Đức Dương Quận Chúa

Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta



"Cái này cũng không thể chỉ trách mình ta."

Ân Trường Hoan ôm lấy eo Diệp Hoàn, ngửa đầu làm nũng, ý đồ biện giải cho mình "Ta lúc đó còn nhỏ, sao mà nghĩ nhiều được, nghe đại ca Ân Lôi nói xong ta đương nhiên cảm thấy là có chuyện rồi."

Ca ca chết muội muội bất tử, Ân Trường Hoan thoải mái đẩy hết cho Ân Lôi.

Diệp Hoàn hé miệng cười nhạt "Trước đó chúng ta gặp nhau trên phố lớn, nàng không nghĩ tới từng có hiểu lầm ta sao?"

Tròng mắt xoay chuyển, Ân Trường Hoan cười ngọt ngào "Ta lúc ấy hoàn toàn chỉ là say mê dung mạo của chàng nên quên chuyện này."

"Về sau thì sao?" Diệp Hoàn như cười như không "Nàng không phải luôn say mê đấy chứ?"

"Vì sao không thể." Ân Trường Hoan quyết định chơi xấu đến cùng, nghiêm túc hỏi lại "Chàng tuấn tú như vậy, ta say mê cả một đời cũng không khoa trương nha."

Biết Ân Trường Hoan nhận lầm vô vọng, Diệp Hoàn có ý riêng nói "Vậy ngày nào ta gặp Ân Lôi nhất định phải tâm sự cùng hắn thật tốt."

Ân Trường Hoan cười hi hi, không hề lo lắng gì về việc Diệp Hoàn nói muốn đi tìm Ân Lôi tính sổ. Có đại bá mẫu ở đó, chàng ấy có thể làm gì Ân Lôi, tối đa cũng chỉ là châm chọc nhau vài câu, không có gì lớn, coi như tăng thêm tình cảm huynh đệ.

Diệp Hoàn trừng phạt nhéo cái mũi Ân Trường Hoan, cuối cùng cũng không còn cách nào với nàng.

Khó có được một ngày nhàn rỗi, lại đang ở Diệp gia nên Diệp Hoàn không làm việc mà là lên giường cùng Ân Trường Hoan ngủ trưa.

Từ lúc thành thân đến nay số lần Diệp Hoàn ngủ trưa có thể đếm trên đầu ngón tay, vuốt trán Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan đau lòng hỏi "Chàng luôn phải bận rộn như vậy sao?"

Diệp Hoàn vuốt tóc Ân Trường Hoan "Sẽ không, hai năm nay bận bịu một chút, về sau sẽ tốt hơn."

"Hả?"

Diệp Hoàn xoay người sang bên cạnh, ôm lấy Ân Trường Hoan, ôn nhu nói "Ta không lớn lên trong hoàng gia, muốn làm tốt vị trí thái tử thậm chí là đế vương thì cần phải học tập rất nhiều, ta nhất định phải xứng đáng với sự thiên vị của phụ hoàng."

Ân Trường Hoan dựa vào ngực Diệp Hoàn, trong mũi tất cả đều là mùi hương của hắn "Cũng không cần phải quá mệt mỏi, thân thể quan trọng hơn, ta cũng không muốn chàng bởi vì mệt mỏi mà chết sớm, để lại một mình ta."

Diệp Hoàn bật cười, Trường Hoan nói chuyện thật đúng là không chút kiêng kỵ.

"Nếu chàng mà bị mệt mỏi quá độ rồi qua đời." Ân Trường Hoan bỗng nhiên ngồi dậy, giảo hoạt cười nói "Ta sẽ tìm một nam nhân khác, nói không chừng còn có thể khiến chàng tức đến sống lại."

Ánh mắt Diệp Hoàn trầm xuống, kéo Ân Trường Hoan về trong ngực "Không ai có thể đẹp bằng ta."

"Lúc đó chàng cũng đã chết rồi, chắc chắn sẽ có mỹ nhân mới." Ân Trường Hoan chống cằm lên cánh tay Diệp Hoàn, cười híp mắt nói "Lại nói, chàng mà quá mức mệt nhọc thì sẽ già rất nhanh, không chừng mấy năm nữa mỹ mạo của chàng cũng không còn thì sẽ có rất nhiều người đẹp hơn."

Diệp Hoàn: ...

Không ngờ lại nghe được câu như đâm vào tim này, Diệp Hoàn hôn lên môi Ân Trường Hoan, nàng nghĩ cùng đừng hòng nghĩ.

Về sau lúc Ân Trường Hoan ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy Diệp Hoàn thấp giọng lẩm bẩm: "Nàng mãi mãi là của ta."

Nhếch khóe miệng, Ân Trường Hoan dựa sát vào Diệp Hoàn, ngủ thật say.

.

Nghỉ trưa xong, Ân Trường Hoan cùng Diệp Hành và mấy cô nương Diệp gia ra đình uống trà nói chuyện.

Diệp Hành bốn tháng trước đã sinh hạ một nhi tử, hôm nay cũng có dẫn tới Diệp gia.

Hài tử đã được bốn tháng lớn, gương mặt vừa trắng vừa mềm, rất mập mạp, một thân thơm mùi sữa, thập phần đáng yêu, Ân Trường Hoan ôm mãi không buông.

Giống như từ khi nàng quyết định sinh con liền càng ngày càng thích hài tử.

Thấy Ân Trường Hoan yêu thích như thế, Diệp Hành cười "Nếu thích như vậy thì sớm sinh một đứa đi."

Ân Trường Hoan trêu đùa hài tử, thuận miệng nói "Nhanh thôi."

Mặc dù nàng chưa mang thai, nhưng Ân Trường Hoan tin tưởng bản lĩnh của Diệp Hoàn. Đừng nhìn Diệp Hoàn thư sinh yếu đuối, cởϊ qυầи áo ra thân thể rất bền bỉ, nàng tin tưởng rất nhanh sẽ có mang.

Lý San San ở trong Diệp gia nên hôm nay cũng tới, nghe vậy nhíu mày, cảm thấy Ân Trường Hoan nói chuyện thật sự không chút cố kỵ, đường đường là thái tử phi lại có thể tùy tiện nói năng như vậy. Trong nội tâm nàng ta càng thấy không đáng cho Diệp Hoàn, cảm thấy Ân Trường Hoan không xứng với Diệp Hoàn, Diệp Hoàn lại phải chịu ủy khuất.

Diệp Vi nhìn thấy sắc mặt Lý San San thay đổi, nhẹ nhàng đụng tay nàng ta một cái, lạnh lùng nói "Thu hồi cái mặt đấy của ngươi lại."

Trước khi gia cảnh Lý San San sa sút thì gia thế cũng rất bình thường, mà Diệp Vi sinh trưởng ở nơi thế gia, nhiều người phức tạp, nhìn mặt mà nói chuyện rất nhiều, đã sớm nhìn ra tình ý của Lý San San với thái tử.

Nàng không có đặt Lý San San vào mắt, Lý San San chẳng qua chỉ sống ở nhờ Diệp gia, nàng còn không thể vào Đông Cung thì Lý San San càng không có khả năng.

Lý San San quay đầu nhìn Diệp Vi, thấy nàng thờ ơ. Nàng ta nắm chặt tay, nàng ta biết Diệp Vi chướng mắt mình, cho rằng nàng ta chỉ là một thân thích nghèo nàn đến ở nhờ, thậm chí cũng có rất nhiều người Diệp gia chướng mắt nàng cùng tổ mẫu.

Nàng ta đứng dậy, lấy lý do đi thay quần áo để rời đi, một nén nhang sau mới trở về.

Sau khi trở về thì có mấy nha hoàn đưa điểm tâm đến, ngoài điểm tâm và nước trà ra thì còn có tổ yến.

Một nha hoàn đi lên trước phúc thân với mọi người, sau đó đứng dậy đặt đồ lên mặt bàn.

Diệp Vi không có chuyện gì để làm nên nhìn nha hoàn làm việc.

Tổ mẫu vài ngày trước nói chuyện với nàng, nói không thể cứ kéo dài, muốn chọn cho nàng một nhà chồng.

Tâm tình Diệp Vi phức tạp, nàng biết vào Đông Cung là chuyện không thể nhưng luôn có chút không cam lòng. Diệp gia đối với Diệp Hoàn có ân tình lớn, Diệp Hoàn nên nạp một nữ nhi Diệp gia vào Đông Cung mới phải, đáng hận là vô luận tổ mẫu hay các bá bá đều không có ý này.

Diệp Vi phát hiện nha hoàn đi đầu bỗng nhiên nhìn lại nàng, còn cau mày, ánh mắt như lo lắng, dáng vẻ rất khẩn trương.

Có thể đến phục vụ đều là nha hoàn đã quen tay, sao lại khẩn trương được, Diệp Vi kỳ quái nghĩ, mà nha hoàn này làm gì mà cứ nhìn nàng, nàng đâu có quen nàng ta.

Diệp Vi trong lúc vô tình nhìn sang bên cạnh, thấy trán Lý San San chảy mồ hôi, lại nhìn tay Lý San San đang nắm chặt lấy khăn.

Lòng Diệp Vi lộp bộp vang lên, có cái gì đó loé lên trong đầu nhưng nàng lại không bắt kịp được.

Diệp Hành nói "Biết người không uống trà nên tổ mẫu cố ý phân phó phòng bếp nấu thêm tổ yến."

Ân Trường Hoan nhìn lướt qua mấy cái bát, cười tủm tỉm mở nắp "Vậy ta nhất định phải uống hết, nếu không sẽ phụ mất tâm ý của ngoại tổ mẫu."

Nàng cúi đầu định uống, cảm giác như có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, nghiêng đầu nhìn lên, là Lý San San.

Đối phương phát hiện Ân Trường Hoan nhìn mình liền cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Ân Trường Hoan nhíu mày, đặt thìa xuống "Ta rất đáng sợ sao?"

Lý San San lắc đầu, lắp bắp nói "Không có, ta chỉ là cảm thấy không được thoải mái."

Diệp Hành không suy nghĩ nhiều, ôn hoà nói "Nếu không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi đi."

Lòng Lý San San khẩn trương vô cùng, nghe xong lời này lập tức gật đầu "Vậy ta đi về trước."

Lý San San đứng dậy muốn rời đi, Diệp Vi nhìn Lý San San, lại nhìn bát tổ yến của Ân Trường Hoan, trong đầu đột nhiên thông suốt, rốt cục cũng hiểu ra.

Bát tổ yến này có vấn đề! Nha hoàn kia không phải đang nhìn nàng, mà là nhìn Lý San San.

Diệp Vi nghĩ không ra bát tổ yến có vấn đề gì, nhưng khẳng định không phải đồ tốt. Đầu óc nàng hỗn loạn, do dự không biết có nên nói ra không.

Nếu tổ yến thật sự có vấn đề, vậy không phải hạ độc thì bên trong cũng có thứ hủy hoại thân thể Ân Trường Hoan. Nàng nói ra có thể khiến Ân Trường Hoan thiếu nợ nàng một ân tình, nếu không nói ra, Ân Trường Hoan sẽ xảy ra chuyện, có thể sẽ chết, cũng có thể mãi mãi không thể mang thai, nếu vậy thì nàng có còn cơ hội vào Đông Cung không.

Diệp Vi quyết định giả bộ không biết, dù sao chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy Diệp Hoàn sủng ái Ân Trường Hoan.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một nam nhân có thể tốt với một nữ nhân tốt như vậy, nếu Ân Trường Hoan thật sự xảy ra chuyện, Diệp Hoàn có giận chó đánh mèo các nàng không, liệu nàng còn có cơ hội vào Đông Cung không?

Nghĩ nhiều như vậy, nhưng kỳ thật cũng chính là chuyện trong nháy mắt, nàng tập trung nhìn vào, Ân Trường Hoan khuấy đều tổ yến, không giống dáng vẻ sắp uống.

Có lẽ Ân Trường Hoan cũng phát hiện có chỗ không đúng, Diệp Vi bắt đầu lo lắng, nếu Ân Trường Hoan phát hiện ra, nàng như trầm mặc, khả năng cuối cùng sẽ vứt bỏ cơ hội này.

Ân Trường Hoan khuấy đều tổ yến "Nàng ta hôm nay sao vậy, nhìn không phải sinh bệnh."

Diệp Hành nhíu mày "Là rất kỳ quái."

"Ta thấy nha hoàn bưng tổ yến lên vừa rồi cứ nhìn San San, San San còn rất khẩn trương. " Diệp Vi nhìn tổ yến trước mặt Ân Trường Hoan, mím môi nghiêm túc nói "Chẳng lẽ tổ yến này có vấn đề?"

Các tiểu thư Diệp gia bên cạnh đang uống tổ yến, bị dọa đến sắc mặt đột biến, lập tức vứt bỏ thìa trong tay.

Diệp Hành vừa rồi là không nghĩ tới cái này, mặt Ân Trường Hoan lại không đổi, bảo một hộ vệ đứng ở bên ngoài đình tiến đến.

"Nhìn xem chén tổ yến này có vấn đề hay không?" Ân Trường Hoan phân phó.

Bởi vì lúc ở hoàng lăng Ân Trường Hoan suýt chút nữa bị Gia Hòa trưởng công chúa độc hại nên bên cạnh Ân Trường Hoan có thêm một hộ vệ biết phân biệt thuốc độc.

Hộ vệ trước nhìn màu tổ yến, lại ngửi mùi, cuối cùng lấy ngân châm mang theo cho vào tổ yến, ngân châm lập tức biến thành đen.

Không cần hộ vệ nói mọi người liền hiểu, mặt Diệp Hành đen như mực, nói với Ân Trường Hoan "Trường Hoan yên tâm, Diệp gia nhất định sẽ điều tra rõ ràng."

Ân Trường Hoan gật đầu. Bởi vì đời trước bị độc hại nên nàng đối với đồ ăn đều rất cẩn thận, lại thêm nàng chuẩn bị mang thai, càng phải cẩn thận hơn. Vừa rồi dù Diệp Vi không lên tiếng thì nàng cũng không có ý định uống chén tổ yến này.

Diệp Hành phái người đi thông tri Diệp lão phu nhân, lại phân phó người đi bắt mấy nha hoàn khả nghi cùng Lý San San lại, lúc các nàng đến chỗ Diệp lão phu nhân thì Lý San San cũng ở đó, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Hoàn cũng ở đây, là hộ vệ của Ân Trường Hoan đi thông báo cho hắn, thấy Ân Trường Hoan đến liền lập tức chạy ra, hắn từ chỗ hộ vệ biết mọi chuyện, tức giận không kiềm được.

Dù bây giờ Ân Trường Hoan hoàn hảo đứng ở trước mặt hắn nhưng trong lòng còn sợ hãi "Nàng không sao chứ?"

Ân Trường Hoan lắc đầu "Không sao, một cọng tóc gáy cũng đâu ít đi."

Diệp lão phu nhân vốn đang ngồi ở chủ vị, đứng dậy đi về phía Ân Trường Hoan, nàng bước nhanh đỡ lấy người, cười nói "Ngoại tổ mẫu, cháu không sao."

"Tổ mẫu yên tâm, thái tử phi không uống chén tổ yến đó." Diệp Hành nhìn về phía Lý San San, nghiêm nghị quát "Lý San San, tổ yến đó có phải là ngươi động tay chân không?"

Trong lòng Lý San San sợ vô cùng, thấy Diệp Hành thường ngày vẻ mặt ôn hòa quát như vậy, chân mềm nhũn ra, ngã xuống mặt đất.

Lý lão phu nhân chỉ có một tôn nữ, trong lòng dù có tức giận đến chết cũng vẫn phải nói giúp Lý San San "Hành tỷ nhi tức giận như vậy làm gì, sự tình còn chưa điều tra rõ mà."

Diệp lão phu nhân giận dữ mắng mỏ "Mọi việc đã rõ ràng thế này rồi còn muốn điều tra sao đây, ngươi cho rằng chúng ta đều ngu xuẩn giống tôn nữ ngươi sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.