Đức Dương Quận Chúa

Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy





Kỷ Oánh Oánh rời khỏi thiên điện về thì thấy một vị ma ma đang chờ nàng.

"Bái kiến quận chúa." Có một cung nữ đứng cạnh ma ma, trên tay cung nữ cầm một cái khay được che kín bởi lụa, không có gì nhô lên, tựa như trong khay không có thứ gì "Nô tỳ nhận lệnh thái hậu nương nương đã phân phó đến dạy bảo quận chúa."
"Ngoại tổ mẫu?" Kỷ Oánh Oánh ngạc nhiên nói "Ta mới từ chỗ ngoại tổ mẫu về, sao không nghe thấy ngoại tổ mẫu nói chuyện này."
Khoé miệng ma ma ngậm lấy ý vị thâm trường cười.

Kỷ Oánh Oánh rót cho mình một ly nước mật ong, uống từng ngụm nhỏ "Dạy ta cái gì?"
Ma ma nghiêng người để lộ lụa đỏ trên khay, từ trong khay lấy ra một quyển sách, cũng đem sách đưa tới trước mặt Kỷ Oánh Oánh "Nô tỳ là đến dạy bảo quận chúa chuyện phu thê!"
Chuyện phu thê???
Khụ khụ khụ...!
Kỷ Oánh Oánh sững sờ, quên luôn mình đang uống nước mật ong, họ sặc sụa, đợi nàng dần bình thường lại quay đầu nhìn ra, là một quyển xuân cung đồ.

Cố Nguyên bị bất lực, nàng học cái này làm gì!
"Không cần." Kỷ Oánh Oánh không chút do dự cự tuyệt nói "Ta không cần."
Ma ma không có nửa điểm ngoài ý muốn, như trong dự liệu "Đây chính là đại sự sinh sôi, quận chúa không cần thẹn thùng."
Kỷ Oánh Oánh nghiêng đầu nhìn qua ma ma, con mắt nào của bà là thấy nàng thẹn thùng, nàng là thật sự cảm thấy không cần thiết đấy có được không.

Chỉ là nàng đang nghĩ muốn giúp Cố Nguyên trị một chút căn bệnh này, nói không chừng có thể chữa khỏi.

Hai khắc đồng hồ sau Kỷ Oánh Oánh đỏ mặt nhìn ma ma rời đi, chuyện phu thê lại là như vậy, có thêm kiến thức.

Ân Trường Hoan vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt Diệp Hoàn, xem ra, hắn đã tỉnh một lúc rồi.

Ân Trường Hoan không kinh ngạc, trên thực tế từ khi bọn họ thành thân đến nay, ngoại trừ sau hôm tân hôn là Ân Trường Hoan tỉnh trước Diệp Hoàn, còn lại đều là Diệp Hoàn rời giường trước.

"Sao tỉnh rồi chàng còn chưa dậy?" Nàng dụi dụi con mắt chuẩn bị rời giường, hôm nay Kỷ Oánh Oánh thành thân, nàng phải tới Từ An cung sớm để giúp Kỷ Oánh Oánh.

Trời nóng nực, Ân Trường Hoan chỉ mặc một cái áo ngủ, cái áo còn hơi mỏng, có thể nhìn thấy cả áo yếm màu xanh bên trong.


Diệp Hoàn cầm lấy áo ngoài bên giường choàng lên cho Ân Trường Hoan, giúp nàng mặc quần áo, nói "Không có việc gì thì nằm thêm một lát."
Ân Trường Hoan nhìn hắn một chút, hôm qua mới bận đến canh ba sao có thể không có việc gì, muốn tìm lý do cũng nên tìm một lý do đáng tin hơn chứ.

Rửa mặt xong Ân Trường Hoan ngồi lên để cung nữ giúp dưỡng da, chải đầu.

Cầm lấy một bình lưu ly, thấy bên trong đã sắp thấy đáy, nàng nhíu mày, hồ nghi nói "Sao ta cảm giác cái bình ngưng lộ này hết nhanh thế nhỉ?"
Diệp Hoàn ngồi ở một bên đọc sách giết thời gian nghe vậy tay dừng lại, điềm nhiên như không có việc gì "Chắc là nàng cảm giác sai."
"Không thể." Ân Trường Hoan lắc đầu "Trước kia một bình ngưng lộ ta có thể sử dụng đến nửa tháng, nhưng ta mới vào ở Đông Cung chưa được bao lâu mà đã dùng gần hết hai bình rồi."
Nhược Vân nói "Thái tử phi nói vậy tựa như là dùng nhanh hơn trước kia."
Đổ ra một chút ngưng lộ, Ân Trường Hoan vừa bôi lên mặt vừa nhìn Diệp Hoàn, hâm mộ nói "Nếu ta có thể giống Hoàn Hoàn, không cần xoa những vật này mà làn da cũng có thể trắng noãn như ngọc thì thật tốt."
Diệp Hoàn liếc nhìn nàng "Dùng từ trắng noãn như ngọc để hình dung có phải không tốt lắm không?"
"Có sao?" Ân Trường Hoan híp mắt cười một tiếng "Ta cảm thấy rất thích hợp, rất thỏa đáng."
Khoé miệng Diệp Hoàn cứng đờ "Nàng vui là được."
Ân Trường Hoan cười khúc khích, thân thể hướng lên phía trước, ngay trước chúng cung nữ hôn lên mặt Diệp Hoàn một cái, "Yên tâm, ta sẽ không ở trước mặt người ngoài nói như vậy."
Nhược Vân cố gắng bảo trì mỉm cười, ý thái tử phi hẳn là các nàng không phải người ngoài.

Dùng xong bữa sáng, Ân Trường Hoan đi Từ An cung, Kỷ Oánh Oánh đang xe lông mặt(*), thỉnh thoảng lại kêu đau.

(*) Xe lông mặt: đây là tục chải tóc; tục bới đầu, theo phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.

"Có đau đến như thế không?" Ân Trường Hoan ngồi vào một bên, chậm rãi ăn nho.

"Ngươi đây là đứng đấy nói chuyện thì đau sao." Mắt Kỷ Oánh Oánh đỏ lên "Ta cũng không tin lúc ngươi xe lông mặt không đau."
Ân Trường Hoan cười ha ha "Thật ngại quá, ta trời sinh ít lông tơ, lúc thành thân ma ma nói ta không cần xe lông mặt."
"Ân Trường Hoan." Kỷ Oánh Oánh thuận tay cầm lấy một cái hộp gỗ đạp vào Ân Trường Hoan "Ta hôm nay thành thân, ngươi cứ phải khiến ta tức giận sao?"
"Quận chúa!"
Nhìn thấy hộp gỗ bị ném ra ngoài, cung nữ cùng ma ma trang điểm đều kinh ngạc, trong cái hộp gỗ này là vòng ngọc Triệu thái hậu mới đưa tới, nói là đồ mẫu thân Triệu thái hậu tặng lúc bà tiến cung, chiếc vòng có ý nghĩa như thế mà cứ bị ném đi như vậy.

Các nàng cũng không kịp kinh ngạc chuyện Kỷ Oánh Oánh gọi thẳng tên Ân Trường Hoan.


Đúng lúc cung nữ, ma ma đang hoảng sợ, Ân Trường Hoan bắt trúng lấy cái hộp, giao cho cung nữ "Ta đây không phải thấy ngươi quá khổ đại cừu thâm sao, muốn giúp ngươi có thêm sức sống đấy."
Kỷ Oánh Oánh cười lạnh, xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

"Hôm nay ngươi thành thân, có thể ngượng ngùng một chút không." Ân Trường Hoan không bị mặt lạnh của Kỷ Oánh Oánh làm ảnh hưởng, tiếp tục tận tình nói.

Kỷ Oánh Oánh trợn mắt trừng "Nói như kiểu lúc ngươi thành thân có ngọt ngào ngượng ngùng vậy."
"Ta mặc dù không biết xấu hổ nhưng là ta rất chờ mong nha.

" Ân Trường Hoan nói "Ngươi nhìn lại mình trong gương đi, nhìn có giống thành thân không, không biết còn tưởng rằng ngươi muốn đi gia hình tra tấn."
"Ngươi cũng không phải không biết chuyện của Cố Nguyên." Khoé miệng Kỷ Oánh Oánh hơi mím "Có cái gì để đáng giá ngọt ngào ngượng ngùng chờ mong chứ."
Ân Trường Hoan nghe xong lập tức kịp phản ứng Kỷ Oánh Oánh chỉ là vì việc Cố Nguyên bị bất lực, trượng phu không thể làm chuyện ấy, cũng không phải mình thích nam nhân, đúng là không có gì để chờ mong.

Ân Trường Hoan đã nhanh quên chuyện này, nàng thế mà còn trêu Kỷ Oánh Oánh, thật sự là không muốn sống nữa mà.

Tranh thủ đi rót chén trà, tự mình đưa đến tay Kỷ Oánh Oánh, có ý riêng nói "Đừng nhụt chí, vạn nhất có kinh hỉ thì sao? "
Kỷ Oánh Oánh sao có thể nghĩ đến ý trong lời Ân Trường Hoan, mệt mỏi nói "Có thể có cái kinh hỉ gì, kinh hãi còn tạm được."
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Ân Trường Hoan ngượng ngùng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Ông trời phù hộ, hi vọng Kỷ Oánh Oánh buổi tối hôm nay đừng quá kinh ngạc.

Nếu không phải còn một chút lương tâm, Ân Trường Hoan còn muốn nguyền rủa Cố Nguyên bất lực.

Kỷ Oánh Oánh xuất giá trong hoàng cung, mấy vương phi đều đến đưa, nhìn thấy Ân Trường Hoan sớm như vậy đã tới, Khánh vương phi xùy một tiếng, giễu cợt nói "Thái tử phi cùng Nhu Lạc quận chúa ngược lại có tình cảm tốt quá nhỉ."
Ân Trường Hoan một ánh mắt cũng không cho nàng ta, nhìn Cố Như Nguyệt "Sắc mặt Đoan vương phi không tốt, là sinh bệnh sao?"
An vương phi cười nói "Cũng không phải ngã bệnh, ngũ đệ muội là có hỉ."
Cố Như Nguyệt ngượng ngùng cười cười.


"Chúc mừng nha." Ân Trường Hoan bội phục nhìn Cố Như Nguyệt, vẫn còn nhỏ mà đã mang thai, thật là dũng cảm, bội phục.

Khánh vương phi thấy Ân Trường Hoan không để ý tới mình liền tức giận đến cắn răng, nghe thấy Cố Như Nguyệt có tin vui đầu tiên là chúc mừng Cố Như Nguyệt mấy câu, sau đó quay đầu liền nói với Ân Trường Hoan "Nói đến thái tử phi cũng không thành thân sau ngũ đệ muội quá lâu, ngũ đệ muội đã có tin tốt rồi, không biết thái tử phi lúc nào mới có tin mừng đây?"
Lời này nếu biến thành người khác hỏi, ngữ khí tốt một chút không có vấn đề gì, hết lần này tới lần khác Khánh vương phi lại ngữ khí bất âm bất dương, nghe cũng làm người ta nổi giận, tựa hồ như đang giễu cợt Ân Trường Hoan không biết sinh con.

Ân Trường Hoan rốt cục cũng nhìn Khánh vương phi, đáp phi sở vấn(*) nói "Khánh vương phi, ngươi biết hạng người gì đáng ghét nhất không?"
(*) Đáp phi sở vấn: hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo.

Khánh vương phi sững sờ.

Khoé môi Ân Trường Hoan cong cong, ánh mắt lại rất lạnh "Hòa thượng dạy huấn sĩ ―― người thích quản rộng là kẻ đáng ghét nhất, Khánh vương phi cũng không muốn trở thành hạng người này đâu nhỉ."
"Ngươi..." Khánh vương phi hít sâu một hơi, nàng ta không thể trêu vào Ân Trường Hoan, nhiều nhất chỉ dám nói vài lời "Ta chẳng qua chỉ là quan tâm thái tử phi, thái tử phi cần gì phải làm vậy."
"Quan tâm ta?" Ân Trường Hoan lạnh lùng a một tiếng "Vậy vẫn là quên đi, quan tâm ta có rất nhiều người, không thiếu ngươi đâu."
Nói xong, Ân Trường Hoan lập tức quay đầu, cười tủm tỉm nhìn vào bụng Cố Như Nguyệt "Mấy tháng rồi?"
Cố Như Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua bụng, sắc mặt tràn đầy từ ái "Sắp ba tháng rồi."
Vừa thành thân đã mang thai, vận khí cái tên cặn bã Phó Dịch kia thật là tốt, Ân Trường Hoan tiếp tục hỏi "Ngươi cũng không cảm thấy sinh con rất khủng bố sao?"
Bụng của các nàng sẽ lớn thế nào chứ, một đứa bé to như vậy mà muốn các nàng mang trong bụng mười tháng, lúc sinh sản còn như một chân bước vào quỷ môn quan, vừa nghĩ đến điểm này, sống lưng Ân Trường Hoan phát lạnh.

"Là có hơi sợ hãi." Cố Như Nguyệt cười vui vẻ "Nhưng nghĩ đến sẽ có một hài tử mang trong mình dòng máu của ta, ta lại cảm thấy tất cả đều đáng giá."
Nghe ra Ân Trường Hoan có chút sợ sinh hài tử, Cố Như Nguyệt nói "Kỳ thật không có khủng bố như vậy, chỉ cần dựa theo đại phu nói, bình thường đều không có vấn đề.

Mà người học võ sẽ càng dễ hơn."
Ánh mắt Ân Trường Hoan sáng lên "Còn có thể như vậy sao?"
Cố Như Nguyệt cười cười nói "Thái y bảo ta phải thỉnh thoảng hoạt động, không nên cả ngày chỉ nằm trên giường, như vậy về sau mới dễ sinh, cho nên ta mới cảm thấy người học võ hẳn là dễ hơn."
Ân Trường Hoan gật đầu, thâm dĩ vi nhiên nói "Có đạo lý."
Nhưng nàng vẫn sợ, nếu nam nhân có thể sinh con thì thật tốt.

Giờ lành là vào chạng vạng tối, đưa Kỷ Oánh Oánh lên kiệu hoa xong Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn ngồi lên xe, xe ngựa chạy tới phủ quận vương Nam Dương, các vương gia và vương phi cũng vậy.

Có Triệu thái hậu ở đây, ai dám không đến, bọn họ không có cái lá gan dám đối đầu với bà như Ân Trường Hoan.

Hôn lễ của Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên được tổ chức rất long trọng, một là thân phận Kỷ Oánh Oánh nổi bật, hai là Cố Nguyên là biểu đệ Diệp Hoàn.

Mặc dù trên danh nghĩa nói Diệp Hoàn là nhi tử của Trần quý phi đã qua đời nhưng mọi người trong lòng đều rõ ràng mẫu thân ruột của Diệp Hoàn, mà Cố Nguyên lại là biểu đệ Diệp Hoàn, có quan hệ tốt với Diệp Hoàn, bản thân lại có tước vị của quận vương.


Bóng đêm dần dần bao phủ, Cố Nguyên thoát khỏi đám tân khách về hỉ phòng, đẩy cửa, hắn cả kinh trợn mắt hốc mồm, tân nương vốn nên đội khăn cô dâu ngồi trên giường chờ hắn thì đã tự mình bỏ khăn, mũ phượng, ngồi ăn ngay bên cạnh bàn.

Hỉ bà cùng nha hoàn cho hắn ánh mắt không thể làm gì, có thể thấy được bọn họ đã khuyên nhưng vô dụng.

Nghe thấy tiếng hắn tiến vào, Kỷ Oánh Oánh quay đầu, nhìn thấy Cố Nguyên "Về rồi sao, ta đói quá nên ăn trước, chàng hẳn là sẽ không để ý đâu nhỉ."
Cố Nguyên:...!Bọn họ hôm nay mới kết hôn, vì sao cứ cảm thấy ngữ khí Kỷ Oánh Oánh như họ đã thành thân được mấy năm vậy.

"Không ngại, nàng vui là được."
Phất phất tay bảo nha hoàn và hỉ bà lui ra, thấy Kỷ Oánh Oánh ăn rồi hắn liền đi tịnh thất rửa mặt, chờ hắn ra Kỷ Oánh Oánh cũng đã ăn khá no, còn khen "Đầu bếp nhà chàng nấu ăn không tệ."
Mặt Cố Nguyên không thay đổi "Cám ơn đã khích lệ, về sau cũng là nhà nàng."
"Nói cũng phải." Kỷ Oánh Oánh tiến vào tịnh thất rửa mặt.

Rửa mặt xong thấy Cố Nguyên ngồi ở trên giường đọc sách, Kỷ Oánh Oánh bôi kem dưỡng da và tóc xong mới chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Nàng đang muốn thổi ngọn nến, Cố Nguyên gấp giọng "Nàng muốn làm gì?"
Kỷ Oánh Oánh quay đầu "Thổi nến a, chàng không nhìn thấy sao."
Cố Nguyên hít sâu, đây là phu nhân của hắn, bọn họ vừa mới thành thân, không thể cãi nhau.

"Đây là nến long phượng đêm tân hôn, không thể thổi, phải đốt một đêm."
Kỷ Oánh Oánh nhìn hai cây nến to, thấp giọng "Là vậy sao."
"Thế đi ngủ thôi.

" Kỷ Oánh Oánh nằm lên giường, đắp kín chăn "Ta buồn ngủ đến chết rồi."
Thấy Kỷ Oánh Oánh nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, Cố Nguyên nghĩ chẳng lẽ không động phòng sao? Hắn đang muốn mở miệng lại nghĩ Kỷ Oánh Oánh mặc dù lợi hại nhưng dù sao cũng là nữ tử, đối mặt với loại chuyện này cũng sẽ thẹn thùng.

Tự giác nghĩ đã nhìn thấu Kỷ Oánh Oánh, Cố Nguyên buông màn, nam nhân mà, lúc này nên chủ động một chút.

Con mắt nhắm lại vẫn có thể cảm giác được ánh sáng, cảm giác được trước mắt đen lại, Kỷ Oánh Oánh đột nhiên mở mắt, thấy Cố Nguyên đang cúi người, mục tiêu không rõ, nhưng khẳng định là người nằm dưới là nàng.

"Chàng muốn làm gì?"
Cố Nguyên thấy Kỷ Oánh Oánh đột nhiên mở mắt liền giật nảy mình, nhưng vẫn rất đương nhiên nói "Động phòng a!"
Kỷ Oánh Oánh duỗi tay, đẩy bả vai Cố Nguyên ra "Chàng bị bất lực, động phòng cái quỷ ấy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.