Đức Dương Quận Chúa

Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ





"Ngươi..." Nam tử mặc áo bào tím chỉ vào nữ tử, tức giận nói không ra lời "Ngươi không biết liêm sỉ."
"Quách tiểu thư." Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ân Trường Hoan nhìn lại, là Vương tiểu tứ, hắn không chú ý tới Ân Trường Hoan, nói với Quách tiểu thư kia "Ngươi thân là hôn thê của Tiền huynh, không lâu nữa là thành thân, nói mấy câu này không thỏa dáng đâu."
Ân Trường Hoan nhìn về phía nam tử áo trắng, chẳng lẽ đây là bản sao của Ân Bạch Tuyết?
Chú ý tới ánh mắt của Ân Trường Hoan, nam tử áo trắng bò dậy nhìn Ân Trường Hoan một chút, ánh mắt nhàn nhạt.

Hắn đứng ra phía sau Quách tiểu thư, nói với vị Tiền huynh kia "Tiền công tử ngươi hiểu lầm rồi, tại hạ và Quách tiểu thư không có quan hệ gì, tại hạ chỉ là một thư sinh bán tranh chữ sống tạm mà thôi."
Ân Trường Hoan quay đầu nhìn đường bên cạnh, quả nhiên có bày mấy bức hoạ chữ, còn có một số bút mực giấy nghiên, chỉ tiếc hiện tại đều đã bị phá bỏ.

"Sở tiên sinh." Quách tiểu thư vẫn cầm cây trâm, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nam tử áo trắng "Chuyện hôm nay là ta liên lụy tiên sinh, hi vọng đời sau gặp được tiên sinh lúc ta chưa đính hôn, có thể trong sạch gả cho tiên sinh làm thê."
Quách tiểu thư nói xong giơ cao cây trâm muốn đâm vào tim, Ân Trường Hoan thấy thế kéo roi ra ngoài, cuốn lấy cây trâm trong tay Quách tiểu thư.

Quách tiểu thư chỉ là một tiểu thư khuê trung, đâu phải là đối thủ của Ân Trường Hoan, tay tê rần, không tự chủ được buông lỏng cây trâm ra.

Hai nha hoàn bên cạnh lập tức chạy đến chỗ Quách tiểu thư, liên tục an ủi.

"Quận chúa!" Vương tiểu tứ nhìn thấy Ân Trường Hoan, chạy chậm tới hành lễ "Quận chúa sao lại ở chỗ này?"
"Đi ngang qua." Ân Trường Hoan nói "Sao ngươi lại ở đây? Không lẽ là trốn Ân Kỳ đi trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Dĩ nhiên không phải." Vương tiểu tứ vội la lên "Tình cảm ta đối với phu nhân thiên địa chứng giám, sao có thể trốn nàng trêu hoa ghẹo nguyệt, quận chúa, lời này người không thể nói lung tung."
Ân Trường Hoan nói "Vậy đây là có chuyện gì?"
Vương tiểu tứ nhìn Tiền huynh rồi thở dài, đến bên cạnh ngựa Ân Trường Hoan, nhỏ giọng đem ngọn nguồn nói cho Ân Trường Hoan.

Thì ra là vị Tiền huynh này và Quách tiểu thư là hôn phu thê, không lâu nữa sẽ thành thân nhưng Quách tiểu thư hôm trước vừa gặp một tên bán tránh chữ đầu đường tên Sở Bạch, sau đó nói muốn hủy hôn ước, Tiền huynh đương nhiên không đồng ý, kêu bằng hữu Vương tiểu tứ cùng theo dõi Quách tiểu thư, sau đó phát hiện gian phu Sở Bạch.

Tiền huynh tức giận lên đầu, liền xông đến phá gian hàng của Sở Bạch.


Ân Trường Hoan khom lưng, hiếu kì hỏi "Vậy Sở Bạch này rốt cuộc là có quan hệ gì với Quách tiểu thư vậy?"
Vương tiểu tứ xem xét Quách tiểu thư đang thấp giọng thút thít, nhỏ giọng nói "Ta thấy hình như là Quách tiểu thư tự mình đa tình.

Sở Bạch này có dáng dấp ưa nhìn, rất được các nữ tử yêu quý nhưng ta cẩn thận quan sát một chút, lại không giống kẻ sẽ có tư tình với nữ tử."
Cũng yêu thích sắc đẹp Ân Trường Hoan biểu thị nàng mặc dù thích sắc đẹp nhưng cũng không phải người nào cũng có thể đạt được niềm vui của nàng, đến nay có thể có được chỉ có Hoàn Hoàn của nàng thôi.

"Quách tiểu thư." Sở Bạch nhíu mày nói với Quách tiểu thư "Tại hạ chỉ là một người bán tranh chữ, không có tình yêu nam nữ gì với người, xin Quách tiểu thư nói cẩn thận."
Quách tiểu thư khóc nức nở hai tiếng "Sở tiên sinh, ta là thật tâm hâm mộ huynh."
Sở Bạch lạnh lùng "Thật có lỗi, tại hạ không có ý với tiểu thư."
Hắn lấy từ trong ngực ra một cái hầu bao cũ, lại từ bên trong lấy ra hai thỏi bạc đưa cho nha hoàn của Quách tiểu thư "Đây là ngân lượng mà tiểu thư mua tranh của tại hạ, bây giờ trả lại cho tiểu thư, về phần những bức họa kia, xin tiểu thư hãy thiêu hủy đi."
Quách tiểu thư vốn đang tự tin nhìn Sở Bạch, bây giờ chịu không nổi sự đả kích này, tựa vào ngực nha hoàn khóc nức nở.

Sở Bạch không để ý tới nàng, đi đến gian hàng tranh chữ ngồi xuống ~ thu lại bút mực giấy nghiên.

Thần sắc hắn đạm mạc, phảng phất như chuyện phát sinh vừa rồi không liên quan đến hắn.

Mọi người xem náo nhiệt lúc này rốt cục cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, người đối với dáng dấp đẹp luôn rộng rãi hơn, huống chi việc này Sở Bạch hoàn toàn là tai bay vạ gió, nên đều chỉ chỉ trỏ trỏ Quách tiểu thư cùng Tiền huynh kia, Quách tiểu thư bị nói nhiều hơn.

Theo mọi người thì vị Tiền huynh và Sở Bạch đều là người đáng thương.

Tiền huynh là được nuông chiều lớn lên, đâu chịu nổi loại tức giận này, mặt lúc trắng lúc xanh, nói với Quách tiểu thư "Nếu lòng ngươi đã có người khác, vậy ta cũng không ép cưới ngươi, hôm nay ngay trước bà con kinh thành, hôn ước của chúng ta từ đây coi như xoá bỏ, ngày mai mẫu thân của ta sẽ tới cửa giải trừ hôn ước."
Ân Trường Hoan trong lòng tự nhủ chuyện này đúng thật là cẩu huyết, nếu hắn còn muốn muốn cưới Quách tiểu thư kia, vậy mới tức chết người.

Ân Trường Hoan coi là đây chẳng qua chỉ là một việc nhỏ, nàng nghĩ sẽ không gặp lại cái người tên Sở Bạch kia nữa, kết quả mấy ngày sau, nàng vừa về từ hoàng cung thì nhìn thấy Sở Bạch ngã xuống ngay trước cửa phủ.


Vẫn là áo trắng ngày đó, tuấn lãng vô song trên hai gò má hiện ra ửng hồng không bình thường, trên tay cầm một bao quần áo.

Hộ vệ kiểm tra xong báo với Ân Trường Hoan "Quận chúa, người hắn nóng quá."
"Đưa hắn đến y quán gần đây đi." Ân Trường Hoan nghĩ đến ngày đó nếu Sở Bạch không lấy ra hai thỏi bạc trong hầu bao thì chắc sẽ không đến mức này "Xác định hắn không sao thì cho hắn năm mươi lượng."
Ân Trường Hoan đối với dân chúng luôn rất hào phóng, hộ vệ tuân mệnh.

Sở Bạch là bị sốt dẫn đến ngất đi, sau khi y quán rót một chén canh thuốc thì rất nhanh liền tỉnh lại.

Người y quán thấy hắn tỉnh thì bưng một bát thuốc tới.

Sở Bạch cầm lấy bát thuốc, hỏi "Là ai đưa ta tới?"
"Hộ vệ của Đức Dương quận chúa." Nhà y quán này cách phủ Đức Dương quận chúa không xa, hộ vệ của Ân Trường Hoan thì người trong y quán đều nhận ra.

Sở bạch nhíu mày, hắn uống xong thuốc, thấy tay nải ở một bên thì cầm lên để lấy tiền thanh toán thuốc men rồi rời đi.

Hắn không có tiền, không thể ở lại thêm, ai ngờ mở tay nải ra lại thấy một tờ ngân phiếu năm mươi lượng.

Có năm mươi lượng, hắn lại bán một chút tranh chữ, chép sách, có lẽ có thể chờ đến khoa cử năm sau.

Hắn nắm lấy ngân phiếu, hỏi người trong y quán "Có người chạm vào tay nải của ta sao?"
"Bọn ta không có đụng." Còn tưởng rằng Sở Bạch bị mất đồ gì, người y quán vội nói.


Có một người bệnh nhỏ giọng "Ta nhìn thấy lúc người đưa hắn tới có chạm qua bao quần áo."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, hộ vệ của quận chúa sao có thể ăn cắp đồ."
"Ta không mất đồ." Sở Bạch đem tiền bạc cất kỹ, hắn đoán được năm mươi lượng này là ai cho.

Nghỉ ngơi tại y quán một hồi, Sở Bạch cầm một bao thuốc rời đi, hộ vệ Đức Dương quận chúa rất chu đáo, ngay cả bệnh phí cùng dược phí đều thanh toán giúp hắn.

Vào tháng năm, hạ nhân phủ quận chúa càng ngày càng bận rộn, phủ quận chúa cũng càng ngày càng náo nhiệt.

"Quận chúa, Ân tam lão gia tới."
Vừa thử xong áo cưới, hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc, Ân Trường Hoan lười biếng nói "Ông ấy tới làm cái gì?"
Nhược Vân nói "Tam lão gia tới còn có một chiếc xe ngựa, có lẽ là muốn cho quận chúa thêm của hồi môn."
"Cho ta thêm của hồi môn?" Ân Trường Hoan nhíu mày "Nếu không phải ta thì Ân gia cũng sẽ không rơi xuống tình trạng như bây giờ, hắn còn tới cho ta thêm đồ ư?"
Nhược Vân nói "Chuyện của Ân gia quận chúa không có oan uổng bọn họ, lại nói quận chúa là gả cho thái tử, bọn họ cũng là muốn tạo mối quan hệ với quận chúa."
Nha hoàn dẫn người tới phòng trước, Ân Trường Hoan đi vào thấy một bên có mấy cái rương lớn.

Ân Bác Võ đang ngồi uống trà đứng dậy, không giống như là một trưởng bối mà ngược lại có chút cẩn thận từng li từng tí.

"Tam thúc sao lại tới đây?" Ân Trường Hoan ngồi vào trên chủ vị.

Thần sắc Ân Bác Võ có chút câu nệ "Không lâu nữa cháu sẽ thành thân, dù nói thế nào thì cháu cũng là cô nương Ân gia, những thứ này đều là tâm ý của ta."
Ân Trường Hoan liếc qua những cái rương lớn, cự tuyệt nói "Ông không cần..."
"Tam đệ." Chu thị từ bên ngoài tiến đến.

Phủ quận chúa không có trưởng bối, nhưng thành thân đại sự như vậy không thể để một mình Ân Trường Hoan đến xử lý, càng không thể toàn quyền cho nha hoàn ma ma làm chủ nên Chu thị chủ động tới hỗ trợ, còn có phu nhân Trịnh Xuyên cùng cữu mẫu Ân Trường Hoan cũng thường tới xử lý vài chuyện.

Chu thị ra ngoài làm chút chuyện, trở về nghe thấy hạ nhân nói Ân Bác Võ mang đồ vật tới cửa thì lập tức chạy đến.

"Đại tẩu." Ân Bác Võ đứng dậy làm lễ, bây giờ Ân gia còn có mặt mũi sống ở kinh thành cũng là nhờ một phần phủ Anh Võ hầu chống đỡ.


Chu thị khẽ gật đầu, mắt nhìn mấy cái rương lớn hỏi "Đây là?"
Ân Bác Võ nói "Quận chúa là nữ nhi Ân gia, đây là đồ tam thúc ta chuẩn bị cho quận chúa."
Chu thị cười "Ngươi có lòng, ta thay Trường Hoan cám ơn ngươi."
"Không có gì." Ân Bác Võ nhìn Ân Trường Hoan, hắn nhìn ra được Ân Trường Hoan không muốn nhận những vật này, biết nàng cũng không thích hắn, hắn cáo từ "Ta đi trước."
"Ta tiễn ngươi." Chu thị quay đầu nói với Ân Trường Hoan "Trường Hoan, lát nữa ta tới tìm cháu."
Ân Trường Hoan không muốn nhận những vật này, nhưng Chu thị đã nhận lấy thay nàng thì nàng cũng sẽ không đánh vào mặt Chu thị, nhẹ gật đầu, lại nói với Ân Bác Võ "Đi thong thả."
Ân Bác Võ thụ sủng nhược kinh gật đầu, cùng Chu thị đi ra khỏi phòng "Đa tạ đại tẩu."
Hôm nay không có Chu thị, đồ của hắn nhất định không để lại được.

Chu thị lắc đầu, bà nhận đồ không phải là vì Ân gia mà là vì Trường Hoan, việc Trường Hoan là cô nương của Ân gia là điều không thể thay đổi.

Đưa Ân Bác Võ tới cửa, Chu thị nhớ tới một chuyện "Hiện tại ở Ân gia là ai quản lý?"
Ân Bác Võ không biết sao Chu thị lại đột nhiên hỏi vấn đề này "Là biểu muội."
Chu thị bình tĩnh nói, "Lúc đầu đã phân gia nên ta cũng không thích hợp nói những lời này, nhưng đều là người Ân gia, ta vẫn cần nhắc nhở ngươi một câu."
Thấy Chu thị trịnh trọng như vậy, Ân Bác Võ vội nói "Đại tẩu thỉnh giảng."
Chu thị nói "Nhị ca và nhị tẩu của ngươi làm chuyện sai lầm, nhưng mọi chuyện đã không kịp vãn hồi, ngươi bây giờ đã là gia chủ của Ân gia, vẫn là phải xử lý mọi việc công bằng, đừng để người ngoài ức hiếp chất tử và chất nữ của mình"
Ân Bác Võ sửng sốt, hắn không biết sao Chu thị lại nói vậy, nhưng Chu thị lại không phải người bắn tên không đích "Đa tạ đại tẩu nhắc nhở, ta sẽ chú ý."
Chu thị ừ một tiếng, điều nên nói bà đều đã nói, chuyện còn lại không liên quan đến bà.

Tiễn Ân Bác Võ xong, Chu thị đi đến chỗ Ân Trường Hoan, nói "Ta biết cháu không muốn nhận đồ nhưng cháu gả cho thái tử thì chính là thái tử phi, hôm nay nếu để hắn đem đồ vật về, ngày mai sẽ có lời đồn nói cháu bất kính trưởng bối."
Ân gia có lỗi với Ân Trường Hoan, nhưng Ân Bác Văn đã chết, những người còn lại đối với việc Ân Bác Văn làm cũng không cảm kích.

Hiện tại Ân Bác Võ chủ động tới cửa, Ân Trường Hoan nếu cũng bởi vì Ân Bác Văn mà oán Ân gia thì có những kẻ sẽ lấy đó mà bắt thóp Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn.

"Mấy rương đồ mà thôi, nếu không thích thì để lại phủ quận chúa không mang tới Đông Cung là được." Chu thị ngữ trọng tâm trường nói "Cháu không thu lễ là cháu không chiếm lý, bọn họ nếu dám ỷ vào thân phận của cháu để giành chỗ tốt thì là bọn họ không đúng, đến lúc đó cháu làm cái gì thì cũng không có ai dám nói cháu không đúng."
"Cháu hiểu rồi."
Chung quy là không thể tùy tâm sở dục như trước kia nhưng vì Diệp Hoàn, nàng nguyện ý nhượng bộ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.