chỉ cần cắt một miếng, nhẹ nhàng đưa vào miệng và tận hưởng cảm giác thức ăn thơm ngon bùng nổ trên đầu lưỡi bằng cách nhẹ nhàng khép chặt hàm răng trên và dưới.
Không thích hợp!
Tiểu Kỷ chống tay lên bàn, miễn cưỡng điều khiển tay mình muốn cầm dao nĩa lên.
Khi mới bước vào, hắn không nhận ra rằng mùi thơm của đồ ăn ở đây ngày càng đậm đà. Những món ăn này dường như có một loại ma lực nào đó và chúng ngày càng trở nên hấp dẫn đối với các thí sinh.
Tiêu Tễ nhìn thấy Vưu Lâm bên cạnh đã hoàn toàn bị mê hoặc, hắn trực tiếp dùng tay nắm lấy miếng thịt rán đầy dầu mỡ đưa vào miệng, không ngừng nuốt chửng đồ ăn với điệu cười mơ màng.
Cứ như thể thứ hắn ta đang ăn không phải là một đĩa thịt rán thông thường mà là một thứ gì đó rất ngon.
Đoạn Văn Chu ở bên kia cũng bị hấp dẫn, không tự chủ được mà đi về phía bàn ăn.
Tại sao lại như vậy...
Tiêu Tễ muốn cố gắng khống chế thân thể, nhưng đầu càng càng càng choáng váng, thân thể tựa hồ không có cách nào khống chế được.
Thức ăn, ham muốn ăn uống chiếm lĩnh mọi thứ trong tâm trí hắn lúc này.
Rột rột, tiếng ùng ục trong bụng càng ngày càng lớn, thậm chí còn dẫn đến dạ dày quặn đau từng đợt.
Hóa ra, thức ăn hấp dẫn hơn đối với họ còn bởi do cơ thể bọn họ đang nhanh chóng trở nên đói khát và thiếu năng lượng, giống như là động cơ hết dầu diesel, nếu không ăn thì họ sẽ chết.
Nhưng tại sao bọn họ vào mật thất chưa đầy mười phút lại gặp phải nguy cơ lớn như vậy? Điều này không phù hợp với lẽ thường theo suy đoán trước đó của hắn về mật thất lần này.....
Trừ khi thật sự không thể tránh khỏi bước này, bọn họ nhất định phải ăn hết đồ ăn trong mật thất! Trong trường hợp này.....
Tiêu Tễ buông lỏng cơ thể, mặc cho tay mình cầm lấy dao nĩa, bắt đầu cắt miếng bít tết trước mặt. Dù vậy, hắn vẫn kiềm chế bản thân để không bốc nó bằng tay.
Quá bẩn.
Một miếng thịt bít tết mềm mại thơm ngọt được cắt bỏ vào miệng, nước sốt tràn trề ngay lập tức ngập trong miệng.
Đó là một cảm giác tuyệt vời không thể tả được.
Trong nháy mắt, tim Tiêu Tễ đập bình bịch cả lên, trong lòng hắn bây giờ tràn ngập những cảm xúc vui vẻ và hạnh phúc mà trước dây hắn chưa từng cảm nhận được.
Trong mật thất cuối cùng của trường thi, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Ba thí sinh đều vây quanh bàn, không ngừng ăn đồ ăn trên cái bàn, cả ba người đều có vẻ mặt tươi cười hạnh phúc với độ cong như nhau.
Cả trường thi, âm thanh duy nhất có thể nghe được là tiếng dao nĩa kêu leng keng và tiếng nhai nuốt.
Ừng ực.
Nhưng chỉ cần họ ăn hết thức ăn trên cái dĩa trước mặt thì cái miệng kỳ lạ dưới đáy dĩa sẽ mở ra và đổ đầy thức thức ăn vào dĩa, dường như đây là một vòng lặp vô hạn. Cho đến khi các thí sinh nhét đầy thức ăn vào bụng và căng bụng đến chết.
【 Không phải chớ? Cái mật thất này nó bị cái đíu gì dị?? 】
【Ngay cả Tiêu lão đại cũng bị trúng chiêu sao? Tui thật là cũng nhìn không ra hướng giải quyết luôn á. 】
【 Không dám giấu, tui cũng chả biết. 】
【 Quỷ Tước ác ý tăng độ khó của bài thi, tui ghét thiệt sự, hắn làm điều này cũng đã không phải là lần một lần hai. Giống như bài thi lần này, nếu không có một người mới có năng lực tốt chống đỡ, người mới bình thường vào đây không tới mật thất thứ tư thứ năm là đã bị đoàn diệt rồi. 】
【 Ui chaaaaa, chẳng phải bài thi dành cho người mới lúc nào cũng khó sao? Chính mình không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được. 】
【 Huhu, Tiêu mỹ nhân đừng chết mà oe oe oe oe. 】
【 Tui chịu, không nhìn được nữa, đi trước đây. 】
Nhưng lúc này, Tiêu Tễ không hề mất đi ý thức như làn đạn nói, ngược lại, trong cảm giác vui sướng do đồ ăn ngon mang lại, trạng thái xuất thần như trong mơ càng trở nên chân thực hơn.
Khung cảnh trước mắt hắn thay đổi. Mật thất biến mất, và một tòa nhà chung cư quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.
Gió lạnh của trời đêm thổi qua, lá khô lạo xạo dưới chân, bên tai truyền đến bài hát Giáng sinh như có như không. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, càng khiến nó như là một cảnh đẹp trong mơ.
Tiêu Tễ, vẫn đang còn là thiếu niên, đang đứng ở dưới lầu, trên tay hắn đang xách hai chiếc túi mua sắm lớn. Hắn mặc một chiếc áo len mềm mại màu trắng và quấn quanh cổ là cái khăn choàng màu vàng, nhìn như là một bé gấu bụ bẫm.
Mà ở bên cạnh hắn là một người đàn ông mặc áo gió màu đen. Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, Tiêu Tễ khó có thể tin vào mắt mình.
Sao lại thế này......
Thầy, thầy ấy, sao thầy lại ở đây!
Trong ngực hắn tràn ngập cảm xúc khó tin, thậm chí còn ẩn chứa một tia hoảng sợ không thể giải thích được, giọng hắn run rẩy như một sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào.
"Thầy... ơi?"
"Ừm?"
Người đàn ông cao lớn đeo chiếc khăn quàng cổ cùng kiểu với Tiêu Tễ, cúi đầu liếc nhìn hắn khi nghe thấy câu hỏi của hắn. Hai tay của hắn cũng đang bận rộn với những chiếc túi mua sắm. Hắn rất cao, cao khoảng một mét chín, chiếc áo gió dài màu đen ôm sát làm nổi bật hoàn hảo vòng eo thon và đôi chân dài của hắn.
Hắn không hỏi gì, chỉ đưa tay buộc lại chiếc khăn quàng cổ trên mặt Tiêu Tễ, cổ tay áo có chút thô ráp xẹt qua mặt thiếu niên, khiến cho cậu có điểm đau.
"Ô ——"
Tiêu Tễ lúc này mới mười sáu tuổi, trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở, nhưng đã nhanh chóng kìm nén lại.
Rầm một tiếng, toàn bộ túi đồ trong tay Tiêu Tễ đều rơi xuống đất. Cậu đưa tay ra ôm lấy người đàn ông bên cạnh rồi giấu mặt vào vòng tay hắn. (Khúc này tui đổi xưng hô nhé)
"Đừng khóc."
Trên khuôn mặt vô cảm của người đàn ông cũng lộ ra vẻ bối rối. Hắn nhẹ nhàng dùng những ngón tay thon dài lạnh lẽo lau đi những giọt nước mắt trong suốt đang lăn dài trên má thiếu niên.
Nửa giờ sau.
Tiêu Tễ đã trở lại trạng thái bình thường và đang đứng nấu ăn trong bếp, hệ thống xả tự động phát ra tiếng gió hiu hiu, cậu cạo sạch vảy của một con cá chẽm tươi rồi mổ bụng, rồi sau đó đổ rượu vào ướp và đem hấp.
Trong lúc chờ cá chín, cậu dựa vào khung cửa nhìn người đàn ông bên ngoài.
Đó là.... thầy của cậu.
Nửa đầu cuộc đời của Tiêu Tễ có thể dễ dàng tóm tắt. Cậu là một đứa trẻ bị vứt bỏ và lớn lên trong trại trẻ mồ côi do các công ty tư nhân tài trợ. Những kí ức về thời thơ ấu của cậu giờ đã mờ nhạt và hầu hết là những kí ức không mấy dễ chịu.
Bởi vì cậu có khuôn mặt xinh đẹp nên cậu đã nhiều lần được nhìn trúng muốn nhận làm con nuôi nhưng khi biết được cậu có "vấn đề" về đầu óc thì chỉ có thể lắc đầu buồn bã bỏ cuộc.
Cho đến khi cậu gặp được thầy. Từ 6 tuổi đến 16 tuổi, cậu đã ở bên thầy mười năm.
Cậu luôn biết thầy của mình không phải là một nhân vật tầm thường. Người dạy cậu cách kiềm chế cảm xúc, dạy cậu cách giao tiếp bình thường với mọi người, dạy cậu đánh nhau, thậm chí dạy cậu cả cách sử dụng súng....
Người dạy cậu tất cả những gì cậu muốn học, kể cả những nội dung mà trẻ em bình thường không thể tiếp cận, chỉ cần cậu hỏi, thầy sẽ dạy cho cậu. Theo cậu, không có gì mà thầy của cậu không biết cả.
Người đàn ông đang cúi đầu, nghiêm túc đọc hướng dẫn mua sắm được nhét vào trong túi mua sắm lúc nào không hay. Trên mặt hắn vẫn mang vẻ lạnh lùng thường ngày, người đàn ông này thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Tiêu Tễ.
Khi Tiêu Tễ còn nhỏ, hai người cùng hau ra ngoài, một lớn một nhỏ đều có chung một biểu cảm nên thường bị nhầm là cha con. Hiện tại cậu đã mười sáu tuổi, dung mạo của thầy cũng không hề già đi.
Tiêu Tễ không thể khống chế được cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cậu không biết hạnh phúc là gì, nhưng có lẽ nó cũng giống như nỗi buồn.
Đều làm người ta muốn khóc.
Người đàn ông đặt cuốn hướng dẫn mua sắm cực kỳ nhàm chán trên tay xuống, nhìn về phía cậu. Dù đang ngồi trên sofa nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp, dáng ngồi đoan chính, như một thanh kiếm lạnh băng.
"Lại đây." Hắn vẫy tay với Tiêu Tễ.
Tiêu Tễ tắt lửa, đi tới.
Trên bàn đã đầy những món ăn ngon, ở giữa đặt một cái bánh kem lớn.
Quên chưa nói, thầy của Tiêu Tễ còn dạy cậu kỹ năng nấu ăn, lúc đầu cậu khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng như thầy mình lại có thể nấu ăn.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười sáu của Tiêu Tễ, vừa khéo cũng là đêm Giáng sinh. Bên ngoài đủ loại đèn neon nhấp nháy, một cây thông Noel khổng lồ được đặt ở góc đường, một chút màu trắng tô điểm trên ngọn cây, là tuyết trắng rơi xuống.
"Chờ một chút, cá chưa chín."
Sau khi cởi tạp dề ra, cậu ngồi đối diện với người đàn ông.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cậu một lúc, cả hai đều không lên tiếng, bọn họ đều không phải kiểu người sống tình cảm, hai gương mặt lạnh lùng nhìn nhau thế mà không khiến ai có cảm giác xấu hổ. Bởi vì đã sớm quen thuộc sự tồn tại của nhau nên còn hiện ra tia ấm áp nhàn nhạt.
"Con đã đăng ký nguyện đại học chưa?"
"Đã điền ạ, là tâm lý." Nếu cậu có thể hiểu được suy nghĩ của những người xung quanh, liệu một ngày nào đó cậu có thể chữa khỏi chứng mất khả năng cảm nhận cảm xúc của mình không?
"Khi nào nhập học?"
"Tuần sau."
Người đàn ông im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
"Con đã lớn, có thể tự chăm sóc bản thân."
Ngữ khí và mặt hắn đều lạnh băng, nhưng Tiêu Tễ lại cảm thấy nhẹ nhõm trước giọng điệu không hề dao động của hắn.
"Nhưng con vẫn không thể sống thiếu thầy được, thưa thầy."
Thiếu niên Tiêu Tễ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cổ tay áo bên phải của người đàn ông. Thứ ở đó không phải máu thịt mà là một cái tay giả lạnh băng không có cảm giác.
Thầy của cậu, từ khi nhận thức hắn tới bây giờ, đã không có tay phải.
Một chiếc hộp nhỏ được đẩy tới trước mặt Tiêu Tễ.
"Quà sinh nhật."
Tiêu Tễ hơi ngạc nhiên, trước đây thầy chưa bao giờ tặng quà sinh nhật cho cậu. Mở hộp ra, một viên ngọc màu lục lam trong suốt như pha lê nằm ở giữa miếng nhung.
"Thích không?" Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.
"Thích."
Thiếu niên Tiêu Tễ trên mặt còn mang chút vẻ trẻ con, cậu dùng ngón tay cầm lấy viên thanh ngọc. Đôi mắt trong veo khiến cậu trong như một con méo nhà tuy cao lãnh nhưng lại rất ngoan.
Cậu mím môi, lặp lại một cách vô cảm.
"Rất thích."
"Được." Người đàn ông đứng dậy mặc chiếc áo gió màu đen treo ở bên cạnh vào.
"Ta phải đi."
"—— người muốn đi đâu?"
Như có linh cảm gì đó, Tiêu Tễ nắm lấy tay áo của hắn, người đàn ông cúi đầu nhìn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia cảm xúc không rõ.
"Đi mua nến sinh nhật cho con."
Bàn tay lẽ ra đã thả lỏng của Tiêu Tễ lại càng siết chặt hơn.
"Đừng đi."
Có một tia sáng yếu ớt trong đôi mắt nhợt nhạt của cậu, như thể cậu sắp khóc vậy.
"Không cho người đi."
Bước chân của người đàn ông dừng lại, hắn nhìn bốn ngón tay trắng nõn gầy gò đang nắm chặt tay mình, run rẩy như chim chim nhỏ mắc mưa.
Hắn thế mà thực sự không kiên trì rời đi mà chỉ ngồi lại vào chỗ của mình.
Sau đó, họ cùng nhau thưởng thức bữa tối thịnh soạn, Tiêu Tễ đã cầu nguyện trước chiếc bánh mà không cần nến sinh nhật. Khi bữa tối kết thúc thì trời cũng đã khuya, Tiêu Tễ đợi người đàn ông từ trong bếp đi ra, bưng một ly sữa bò tới trước mặt cậu.
Cậu ngoan ngoãn uống hết, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, đôi tay giấu sau lưng.
"Đây là sinh nhật hạnh phúc nhất của con, người có biết con hồi nãy con đã ước gì không?"
Con ngươi nhạt màu của thiếu niên lóe lên tia sáng, phảng phất như một con búp bê vô cảm có linh hồn.
Người đàn ông ừ một tiếng.
Tiêu Tễ nhẹ giọng nói: "Con hi vong có thể cùng thầy... vĩnh viễn ở bên nhau."
"Được."
Người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Tiêu Tễ không có né tránh, nhưng ngay khi người đàn ông muốn rời đi, có một thứ gì đó đè lên ngực hắn. Đó là họng súng, cũng là khẩu súng mà người đàn ông đã đưa cho Tiêu Tễ ngay từ lần học đầu tiên.
"Bùm ——"
Cò súng được kéo ra không chút do dự, trên ngực người đàn ông xuất hiện một lỗ lớn máu chảy đầm đìa. Vẻ mặt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng nứt ra, lộ ra vẻ khó tin.
Tiêu Tễ đứng dậy, vẻ mặt còn đôi nét trẻ con giờ đây được che đậy bởi chiếc mặt nạ lạnh lùng và điềm tĩnh. Hắn từ cậu bé nhạy cảm tuổi mười sáu biến trở về một thanh niên hai mươi bốn tuổi.
"Cảm ơn mày đã bồi tao ăn sinh nhật và cùng tao trải qua giấc mơ ngọt ngào."
Hắn nhìn "thầy" của mình nằm trên vũng máu, sờ vào họng súng còn hơi nóng.
"Nhưng dù mày có giả vờ giỏi thế nào đi chăng nữa thì xin lỗi, mày cũng không phải là người ấy."
Cảnh tượng trước mắt tan vỡ, giống như một giấc mơ ngọt ngào dần dần tan biến theo mùi thức ăn, một bàn đồ ăn hiện ra trước mặt hắn.
Ngươi không phải hắn.
Không ai là hắn cả.
Tiêu Tễ lặp lại trong lòng.
Những gì người dó muốn làm, sẽ không bao giờ bị lời cầu xin của Tiêu Tễ ngăn cản.
Ở thế giới thực, thầy của hắn đã đi ra ngoài vào đêm đó để mua nến sinh nhật, và không bao giờ trở lại nữa.
Hắn chạy ra ngoài tìm thầy suốt đêm, hỏi thăm xem có ai đã nhìn thấy thầy mình không, cho đến khi các cửa hàng phát nhạc Giáng sinh đều đóng cửa hết thì hắn mới run bần bật trở về nhà.
Lớp kem trên bánh sinh nhật đã tan chảy.
Từ đó trở đi, hắn không còn gặp lại thầy nữa. Ba ngày sau, cảnh sát vớt được một cánh tay ở con sông cách nhà họ không xa, Tiêu Tễ nhận ra đó là cánh tay trái của thầy mình.
Hắn nghĩ có lẽ thầy đã chết, chết vào đêm Giáng sinh đó.
Từ đó hắn không ăn sinh nhật nữa.
Cũng không đón Giáng sinh.
-
-
Trong mật thất thứ bảy, bàn tay cầm dao nĩa của thanh niên tuấn mỹ khựng lại, hắn đặt miếng thịt đã đưa lên tới miệng để trên bàn. Nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc vốn treo trên khuôn mặt hắn dần tan biến, lại trở về dáng vẻ lạnh lùng kiềm chế.
Làn đạn phấn khích lên.
【 A A A! Tiêu mỹ nhân tỉnh rùi!】
【 Là người đầu tiên tỉnh lại, tui liền biết anh Tiêu của tui lợi hại vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì! 】
【 Sao chó con còn ăn ăn nữa vậy, thồn nhanh vl! Tui nghĩ chắc hơn 30 dĩa rồi đó!!! Hong biết có sao hong nữa. 】
Đoạn Văn Chu còn đang mỉm cười, máy móc ăn đồ ăn, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy từ mơ hồ như "Vợ ơi ~" "Thơm quá ~" "Muốn hun ~" vâng vâng mây mây.
【??Tui thật sự rất tò mò về giấc mơ của bé nãi cẩu nhaaa. 】
【 Chắc mẩm là lão biến thái. 】
Sau khi Tiêu Tễ tỉnh lại chừng mười phút, Đoạn Văn Chu cũng tỉnh lại, nhìn điệu bộ còn thấy có chút không nỡ. Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cậu làm là sờ bụng mình, cảm thấy mình chỉ mới ăn lửng bụng, sau lại đỏ mặt liếc nhìn Tiêu Tễ, người đã tỉnh dậy sớm hơn cậu.
Bởi vì Tiêu Tễ thanh tỉnh sớm nên ăn không nhiều, hiện tại cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ có Vưu Lâm là còn đang ăn, trên mặt cười rất hạnh phúc nhưng lại có chút thống khổ, nhưng không có cách nào dừng lại.
Tiêu Tễ cùng Đoạn Văn Chu khống chế cánh tay Vưu Lâm, nhưng đối phương lại giãy giụa thoát khỏi khống chế rồi tiếp tục ăn. Đôi mắt hắn còn hằn lên tơ máu, cứ như một kẻ nghiện ma túy.
Đoạn Văn Chu chỉ đơn giản là đấm vào bụng hắn, một đấm này là cực kỳ chuẩn, khiến Vưu Lâm ngừng vùng vẫy và nôn ra mấy thứ không xác định.
Con ngươi Vưu Lâm dần trở nên thanh tỉnh, sau khi biết được mình đã làm gì thì sắc mặt trắng bệch, vội vàng đi đến góc tường bóp họng, cố gắng nhổ hết thức ăn đã ăn.
Đoạn Văn Chu: "Xem ra mật thất này có thể dụ ta tiến vào giấc mơ đẹp nhất trong ký ức của ta."
Tiêu Tễ giương mắt nhìn cậu: "Cậu mơ thấy gì?"
Đoạn Văn Chu cười ngốc.
"Em mơ thấy mình trở lại cô nhi viện một lần nữa, cùng người bên cạnh lớn lên, sau đó đi học rồi kết hôn."
Ánh mắt Tiêu Tễ khẽ động.
"Cậu cũng lớn lên ở cô nhi viện?"
Đoạn Văn Chu gật đầu.
"Đúng vậy, là cô nhi viện Hoa Hồng ở Thanh Lăng. "
"Vậy có lẽ trước kia tôi đã gặp cậu, tôi cũng ở cô nhi viện này." Tiêu Tễ nói.
Đoạn Văn Chu mở to hai mắt.
"Oa, thật trùng hợp! Anh cho em xin phương thức liên hệ sau khi rời khỏi đây được không ạ?"
【Tự mình nhìn xem, hiện tại là, thời điểm, để nói những lời này, sao? 】
【 Người bạn học này, nơi nào đó, có bệnh, phải không? 】
【Đây là, cách nói, theo kiểu mới à? 】
Tiêu Tễ:......
"Sau khi ra ngoài lại nói."
Vưu Lâm lúc này gần như đã nôn xong, cả người như phờ phạc như xác chết đi tới, nhìn trên mặt bàn vẫn là chín cái dĩa kia, thịt bên trong không nhiều cũng không ít, sắc mặt càng tái hơn.
"Mật thất này, phải qua cửa bằng cách nào đây?"
Hắn co người, nắm chặt lấy góc bàn.
Vưu Lâm thậm chí có chút sợ hãi nhìn về phía Tiêu Tễ và Đoạn Văn Chu. Nếu cuối cùng không tìm cách nào rời đi, rất có thể hắn sẽ là vật hi sinh để cánh cửa có thể mở ra.
May mắn thay, có vẻ hai người vẫn chưa có ý định ra tay.
Đoạn Văn Chu hít hít mũi.
"Mùi thức ăn lại nồng hơn rồi, xem ra thời gian tỉnh lại cám dỗ của thức ăn cũng có hạn. Một thời gian sau, chúng ta sẽ lại bị thức ăn hấp dẫn, lại rơi vào ảo giác quái dị."
Nói cách khác, bọn họ cần phải tìm ra cách qua cửa trong khoảng thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi.
Tiêu Tễ cũng rơi vào trầm tư.
Trong ảo cảnh tiếp theo, họ có thể sẽ không bao giờ tỉnh dậy, cơ thể bên ngoài sẽ tiếp tục ăn những thực phẩm này, cho đến khi căng chết.
Căn phòng này không có cửa ra vào, ngoại trừ chiếc bàn ăn và mấy cái dĩa trên đó, thậm chí không có bất kỳ một vật dụng nào khác.
—— Vậy chìa khóa qua cửa, nó nằm ở đâu?
Lúc này Đoạn Văn Chu đột nhiên lên tiếng.
"Anh Tiêu!" Cậu thần thần thần bí bí vẫy tay với Tiêu Tễ
"Em có khả năng là biết được cách thông quan mật thất này rồi nha."