Sáng hôm sau bố gí gí một cái phong bì to tướng trước mặt tôi, khiến tôi giật mình thức dậy.
- Đây, - giọng ông hơi cằn nhằn. - Cầm lấy. Bố trễ làm rồi.
- Cám ơn bố, - tôi vẫn còn ngái ngủ, cố ngồi dậy, vén tóc nhìn.
Tôi nhìn phong thư. Dấu bưu điện ở London. Tôi thoáng mừng rỡ đến tê dại đi, nhận ra đó là các chứng từ liên quan đến căn hộ, cùng với các giấy tờ khác James đã thu xếp gửi đến đây.
Tôi suýt lao xuống nhà mà vồ lấy điện thoại, gọi ngay cho tòa thánh Vatican để thông báo điều kỳ diệu này. Chưa từng bao giờ có thứ gì từ London đến được Dublin nhanh như thế!
Tôi tìm được số điện thoại của khách sạn The Liffey Side trong cuốn niên giám. Một giọng nữ trả lời máy. Tôi xin nói chuyện với James.
Cô này bảo tôi cầm máy chờ cô đi gọi James. Trong khi chờ đợi, tôi nghe những tiếng ồn ào gì đó như tiếng súng bắn tỉa. Thì cứ cho là tiếng máy giặt đi, nhưng nếu bạn đã rành khách sạn The Liffey Side và cái con phố ấy, bạn dám đặt cược đó là tiếng súng bắn tỉa lắm.
- Alô? - Giọng anh ta nghe rất trịnh trọng.
- James, em đây.
- Claire, - anh ta cố ra vẻ thân thiện. - Anh cũng đang định gọi em.
- Vậy sao? - tôi lịch sự đáp, tự hỏi anh ta định gọi cho tôi có chuyện gì. Phải chăng vừa nhớ ra thêm tôi đã đối xử với anh ta tệ như thế nào? Phải chăng tối qua, giữa chốn công cộng, anh ta đã lược bớt một phần quan trọng nào đó trong cái bài chỉ trích đã định sẵn trong đầu?
Không, không, tôi cảnh báo mình. Phải cư xử cho ra người lớn, phải biết nghĩ đến người khác.
- Em tin nổi không? Chẳng có tiệm báo nào ở đây mở cửa trước chín giờ. Từ lúc dậy đến giờ anh cố kiếm một tờ Financial Times mà không ra.
- Ừ, không tin nổi đúng không? - tôi nói dù thấy rất bực bội. Nhưng tôi cố không biểu lộ ra. Tôi phải nhắc mình rằng tờ Financial Times không quan trọng với tôi, nhưng rất quan trọng với một người khác là James. Nên, là một người biết cảm thông, đầy vị tha, tôi nên bày tỏ sự quan tâm.
- Vậy nên anh định gọi em hả?
- Không, không. Chuyện gì nhỉ? À phải rồi. Anh định gọi hỏi xem em ổn không sau chuyện tối hôm qua. Anh thấy mình có lẽ hơi... ờ... nặng lời với em. Anh nhận ra là em không hề biết mình quá ích kỷ, vô tâm. Em chắc là hơi bị sốc vì cái sự thật ấy.
- Ừm... hơi hơi, - tôi thừa nhận. Rồi lại thấy rối trí trở lại. Tôi thấy mình như một kẻ tình nghi bị hai cảnh sát thẩm vấn, một tên cũng đàng hoàng, dễ chịu và một tên khó khăn. Vừa quen quen được với cái tên khó khăn thì tên kia nhảy vào, vô cùng mềm mỏng khiến tôi chỉ muốn òa khóc và ôm hôn hắn. Ngoại trừ James thì chỉ có một. Nhưng cái cảm giác thì không khác. Giờ anh ta đang hiền lành, dễ thương nên, vâng, đúng đấy, tôi chỉ muốn òa khóc và ôm chầm lấy anh ta.
- Em không chủ ý cư xử quá đáng như thế, - anh ta nói tiếp. - Em chỉ không nhận thức được là mình như thế thôi.
- Không, - tôi khịt khịt mũi. - Em không biết.
Tôi mừng khôn xiết vì sau cùng anh ta cũng đã mềm mỏng với tôi. Tôi thấy nhẹ nhõm đến muốn khóc.
- Phải cố gắng hơn nữa, - anh ta cười nhè nhẹ. - Đúng không?
- Ừm... Vâng, chắc vậy. À James này, có tin vui, - tôi vào đề.
- Gì thế? - giọng anh ta nghe êm ái, chiều chuộng.
- Mớ giấy tờ đến rồi! - tôi sung sướng báo tin. - Em gần như không tin được. Chắc phải là lần đầu tiên trong lịch sử bưu điện Ireland.
- Thì sao? - anh ta hỏi, giọng gay gắt.
Ôi trời ơi, tôi nghĩ bụng, tôi lại làm anh ta bực rồi. Tôi hiểu anh ta hàm ý gì. Dường như tôi đã làm anh ta bực mình mà thậm chí chẳng hề hay biết.
- Thì, vậy là tốt rồi... - tôi nói giọng yếu ớt.
- Mình không phải lãng phí thêm thời giờ nữa. Mình đã có thể bắt đầu giải quyết mọi việc ngay.
- Ồ, - anh ta có vẻ hơi sững sờ. Hơi chậm hiểu.
- Ồ, - anh ta lặp lại. - Thôi được rồi.
- Vậy anh đến nhà nhé? Không có chuyện đổ dầu sôi lên đầu đâu. Em hứa đấy.
Tôi cố cười sao cho nghe như đang đùa. Như thể việc anh ta nghĩ sẽ bị chính tôi hay gia đình tôi đuổi đánh là rất buồn cười.
- Được thôi, - anh nói ngắn gọn. Một tiếng nữa anh đến.
Rồi cúp máy. Thế đấy!
Tôi thoáng nghĩ.
James có bị bệnh tâm thần phân liệt không?
Hay gia đình anh ta có tiền sử bệnh tâm thần gì chăng?
Dĩ nhiên, cứ phải đuổi theo cái sự thay đổi thái độ xoành xoạch này tôi thấy quá mệt mỏi.
Phải có một nguyên do nào đó.
Có thể khi anh ta đến, tôi sẽ biết được. Còn từ giờ đến lúc ấỵ tôi sẽ phải coi qua mớ giấy tờ, để xem liệu tôi có chút quyền hạn gì không.
Đúng chính xác một tiếng sau, chuông cửa reo. Là James.
Anh ta nhoẻn cười, hỏi thăm Kate.
- Thì, sao anh không tự mình hỏi con luôn?
- Ồ, ờ, phải rồi.
Chúng tôi vào phòng ăn. Kate nằm trong ấy. James cù nhột con bé vẻ miễn cưỡng. Tôi vào bếp pha cà phê.
Cầm tách cà phê trở vào phòng, tôi mỉm cười với James: - Mình bắt đầu luôn nhé? Tôi chỉ mớ giấy tờ đã bày sẵn trên bàn.
Cả hai cùng ngồi xuống.
- Em nghĩ nên xem phần căn hộ trước.
- Ừ.
- Anh xem điều khoản này, - tôi chỉ vào quy định về việc bán căn hộ trước khi trả xong tiền vay mua nhà. - Nó nói là...
Tôi mê mải giải thích và đề xuất các thứ, huyên thuyên các từ ngữ pháp lý chuyên ngành. Tôi rất tự hào. Tôi nói y như thể tôi biết rõ mình đang nói gì. Tôi mơ màng hy vọng sẽ làm anh ta phải ngạc nhiên. Dù đã thôi nhau nhưng để anh ta bắt đầu nhìn ra được tôi là một phụ nữ có năng lực, không phải loại đàn bà ham vui, tí tởn, là rất quan trọng.
Sau một hồi huyên thuyên, tôi nhận thấy anh ta không hề chú tâm nghe tôi nói.
Anh ta ngồi ngả lưng vào thành ghế, nhìn tôi, thay vì nhìn mớ giấy tờ mà tôi đã vô cùng khó nhọc giải thích cho anh ta nghe. Đến giữa điều khoản về sự từ bỏ quyền lợi thì tôi ngừng lại.
- James, chuyện gì vậy? Tại sao anh không chú ý nghe em?
Anh ta vuốt tóc tôi vô cùng trìu mến - nói thật, tôi ngạc nhiên tột độ - mỉm cười nói: - Em ngừng được rồi, Claire ạ. Anh hoàn toàn bị thuyết phục rồi.
- Về chuyện gì?
Anh ta đang nói cái quái gì thế nhỉ?
- Anh hoàn toàn tin tưởng là em đã thay đổi. Em không cần phải tiếp tục diễn như thế nữa.
- Diễn gì? - tôi ngơ ngác hỏi.
- Thì, - anh ta nhìn sâu vào mắt tôi, mỉm cười, - giả vờ như chúng ta sẽ bán căn hộ đi và giải quyết việc nuôi dưỡng Kate. Em có thể dừng được rồi.
Tôi không nói gì. Tôi còn biết nói cái quái quỷ gì nữa?
- Không phải là diễn, - tôi phản đối quyết liệt.
- Claire. Thôi đi nào! Anh phải thừa nhận đã có lúc anh suýt bị cuốn theo. Anh gần như tin là em làm thật. Em có cần phải đánh đố thế để anh phải gửi mớ giấy tờ này đến không? Chẳng phải thế là quá siêu rồi sao?
- James, - tôi khe khẽ gọi tên anh ta. Dường như cho như thế là tôi đã quy thuận, anh ta quàng tay qua người, kéo tôi lại gần. Tôi ngồi nguyên đấy, đầu đặt cứng đờ trên vai anh ta.
- Em này. Anh biết em rất khó khăn. Khó đến phát điên lên, - tôi nghe được cả nụ cười thiểu não của anh ta. - Nhưng anh thấy là em đã rất cố gắng. Anh thấy được em đã cố sức thật nhiều để anh thấy được em đã trở nên có trách nhiệm, chín chắn và sâu sắc.
- Thật không?
- Thật chứ, - anh ta nhìn vào mắt tôi. - Em đúng là như thế.
- Vậy nên, mình đã có thể dẹp những thứ này sang một bên được rồi, - anh ta hồ hởi thu gom mớ giấy tờ trên bàn, dồn lại thành một chồng ngổn ngang.
- Tại sao?
- Vì mình sẽ không bán căn hộ, - anh ta mỉm cười, nhìn chăm chú hơn vào khuôn mặt trắng nhợt nhạt vì sốc của tôi.
- Ôi trời ạ! - anh ta vỗ nhẹ lên trán tôi. - Em vẫn chưa hiểu ra, đúng không?
- Chưa.
Anh ta ôm lấy vai tôi và áp sát mặt tôi: - Anh yêu em. Cô bé ngốc nghếch ạ, đã hiểu ra chưa?
- Chưa, - tôi tưởng như mình sắp òa khóc.
Có lạ lùng không khi mà sự nhẹ nhõm đôi khi giống hệt nỗi khiếp sợ?
Sao hạnh phúc lại có thể tựa như nỗi thất vọng thế này?
- Em nghĩ anh đến Dublin để làm gì? - anh ta dịu dàng lắc vai tôi, mỉm cười âu yếm.
- Em không biết, - tôi ngập ngừng. - Có thể chỉ để giải quyết cho xong xuôi mọi chuyện.
- Chắc em nghĩ không bao giờ anh sẽ tha thứ cho em vì đã cư xử như thế?
Sự thật là không, tôi chưa từng có ý nghĩ nào như thế cả.
- Nhưng anh đã tha thứ rồi. Anh đã sẵn sàng để mình làm lại từ đầu. Anh chắc mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều một khi em đã chín chắn hơn.
Tôi im lặng gật đầu.
Tại sao tôi không thấy hạnh phúc?
Anh ta vẫn còn yêu tôi.
Anh ta chưa từng thôi yêu tôi.
Tôi đã đẩy anh đi xa.
Nhưng giờ tôi đã khác và mọi chuyện sẽ trở lại ổn thỏa.
Chẳng phải đó là điều tôi muốn sao? Chẳng phải sao?
Anh ta nhìn khuôn mặt đang sốc đến bàng hoàng của tôi, đưa tay bẹo cằm.
- Em vẫn còn để bụng chuyện Denise, đúng không? - anh ta hỏi, như thể điều đó rất vớ vẩn.
- Thật ra là em đã quên, - tôi nhỏ nhẹ. Tôi thấy mình chẳng có quyền gì mà phiền trách anh ta vì giờ đây anh ta quá hiền từ với tôi.
- Nhưng việc ấy có ý nghĩa gì đâu, - anh ta cười lớn, phản đối. - Chỉ là một cách anh phản ứng lại với việc em đã khiến anh khổ sở thế nào thôi. Anh chắc em sẽ không làm thế nữa, - rồi mỉm cười như thể chuyện này rất vặt vãnh.
Không.
- Ờ... James này, - tôi thấy như đầu mình sắp vỡ tung. Tôi phải tránh anh ta một lúc thôi.
- James. Chuyện này thật là...
- Ngạc nhiên! - anh ta chen ngay vào. - Anh biết, anh biết.
- Em cần ở một mình để suy nghĩ một chút.
- Nghĩ gì kia chứ? - anh nhẹ nhàng hỏi.
- James. Anh đã làm em quá đau khổ. Và nhục nhã. Đâu phải cứ một tích tắc là em có thể quên hết tất cho anh vui lòng.
- Ôi trời, - anh ta thở dài. - Mình lại quay lại với cái “cô Claire khốn khổ” nữa rồi. Anh tưởng em đã thay đổi. Thế còn em đã làm anh mệt mỏi và khổ tâm thì sao?
- Nhưng em không có ý...
- Thì anh cũng không cố tình làm em khổ, - giọng anh ta đã hơi mất kiên nhẫn. - Tự nhiên nó xảy đến thôi.
- Nhưng anh nói anh yêu Denise, - tôi nhớ lại cái phần đau đớn nhất.
- Anh nghĩ là mình yêu cô ta, - anh ta nói rất từ tốn, như thể đang nói với một đứa trẻ con. - Nhưng hóa ra không phải vậy. Cả hai cùng im lặng.
Rồi anh ta nói tiếp.
- Thôi được. Em muốn anh thừa nhận là mình có lỗi. Thì đây. Để em thấy là anh rất chuyên tâm hàn gắn lại cuộc hôn nhân của vợ chồng mình.
Anh ta ngưng một chút rồi bắt đầu ê a, như một thằng bé, một thằng bé mà bạn chỉ muốn đánh cho một trận.
- Anh Đã Có Lỗi. Vậy được chưa?
- Ừm... cám ơn anh.
Anh làm ơn đi đi có được không?
- Dĩ nhiên, nếu em cứ bám lấy cái sự đố kỵ, hằn học kia thì anh ở đây cũng chẳng được gì cả, đúng không? Nếu đúng như vậy, anh sẽ ra sân bay ngay lập tức, về lại London và không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.
- Không, đừng làm thế, - tôi hoảng sợ khi nghĩ đến chuyện anh ta bỏ tôi lần nữa.
Tôi cũng hoảng sợ khi nghĩ đến chuyện anh ta ở lại.
Thật khó vượt qua cái cảm giác này.
Tên đốn mạt tự nhiên ruồng bỏ tôi.
Hắn quay lại, bảo với tôi rằng hắn bỏ tôi hoàn toàn là lỗi ở tôi.
Nhưng hắn vẫn còn yêu tôi và muốn làm lại từ đầu.
Một con người giỏi lý luận lại đi cư xử thế này ư?
- Claire, - anh ta gọi, trở lại là chàng James dễ thương. - Anh hiểu em đang rất xúc động. Hoàn toàn hợp lý thôi. Em cứ nghĩ mình mất hết tất cả. Rồi giờ đây em tìm lại được cuộc sống hạnh phúc khi xưa. Đón nhận tất cả những chuyện này chắc chắn chẳng dễ dàng gì.
- Anh nói đúng, - tôi lí nhí.
- Nên anh để cho em vài tiếng đồng hồ được ở một mình vậy.
- Cám ơn anh, - tôi suýt lả đi vì mừng.
- Anh sẽ xem vé máy bay thế nào. Hôm nào thì em muốn về lại London?
- Ôi, em chưa biết, - tôi lại phát hoảng. Tôi đâu muốn quay trở về London. Ít ra là tôi không muốn quay về cùng với James.
- Chưa bao giờ như bây giờ hả? - anh ta nháy mắt. - Em cần bao lâu để thu xếp đồ đạc?
- Ôi James, em không biết, - tôi hoảng hốt.
- Chắc phải đến trăm năm, mấy thứ đồ của Kate ấy.
- Ồ phải rồi, Kate, - anh ta ồ lên, như thể vừa nhớ tới con bé. - Anh phải mua vé cho nó luôn.
- Không, đừng làm gì vội. Cho em ít thời gian để thu xếp mọi thứ đã.
- Ừm... - anh ta cau mày. - Cứ ở đây anh sẽ nhỡ hết việc mất. Nên anh muốn về càng sớm càng tốt, vì mình đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi.
- Em sẽ bàn chuyện ấy với anh sau, - tôi hướng anh ta ra cửa.
- Ừm... đừng lâu quá nhé. Nói gì thì nói...
- Thời giờ là tiền bạc. Em biết, em biết, - tôi mệt mỏi kết câu giúp anh ta.
Tôi đóng cửa, đứng tựa người lặng đi một lúc, thấy mình vô cùng yếu đuối.
- Nó về rồi hả?
Là mẹ, đang thò đầu ra khỏi phòng ngủ của hai người, nhìn xuống nhà.
- Vâng.
- Không ổn sao con? - bà hỏi, nhận thấy vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt tôi.
- Không có gì, - tôi đáp, giọng yếu ớt.
- Vậy tốt.
- James nói vẫn còn yêu con, - tôi thẫn thờ nói.
- Cái gì? - bà rít lên.
- Em hy vọng chị nói với lão đi mà nói câu ấy với kẻ khác, - một giọng oang oang phía sau lưng mẹ.
- Claire, Claire! - mẹ chạy xuống. - Lại đây. Ngồi xuống. Kể cho mẹ nghe. Thế là tốt rồi.
- Claire, đừng phạm sai lầm để cho tự ái cản lối sự vị tha. Con vẫn còn yêu nó. Nó vẫn còn yêu con. Đừng vứt đi tất cả chỉ vì con thấy bị tổn thương.
Tôi vẫn im lặng. Rồi bà nói tiếp. Đôi mắt bà ngân ngấn nước, trông xa xăm.
- Rất nhiều cuộc hôn nhân trải qua những lúc hắt hơi sổ mũi. Rồi người ta vượt qua cái cơn bĩ cực ấy. Họ học cách tha thứ. Rồi ít sau họ thậm chí học được cách để quên. Cuộc hôn nhân sau đó sẽ trở nên vững chắc hơn, nếu các con vượt qua được mà ở lại với nhau.
Ôi không! Tôi nhận ra cái cảnh này rồi.
Cái cảnh người mẹ tiết lộ cho con gái nghe cái bí mật bà đã ngoại tình nhiều năm trước đó với một người hình như là bạn thân của bố cô. Hay có lẽ đúng hơn là cha cô đã ngoại tình. (Sao? Mẹ nói bố ngoại tình á?) Rồi người mẹ đã sẵn sàng ra đi, đem theo lũ trẻ (Lúc ấy con chỉ mới ẵm ngửa trên tay.) Nhưng người mẹ đã không bỏ đi. Bà tha thứ. Người cha vô cùng ăn năn hối lỗi. Và giờ đây cuộc hôn nhân của họ bền vững hơn bao giờ hết. Nhưng nếu đúng đã định nói với tôi điều gì tương tự thì có vẻ như bà đã đổi ý. Đôi mắt bà từ từ ráo lại.
Bà quay trở về với thực tại.
- Vết thương cần thời gian mới liền da. Con không thể trông chờ nó chớp mắt một cái là lành ngay. Nhưng cứ chờ một thời gian, nhất định nó sẽ lành lại.
- Con không biết nữa mẹ à, - tôi lí nhí. - Con có cảm giác mọi chuyện không ổn chút nào.
- Sao lại không ổn?
- Con không biết nữa... - tôi thở dài. - Không hề có cái cảm giác... ờ... chiến thắng. Và con vẫn còn thấy tức giận.
- Con còn giận nó là chuyện bình thường. Con hoàn toàn có quyền giận nó. Nhưng cứ nói thẳng ra với nó. Hai đứa có thể đi tư vấn. Nhưng đừng để giận dữ làm con không nhìn thấy được những thứ khác. Dù gì James cũng là cha của đứa trẻ. Nếu con không thể nuốt giận cho mình, hãy nghĩ cho Kate. Làm điều đó vì nó. Con định để con mình thành ra không cha chỉ vì con giận chồng sao?
Bà kết câu bằng một giọng rất hùng hồn. Rồi tôi còn chưa kịp nói gì thì bà đã lại tiếp.
Những lời công kích còn hùng hồn hơn.
- Còn nếu muốn cảm thấy ta đây là kẻ chiến thắng vì đã nhận chồng quay về thì thật là nông cạn. Quá hời hợt. Quá trẻ con. Trong những chuyện như thế này không ai là kẻ thắng người thua hết. Nếu con làm cho cuộc hôn nhân của mình chạy ro ro trở lại thì con chính là kẻ thắng cuộc. Con sẽ toàn thắng!
Bà nên làm nghề viết diễn văn cho các cuộc cách mạng thì hơn. Nghe sao mà hùng hồn!
- Thôi được rồi, - tôi nói nhưng vẫn không chắc lắm. - Nếu mẹ chắc thế.
- Chắc chứ, - bà tự tin khẳng định. - Hai đứa con sẽ hạnh phúc được một thời gian. Rồi như bất cứ ai, cả hai sẽ lại gặp trục trặc. Và cả hai sẽ không giải quyết được ổn thỏa những trục trặc ấy. Nhưng có thể các con sẽ học được điều gì đó từ những chuyện ấy.
- Có lẽ thế.
- Mà nếu nó muốn con quay lại thế này, rõ ràng con đâu tệ như nó nói, - bà cười trêu.
Nhưng tôi không thấy buồn cười tí nào. Tôi vẫn thấy khó tin nổi mình từng là kẻ khó sống cùng đến thế.
Ai đó đã nói: “Ước cũng cần phải cẩn thận. Biết đâu ước được thì sao.”
Rồi một vị thánh hay ai đó đã nói: “Nước mắt của những kẻ cầu được ước thấy vẫn nhiều hơn của những kẻ cầu nguyện mà không được đoái hoài đến.”
Tôi có thể hiểu được điều này.
Tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã yêu anh ta sâu sắc. Và tôi đã muốn Chúa trời phải trả James, cuộc hôn nhân và cuộc sống hạnh phúc lại cho tôi. Giờ đã có tất cả, tôi lại không chắc ngay từ đầu, rắc rối giữa hai đứa thực ra là gì.
Tại sao lại như thế?
Cuộc hôn nhân của tôi đã được trao trả lại, nhưng trước hết tôi phải thừa nhận mình đã nông nổi, khó chịu và ích kỷ.
Rằng tôi là gánh nặng cho James. Và tôi thấy thật khó chấp nhận điều ấy. Ý tôi là, tôi biết điều đó ắt hẳn là đúng. Đâu còn lý do nào khác khiến anh ta bỏ tôi. Nhưng nếu tôi thậm chí không chắc mình đã làm gì sai, thì làm sao tôi có thể tránh lặp lại lỗi lầm?
Tôi vẫn còn thấy bẽ bàng chuyện anh ta đã ngủ với con bò cái núc ních ấy. Nhưng anh ta thậm chí không để cho tôi được nói ra. Tôi có cảm giác như mình không thể nói đụng đến điều ấy vì như thế tôi sẽ mang tiếng ích kỷ, hồ đồ. Tôi không cãi anh ta được.
Tôi biết mình yêu James. Nhưng không nhớ nổi mình đã yêu anh ta vì điều gì. Anh ta có vẻ rất... rất... rất vênh vênh. Phải chăng anh ta luôn như thế? Rất lạnh lùng và kém hài hước.
Và trong cái tương lai sắp tới đây, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Liệu tôi có e dè không dám nói những câu khiếm nhã, không dám kể chuyện cười cho anh ta nghe?
Liệu tôi có sợ không dám dựa dẫm vào anh ta, không dám tận hưởng cái cảm giác được chở che, săn sóc như tôi vẫn làm, ngộ nhỡ anh ta thấy cô độc và thiếu tình yêu thương?
Vai trò của hai đứa đã bị hoán đổi.
Và tôi không biết rồi chúng tôi sẽ phải cư xử với nhau như thế nào.
Phải học lại tất cả. Điều này thật kinh khủng.
Cứ như cũ thì có gì sai?
Thì rõ ràng, sai nhiều, nhiều lắm, nếu bạn đã nghe James nói.
Tôi thích như thế. Và tôi không chắc mình có thể làm khác đi.
Tuy vậy, có một cách duy nhất để biết được. Đó là quay lại với anh ta, và thử xem mọi chuyện ra thế nào.
Tôi phải làm thế, ngay cả nếu chỉ vì Kate. Cũng đáng để thử. Vì chúng tôi đã rất hạnh phúc.
Nhưng giờ thì kinh khủng.
Tôi vẫn thấy bị tổn thương vô cùng, thấy giận dữ và nhục nhã. Chỉ muốn đấm vào mặt anh ta mỗi khi anh ta nói tôi đúng là con nít.
Thôi được rồi. Hít sâu vào. Thẳng lưng lên.
Tôi sẽ về London với anh ta.
Kate có quyền có cha.
Và tôi sẽ có cơ hội để sửa đổi lại mọi chuyện.
Sao mà bi hài kịch. Bạn đau đáu khao khát một thứ gì đó, rồi khi có nó, bạn lại phải làm quá nhiều việc - trùng tu, đại tu, kéo đổ tường, đi lại dây điện, gắn đường ống bơm mới - đến nỗi bạn nghĩ: “Chó chết! Chẳng cần nữa. Tôi sẵn lòng ở cái nhà nào nhỏ hơn nhiều, không có vườn, nhưng ít ra là hoàn thiện.”
Mẹ vẫn ngồi yên nhìn tôi. Gương mặt bà lộ rõ vẻ lo âu.
- Thôi được rồi, mẹ ạ. Con sẽ quay về với anh ta. Con sẽ thử xem thế nào.
Dường như không còn gì khác để nói.
Tôi đứng dậy, thở dài.
- Con gọi cho James đây, cho anh ấy biết là con sẽ về.
Tôi bước đến bàn điện thoại. Tôi thấy như trước mặt mình là đội thi hành án tử. Tôi quay số của khách sạn The Liffey Side.
- James. Em đã suy nghĩ, và đã quyết định.
- Là? - anh ta thô bạo hỏi ngay.
- Em sẽ về. Em sẽ thử làm lại từ đầu.
- Tốt, - anh ta nói. Tôi có thể nghe được cái nụ cười nhỏ nhẹ của anh ta qua điện thoại. - Tốt. Lần này mình sẽ thật cố gắng, em nhé?
- Và không có Denise gì nữa hết?
- Không ai hết, nếu mọi chuyện ổn.
Tôi chẳng thích cái hàm ý đe dọa ấy tí nào.
- James, - tôi lo lắng nói. - Anh biết đấy. Chuyện này không dễ dàng chút nào với em. Em vẫn còn cảm thấy bị phản bội, bị tổn thương. Và nó sẽ không biến mất hết sau một tích tắc.
- Ừ, - anh ta đồng tình, giọng hiểu chuyện.
- Có thể không phải trong tích tắc. Nhưng em phải tập bỏ đi cái lối suy nghĩ đó, đúng chưa? Sẽ không có tương lai gì sáng sủa nếu em không tha thứ cho anh.
- Em biết, - tôi đáp, gần như là hối tiếc vì mình đã nhắc đến điều này.
Tôi hít vào thật sâu.
- Anh cũng sai mà, phải vậy không?
- Anh đã nhìn nhận điều đó rồi, - giọng anh ta lạnh băng. - Mình có phải nhắc lại chuyện này từ giờ cho đến hết đời không?
- Ờ... không, nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết. Chuyện quá khứ rồi. Mình phải quên nó đi mà nhìn về tương lai.
Với anh thì dễ dàng hơn rất nhiều, tôi nghĩ bụng, nhưng không nói ra. Chẳng để làm gì. Chẳng đi đến đâu.
- Rồi, vậy em muốn anh đặt vé về London ngày nào? - giọng anh ta phá vỡ cái im lặng đầy ấm ức của tôi.
- James, em không biết nữa. Em cần ít ngày để thu xếp.
Cái ý nghĩ phải ra đi thật kinh khủng.
- Claire, anh không đợi thêm vài ngày được. Anh còn hàng núi công việc!
- Chứ chẳng phải anh đã quá may mắn là em đồng ý quay lại với anh chỉ trong hai ngày thôi sao? - tôi cay đắng nói. - Nếu em làm ầm lên, rồi anh phải mất cả tuần để thuyết phục em thì sao?
- Claire này, - anh ta dịu giọng. - Suy nghĩ như thế là không hay tí nào. Anh đã thuyết phục được em. Đó mới là điều quan trọng.
Ngưng một lát.
- Anh đã thuyết phục được em, đúng không? - anh ta hỏi lại. Và nếu tôi không lầm, tôi gần như dám khẳng định anh ta nghe có vẻ không chắc chắn.
- Đúng, James à, - tôi nói như một cái máy. - Anh đã thuyết phục được em.
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Rồi em sẽ thấy.
- Ừ, - tôi đáp mà không hề chắc, nhưng tôi chẳng còn sức hay ý định nào để bất đồng với anh ta.
- James, anh nên về lại London ngay đi, - tôi đề nghị. - Đầu tuần sau em sẽ về, với Kate.
- Sao em lại phải cần đến một tuần? - giọng anh ta đã thấy khó chịu.
- Ừm... em còn phải chào mọi người... rồi mấy thứ khác nữa... - tôi ấp úng.
- Anh muốn em về sớm hơn, - anh ta nói giọng nghiêm khắc.
- Không, James, thật đấy. Em xin lỗi, nhưng... em cần có thời gian để ổn định tinh thần.
- Miễn là em không đổi ý, - anh ta nói, dường như là cười đắc chí một cách gượng ép.
- Không đâu, - tôi mệt mỏi đáp, biết là mình sẽ không đổi ý. - Không đâu.
- Tốt! Vậy thôi, chắc anh về London ngay đây. Nếu ra sân bay ngay bây giờ chắc sẽ kiếm được vé. Không biết anh có được hoàn lại tiền khách sạn đêm nay không nhỉ?
- Tiếc quá, em đã chẳng quyết định sớm hơn mà báo sớm cho anh. Giờ chắc quá trễ rồi, chẳng lấy lại tiền được đâu.
- Không sao. Chẳng còn cách nào khác. Tên đốn mạt!