Đức Dương Quận Chúa

Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được



Dùng xong bữa tối, Diệp Hoàn về thư phòng tiếp tục làm việc.

Thái tử không phải dễ làm như thế, hưởng thụ bao quyền lợi lớn thì cũng phải nhận bấy nhiêu nghĩa vụ lớn.

Diệp Nhiên và Diệp Mặc như thường ngày tiến đến bẩm báo mọi chuyện, lúc rời đi Diệp Hoàn gọi Diệp Mặc lại, Diệp Nhiên thấy thế cũng không rời đi.

Diệp Hoàn bảo Diệp Mặc đi điều tra Sở Bạch. Từ lần đầu gặp Sở Bạch ở phủ Đức Dương quận chúa hắn đã muốn phái người đi điều tra, nhưng lúc đó bề bộn nhiều việc hôn lễ, về sau không gặp lại nên quên mất chuyện này.

"Sở Bạch?" Diệp Mặc nhìn Diệp Nhiên, im ắng hỏi: Ngươi biết người này không?

Diệp Mặc và Diệp Nhiên sớm có ăn ý, một ánh mắt liền biết tâm ý của đối phương, Diệp Nhiên lắc đầu, biểu thị hắn cũng không biết người này.

Diệp Hoàn cho Diệp Mặc chút manh mối "Hắn bây giờ đang làm phu tử ở thư viện Đức Dương."

Diệp Nhiên hỏi "Người này có cái gì không đúng sao?"

Chẳng lẽ là ai phái người đến chỗ thái tử phi nhưng thái tử phi lại không thường đến thư viện, gian tế này đến thư viện Đức Dương làm gì.

Diệp Nhiên không hiểu, lúc này Diệp Hoàn nhắm mắt, vuốt vuốt mi tâm, trong giọng nói có lãnh ý "Hắn quá đẹp."

"Hả?" Diệp Nhiên ngẩn người, cùng Diệp Mặc hai mặt nhìn nhau, đây là lý do gì.

Diệp Hoàn lại không chú ý tới hai tên hộ vệ mờ mịt, có lẽ chú ý tới nhưng là hắn không thèm để ý, nói "Dung mạo hắn có thể đem ra so sánh với ta, lại trùng hợp như vậy xuất hiện bên người yêu thích sắc đẹp như Trường Hoan, các ngươi không cảm thấy cái này quá trùng hợp sao?"

Diệp Nhiên trầm mặc, thật lâu mới khó tả mở miệng "Thái tử có ý là bởi vì hắn đẹp cho nên muốn điều tra hắn?"

Hắn tin tưởng nếu Sở Bạch không đẹp như thế, thái tử nhất định sẽ không vội vã đi tra Sở Bạch.

Diệp Hoàn vứt cho Diệp Nhiên một cái nhìn thờ ơ "Không được sao?"

Diệp Nhiên: . . .

"Đương nhiên được." Người là thái tử, người lớn nhất.

"Ta không phải là người không có ý, thật sự là hắn quá khả nghi." Diệp Hoàn xụ mặt, chững chạc đàng hoàng nói "Dung mạo ta dù không nói ngàn dặm mới tìm được một, nhưng cũng không phải tùy tiện một người có thể vượt qua, nhan sắc Sở Bạch này tương xứng không nói, học thức thế mà cũng rất tốt, quả thực rất giống ta."

Càng nói sắc mặt Diệp Hoàn càng khó coi "Sở Bạch tựa như là cố ý xuất hiện trước Trường Hoan để dẫn dụ nàng ấy."

Người không hiểu rõ hắn cùng Trường Hoan đại đa số đều sẽ nghĩ Trường Hoan gả cho hắn là bởi vì mặt của hắn, mặc dù đây cũng là một phần sự thật, nhưng hắn tin tưởng cho dù hắn có kém hơn Sở Bạch, Trường Hoan cũng sẽ không di tình biệt luyến(*).

(*) di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo.

Diệp Nhiên mím môi, đạo lý là như vậy, nhưng nghe luôn có cảm giác giấu đầu lòi đuôi. Cũng may hắn đã thành thói quen, chỉ là trước kia thái tử còn có chỗ che lấp, mà sau khi thành hôn với thái tử phi thì thái tử không còn che đậy nữa. Chẳng lẽ là bởi vì thành thân, không sợ thái tử phi thấy rõ con người thật của hắn mà hối hôn.

Diệp Mặc không suy nghĩ nhiều như Diệp Nhiên "Thuộc hạ đã hiểu."

.

Chuyện Phương Lễ rất đơn giản, chưa đến hai ngày Đinh Tiến đã đem kết quả điều tra Phương Lễ trình lên.

Hơn hai mươi năm trước đỗ trạng nguyên, không thích ứng với quan trường nên từ quan ở nhà. Lấy việc mở thư viện để sống, trước đó không lâu có người muốn mời hắn đến phủ làm phu tử, sau khi bị Phương Lễ cự tuyệt thì thư viện của hắn bị đập phá, hai ngày đầu thì có người đi quấy rối, Phương Lễ không còn cách nào, đành phải đóng cửa thư viện.

Đinh Tiến còn đi điều tra cách nhìn của học sinh về Phương Lễ, phát hiện những học sinh này đối với Phương Lễ rất tôn kính, có thể thấy được Phương Lễ làm phu tử rất thành công.

"Người muốn mời hắn làm phu tử là ai?"

"Phủ An vương."

Ân Trường Hoan ngước mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc, Đinh Tiến nói "Có thể là thuộc hạ làm, chỉ sợ là An vương gia và An vương phi cũng không biết."

An vương phu thê hòa thuận, không phải người có thể làm ra chuyện như vậy.

Buổi tối, Ân Trường Hoan đem chuyện về Phương Lễ kể lại cho Diệp Hoàn, mặc dù hắn không thích người do Sở Bạch đề cử, nhưng vì là chuyện của thư viện Đức Dương nên hắn vẫn nói "Ta biết hắn, học vấn không tệ, cương trực công chính, tính cách vô tư, là người mà trong mắt không chứa được một hạt cát, người này không thích hợp làm quan nhưng làm phu tử cũng không tệ."

"Vậy là tốt rồi." Ân Trường Hoan nói "Bên ta cũng tìm được mấy người, nhưng hài lòng nhất vẫn là Phương Lễ, cũng không biết hắn có nguyện ý đến thư viện Đức Dương dạy học không."

"Yên tâm, hắn nhất định sẽ nguyện ý."

Ân Trường Hoan nghi ngờ hỏi "Vì cái gì?"

Diệp Hoàn nghiêng đầu nhìn Ân Trường Hoan, chững chạc đàng hoàng nói "Đây là thư viện do thái tử phi, tương đương với thư viện hoàng gia, mời hắn đến làm viện trưởng, hắn bây giờ bị người ta uy hiếp, chỉ cần không ngốc thì sao lại không đồng ý."

"Nói cũng phải." Ân Trường Hoan như có điều suy nghĩ "Chỉ là ta vẫn cần tự mình đi gặp hắn một chuyến."

Vị trí viện trưởng rất quan trọng, đây cũng là một trong ba viện trưởng, nàng nhất định phải cẩn thận.

"Đi gặp một lần cũng tốt." Diệp Hoàn gật đầu, bỗng nhiên nói "Nàng dẫn Diệp Nhiên theo cùng đi."

"Mang Diệp Nhiên theo làm gì?" Ân Trường Hoan nghĩ Diệp Hoàn không yên lòng an nguy của nàng "Võ công của ta không kém, còn có hộ vệ đi cùng, không cần đến hắn đâu."

"Ta biết võ công nàng rất tốt." Diệp Hoàn nắm chặt tay Ân Trường Hoan, ôn nhu hôn một cái lên trán nàng "Nhưng ta vẫn không yên tâm, Diệp Nhiên đi theo ta nhiều năm, có hắn ở đó, ta có thể yên tâm hơn một chút."

Ân Trường Hoan trầm mê nhìn nhan sắc Diệp Hoàn, mơ mơ màng màng gật đầu "Được."

Khuôn mặt đẹp mắt như vậy, đừng nói là Diệp Nhiên, dù có khoa trương mang theo một đội cấm quân nàng cũng tuyệt không hai lời.

Hôm sau, Ân Trường Hoan đi tới nhà Phương Lễ.

Căn nhà không nhỏ, dù sao trước đó cũng từng mở thư viện, nhỏ cũng mở không nổi, chỉ là nhìn kĩ có thể nhìn ra nơi này đã lâu chưa tu sửa.

Hộ vệ đi gõ cửa, một nữ tử trẻ tuổi đi ra, nhìn thấy bọn họ nhiều người như vậy không có nửa điểm e lệ, tự nhiên hào phóng "Các ngươi tìm ai?"

Đinh Tiến nhỏ giọng nói với Ân Trường Hoan "Đây là nữ nhi duy nhất của Phương Lễ-Phương Dục, mười bảy tuổi, vẫn chưa đính hôn."

Hộ vệ chắp tay với Phương Dục "Chủ tử nhà ta muốn gặp Phương tiên sinh, làm phiền cô nương đi thông báo."

Nữ tử nhìn về phía Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan mặc dù mặc nam trang nhưng không quấn ngực, rất dễ dàng nhìn ra nàng là một nữ tử, lại nhìn những hộ vệ này đều đeo đao. Luật pháp quy định, thứ dân không được cầm đao ra đường, được mang theo hộ vệ cầm đao, có thể thấy nữ tử trước mặt này có địa vị không thấp.

Rất nhanh cân nhắc trong lòng, Phương Dục mở cửa lớn, nói với Ân Trường Hoan "Các người trước tiến vào đi, ta đi thông tri cho cha ta."

Đợi ở chính sảnh tiền viện trong giây lát, một nam nhân bốn mươi, năm mươi tuổi xuất hiện tại cửa chính sảnh.

Nam nhân mặc y phục màu xanh, thần sắc như có bệnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự nho nhã thuộc về người đọc sách, không giống với tưởng tượng của cùng Ân Trường Hoan lắm. Nàng còn tưởng rằng Phương Lễ này sẽ có xu hướng hận đời.

Ân Trường Hoan đứng lên nói "Chào Phương tiên sinh, ta là Ân Trường Hoan, đột nhiên bái phỏng, xin tha lỗi."

Người kinh thành người đều biết Đức Dương quận chúa, nhưng chưa chắc là biết cái tên Ân Trường Hoan này, có thể những người này không bao gồm Phương Lễ, hắn kinh ngạc chớp mắt, vái chào "Phương Lễ bái kiến thái tử phi."

Ân Trường Hoan thở nhỏ, nàng chỉ sợ Phương Lễ bởi vì chuyện của An vương mà giận lây sang nàng "Phương tiên sinh không cần đa lễ, ta tới là có việc muốn nhờ."

Ân Trường Hoan cho Đinh Tiến một ánh mắt, Đinh Tiến liền kể chuyện Ân Trường Hoan muốn mở thư viện Đức Dương, cũng kể việc muốn mời Phương Lễ đến làm viện trưởng.

Lúc Đinh Tiến nói chuyện, Phương Dục bưng trà đến, nghe thấy Đinh Tiến nói sẽ chiêu nữ tử đến làm học sinh thì ánh mắt sáng lên, không có lui ra ngoài.

Đinh Tiến nói xong, trong chính sảnh hoàn toàn yên tĩnh, sau một lúc lâu Phương Lễ mới nói "Chiêu nữ học sinh, thái tử phi là nhất thời hứng thú hay là thực sự muốn làm?"

Ân Trường Hoan nói "Đương nhiên là thực sự muốn làm."

"Chỉ là cái này không dễ." Phương Lễ nhìn chằm chằm Ân Trường Hoan "Trước kia không phải là không có nữ tử đến thư viện, nhưng cuối cùng đều không còn."

"Bọn họ là bọn họ, ta là ta, bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được." Ân Trường Hoan thẳng người, một thân ngạo khí "Ta có phụ hoàng cùng thái tử làm hậu thuẫn, nếu ta còn không làm được, vậy ai có thể làm đây. "

Phương Lễ trầm mặc.

"Cha." Phương Dục bỗng nhiên mở miệng "Con tin tưởng thái tử phi, mà tình huống nhà chúng ta hiện tại cũng chỉ có thái tử phi mới có thể giúp."

Mặc dù có nữ nhi nói, Phương Lễ cũng không lập tức đồng ý, chỉ nói cho hắn cân nhắc ba ngày.

Ân Trường Hoan rộng lượng gật đầu "Có mấy lời ta muốn nói trước."

"Thái tử phi thỉnh giảng."

"Ta mở thư viện này là nghiêm túc, hi vọng thư viện của ta càng ngày càng tốt. Cho nên nếu ngươi đáp ứng tới làm viện trưởng, có thể làm tốt thì là tốt nhất, nếu là không thể đảm nhiệm, hoặc không thể khiến ta hài lòng, vậy vị trí viện trưởng này ngươi không thể ngồi được."

Phương Lễ cười một tiếng "Đây là đương nhiên."

Ân Trường Hoan đứng dậy cáo từ "Vậy Phương tiên sinh cứ suy nghĩ thật kỹ, ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, chuyện về phủ An vương ta đều sẽ giúp ngươi giải quyết."

Phương Dục vui vô cùng, chắp tay với Ân Trường Hoan "Đa tạ thái tử phi."

Ân Trường Hoan nhíu mày cười một tiếng "Không khách khí." Mặc nữ trang lại đi làm lễ cho nam tử, Phương Dục này thú vị.

Cha con Phương gia đưa Ân Trường Hoan ra ngoài, kết quả còn chưa tới cửa liền nghe được tiếng ồn ào của số người, Phương Dục căm hận nói "Lại là bọn hắn."

Đi tới cửa, Ân Trường Hoan thấy một đám người đứng đối diện với hộ vệ của nàng, một tên dẫn đầu đang mắng kịch liệt, nói Phương gia tìm chỗ dựa cũng vô dụng, lại còn lên tiếng nhục mạ Ân Trường Hoan, chỉ là vừa nói xong liền bị hộ vệ không chút khách khí đá vật xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn.

Hộ vệ dùng đao kề cổ hắn, nghiêm nghị trách mắng "Làm càn, dám ăn nói cuồng ngôn với thái tử phi."

Tên dẫn đầu trước kia từng gặp Ân Trường Hoan ở phủ An vương, thấy thật sự là Ân Trường Hoan, con ngươi co rụt lại, xong rồi, chọc nhầm người rồi.

Ân Trường Hoan đi đến trước mặt chúng "An vương gia biết các ngươi làm chuyện này không?"

Người dẫn đầu lắc đầu "Không biết."

Ân Trường Hoan khinh miệt nhìn bọn hắn, mỗi lần gặp phải loại người này, tay nàng rất ngứa, chỉ là hôm nay có cha con Phương gia ở đây, nàng cần khiêm tốn một chút.

"Đem bọn hắn đưa đến nha môn."

Thái tử phi tự mình phái người đưa đi có thể có kết cục tốt sao, những người này liên tục cầu xin tha thứ, Ân Trường Hoan không để ý đến, nói cáo từ với cha con Phương gia rồi lên xe ngựa đi phủ An vương.

Thấy Ân Trường Hoan đột nhiên đến, An vương phi rất kinh ngạc, nghe xong chuyện Phương gia, An vương phi sầm mặt lại "Khẳng định là đệ đệ nhà mẫu thân ta làm."

Ân Trường Hoan thấy bất kể là ai làm, nàng đã gặp được đương nhiên là muốn quản.

An vương phi nói "Thái tử phi yên tâm, ta nhất định sẽ cho Phương gia một công đạo."

"Vậy thì tốt. " Ân Trường Hoan nói "Phương gia vô tội, đại tẩu chớ có trách ta xen vào việc của người khác."

"Thế nào là xen vào việc của người khác, ta còn muốn cảm tạ muội nữa." An vương phi hiếu kì hỏi "Sao muội lại đi Phương gia vậy?"

Nàng ta không nhớ Phương gia cùng Ân Trường Hoan có quan hệ.

Không có gì là không thể nói, Ân Trường Hoan thản nhiên nói "Ta mở thư viện nên muốn mời Phương tiên sinh đến giảng bài."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.