Đức Dương Quận Chúa

Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du



Ân Trường Hoan vẫn luôn hoài nghi lúc trước mang thai Phó Thần rõ ràng nằm mơ thấy một bé gái, tại sao lúc sinh ra lại biến thành con trai, mãi đến khi sinh đứa bé thứ hai ―― Phó Du, nàng mới hiểu rõ thì ra những gì của nàng mơ thấy không phải giới tính hài tử mà là tính cách.

Phó Thần mặc dù là nam nhi, nhưng từ nhỏ đã thích chưng diện, hoàn toàn giống như một nữ nhi, chỉ là Phó Du thì không giống, lúc con bé chào đời ―― không khóc, ma ma đỡ đẻ vỗ vỗ mấy cái mới oe oe hai tiếng.

Vừa mang thai Phó Du, thái y còn chưa bắt hỉ mạch thì Ân Trường Hoan đã mơ thấy một giấc mộng, mơ thấy nàng bị lạc trong một khu rừng rậm đến che khuất bầu trời, đúng lúc đang sốt ruột không biết phải làm sao để đi ra thì có một bé trai xuất hiện trước mắt nàng, nói muốn dẫn nàng đi ra khỏi đây rừng, trao đổi là Ân Trường Hoan phải đưa nó theo cùng.

Vừa tỉnh giấc Ân Trường Hoan còn chưa ý thức đây là thai mộng, mãi đến vài ngày sau thái y nói nàng mang thai thì nhớ tới giấc mộng đó, chắc chắn nói "Lần này hẳn là một nhi tử."

Lúc này Ân Trường Hoan còn chưa nhận ra thai mộng của nàng rất đặc biệt.

Nhược Vân còn đang đắm chìm trong niềm vui Ân Trường Hoan lại mang thai, không chút nghĩ ngợi nói "Chủ tử lần trước còn nói nhất định là nữ nhi."

Ân Trường Hoan cứng lại, có chút không chắc chắn "Thế nhưng ta mấy ngày trước nằm mơ thấy có một cậu bé muốn đi theo ta."

Nhược Vân không để ở trong lòng, thuận miệng phản bác Ân Trường Hoan "Chủ tử lần trước còn nằm mơ nói có một bé gái nói mình là con nhà chủ tử, lần này chủ tử nằm mơ lại là bé trai, nói không chừng sẽ ngược lại là tiểu quận chúa."

Ân Trường Hoan suy nghĩ, cảm thấy không phải không có khả năng này.

Lúc Ân Trường Hoan mang đứa bé thứ hai thì Phó Thần đã được ba tuổi.

Ba năm nay không phải Ân Trường Hoan không mang thai được mà là sau khi sinh Phó Thần xong thì luôn dùng thuốc tránh thai. Lý do là sinh con xong ảnh hưởng đến sức khỏe, Diệp Hoàn hi vọng Ân Trường Hoan có thể điều dưỡng cơ thể tốt, hoặc trực tiếp không sinh nữa.

Trước khi sinh Phó Thần thì Ân Trường Hoan rất tán thành chỉ sinh một đứa, nhưng mà sau khi sinh Phó Thần xong, biết được cảm giác khi làm mẫu thân nên nàng hi vọng có thể sinh thêm một đứa, ít nhất cũng phải có hai đứa bé.

Phó Thần ba tuổi nên đã hiểu có thai là như thế nào, cậu bé nhìn bụng Ân Trường Hoan nửa ngày, hỏi "Mẫu phi, muội muội nếu có dung mạo không đẹp thì phải làm sao?"

Còn tưởng là Phó Thần sẽ nói chờ mong muội muội ra đời, Ân Trường Hoan thở dài, nàng quả nhiên vẫn không thể theo kịp sóng não nhi tử.

Nhược Vân dỗ dành Phó Thần "Tiểu quận chúa là con của chủ tử cùng thái tử, sao có thể xấu được."

Phó Thần nghiêng đầu, gương mặt lộ ra sự nghi hoặc "Hài tử của mẫu phi và phụ vương thì nhất định sẽ đẹp sao?"

"Đương nhiên."

"Ta hiểu rồi. " Phó Thần nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ bàn nói "Chẳng trách ta lại đẹp như vậy, thì ra là bởi vì ta là con của mẫu phi với phụ vương."

Khoé miệng Ân Trường Hoan giật một cái, không còn lời nào để nói.

Bởi vì Phó Thần nói cũng đúng, cậu bé đúng là rất đáng yêu.

Khác với lần mang thai Phó Thần, lần này phản ứng của Ân Trường Hoan rất lớn, ăn cái gì ói cái đó, ngay cả Diệp Hoàn mỗi ngày đều ở bên cũng không khá lên được.

Lại nôn lần nữa, Ân Trường Hoan dựa vào trong ngực Diệp Hoàn, hữu khí vô lực nói "Xem ra tính cách đứa nhỏ này không giống Thần nhi rồi."

Ân Trường Hoan vốn có thân hình mảnh mai, sau khi mang thai xong không chỉ không mập lên mà ngược lại bởi vì nôn oẹ bị sụt cân đi rất nhiều.

Diệp Hoàn nhíu chặt lông mày, ôn nhu lau đi khoé miệng Ân Trường Hoan "Vậy thì không sinh nữa."

Ân Trường Hoan trầm thấp ừ một tiếng, nàng cũng không muốn sinh, nôn thế này chẳng khác nào đòi mạng người, bây giờ suy nghĩ một chút, lúc Phó Thần ở trong bụng của nàng thật sự quá ngoan.

Chỉ là... Ân Trường Hoan nhìn thoáng qua mấy cái vòng ngọc làm của hồi môn của mình bị vỡ tan tành, chẳng lẽ bởi vì lúc mang thai không giày vò nàng cho nên bây giờ Phó Thần mới tinh nghịch như thế?

Cũng may nôn oẹ không kéo dài, một thời gian sau Ân Trường Hoan không còn nữa, trải qua mười tháng hoài thai đã bình an sinh hạ một bé gái, lấy tên là Phó Du.

Làn da Phó Du trắng như ngọc tuyết, đáng yêu vô cùng, Ân Trường Hoan còn nghĩ tính cách sẽ rất nhu thuận mềm mại, nhưng sự thật lại đi ngược lại.

Phó Du không hay khóc lóc, không dính người, lúc nào cũng yên tĩnh trầm tư, Ân Trường Hoan lúc đầu còn còn lo lắng Phó Du có phải có vấn đề gì không, kết quả hoàn toàn là nàng suy nghĩ nhiều, so với ca ca ruột Phó Thần thì hai người quả thực như bị sai giới tính.

Phó Du tập hợp hết các sở trường của Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn, vóc dáng có nhỉnh hơn Phó Thần thế là Phó Thần thích chưng diện cực kỳ yêu quý tiểu muội muội này, lúc cậu được bảy tuổi đi vào thư phòng học tập thì lúc nào cũng muốn dẫn theo Phó Du, không có thì không đi.

Ân Trường Hoan nhức đầu nhìn Phó Thần, nhẫn nại tính tình lại khuyên nhủ "Muội muội mới ba tuổi, con bé mà đi vào thư phòng sẽ quấy nhiễu các bạn học bài."

Phó Thần ưỡn thẳng ngực, mười phần tự tin "Mẫu hậu yên tâm, nhi tử sẽ trông chừng Du Du thật tốt!"

Muội muội đáng yêu như vậy, sao có thể không dẫn theo, Phó Thần quay đầu hỏi Du Du đang an tĩnh ngồi ăn điểm tâm "Muội muội, muội có muốn theo ca ca đi vào thư phòng không?"

"Không muốn." Phó Du không chút do dự cự tuyệt, thần sắc vừa ngây thơ vừa nghiêm túc, giọng nói lại non nớt, càng nghe càng thấy đáng yêu.

"Vì sao?" Phó Thần thương tâm nhìn Phó Du, muội muội không thích cậu sao?

Phó Du lời ít mà ý nhiều "Không thích."

Miệng nhỏ của Phó Thần xẹp xuống, cái mũi khẽ hít, tội nghiệp mà nói "Thế nhưng ca ca muốn Du Du đi cùng ca ca cơ."

Ân Trường Hoan khó tả nhìn Phó Thần, lại đi dùng khổ nhục kế với muội muội mới ba tuổi, thật đúng là có tiền đồ.

Phó Du mặc dù ghét bỏ Phó Thần ầm ĩ nhưng vẫn rất yêu quý người ca ca này, lúc này cô bé còn không biết cái gì là khổ nhục kế, thấy ca ca thương tâm đến sắp khóc thì trong lòng mềm nhũn xuống.

Phó Thần lập tức nhếch miệng cười một tiếng, dang hai tay ra ôm Phó Du vào ngực, vui vẻ nói "Ca ca biết Du Du là muội muội xinh đẹp nhất trên đời mà."

Phó Du khẽ cau mày, hình như có gì đó là lạ!

Ân Trường Hoan:...

Đồng ý cùng đi thư phòng với việc có đẹp hay không thì liên quan gì đến nhau.

Ngày đầu tiên vào vào thư phòng, Ân Trường Hoan tự mình đưa hai tiểu hài tử đến, ở cửa thư phòng gặp Cố Như Nguyệt đưa Phó Khang tới.

Sau Phó Khang, Cố Như Nguyệt lại sinh một trai một gái, Phó Dịch cũng không nạp thiếp thất, ngoại trừ cơ thể Phó Khang yếu ớt thì Cố Như Nguyệt cũng coi như toại nguyện mọi thứ.

"Bái kiến hoàng hậu nương nương." Cố Như Nguyệt hạ thấp hành lễ với Ân Trường Hoan.

"Không cần đa lễ. " Ân Trường Hoan nhìn về phía Phó Khang cũng hành lễ theo, ngữ khí ôn nhu nói "Phó Khang hôm nay cũng đi học sao?"

Phó Khang đã tám tuổi nhưng bởi vì sinh non nên không thể khoẻ mạnh như Phó Thần, gương mặt hơi trắng bệch, nhìn một cái là đã biết đứa bé này yếu ớt, cũng may Phó Dịch nhiều năm qua đều vì Phó Khang mà tìm y hỏi thuốc, Phó Khang dù thân thể yếu nhưng cũng bình an lớn lên.

Thấy Ân Trường Hoan hỏi mình, Phó Khang chắp tay, làm ra vẻ một tiểu đại nhân nói "Phụ vương nói thân thể cháu tốt nên có thể đi học."

Phó Thần đương nhiên nhận ra Phó Khang, cậu bé nhìn bốn phía, hỏi "Muội muội của huynh sao lại không đến?"

Bởi vì Ân Trường Hoan khuyến khích nữ tử đi học cho nên nam nhi hay nữ nhi đều có thể đến thư phòng.

Phó Khang nói "Muội muội ta mới bốn tuổi, chưa đủ tuổi đi học."

Phó Thần hất cằm lên, kiêu ngạo nói "Muội muội ta mới ba tuổi đã đi học được rồi."

Quả nhiên vẫn là muội muội của cậu đáng yêu.

Phó Du ngáp một cái, đôi mắt tròn trịa mắt bởi vì ngáp mà long lanh nước mắt, cô bé nói "Là ca ca bắt ta tới."

Nói dối lại bị vạch trần tại chỗ, mặt Phó Thần lập tức mất tự nhiên nhưng cậu dù sao cũng là thái tử, cho nên nghiêm mặt, miễn cưỡng duy trì được phong thái của thái tử một nước, sau đó quay đầu nhìn Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan mỉm cười, dù bận vẫn ung dung nhìn Phó Thần, hoàn toàn không có ý thay nhi tử giải vây.

Mẫu hậu không giúp đỡ, chỉ có thể tự mình giải quyết, Phó Thần nhìn Ân Trường Hoan đầy u oán, sau đó học theo Diệp Hoàn dáng vẻ ho nhẹ hai tiếng, nói với Phó Khang "Du Du thẹn thùng, nói chuyện luôn nghĩ một đằng nói một nẻo."

Phó Du mới ba tuổi còn chưa hiểu cái gì gọi là nghĩ một đằng nói một nẻo, cho nên không phản bác lại Phó Thần.

Phó Khang biết đường đệ thái tử này xưa nay ưa sĩ diện, cũng không vạch trần cậu, nhẹ gật đầu phụ họa "Muội muội ta cũng như vậy."

Mọi người tiến vào thư phòng, căn dặn tốt Phó Thần phải để ý muội muội xong, Ân Trường Hoan mới yên tâm rời đi.

Đừng nhìn Phó Thần tuổi không lớn nhưng cũng biết quan tâm Phó Du, đây cũng là nguyên nhân mà Ân Trường Hoan không phản đối Phó Du cùng đi vào thư phòng.

Cố Như Nguyệt thấy Ân Trường Hoan cho Phó Du vào thư phòng, nhịn không được nói "Công chúa tuổi còn nhỏ, vào thư phòng có phải sớm quá rồi không?"

Phó Thần và Phó Du ngồi cùng một chỗ, Phó Thần lấy từ trong ngực một cái túi để điểm tâm mà Phó Du thích ăn ra, còn rót một chén nước mật ong, chu đáo vô cùng.

Ân Trường Hoan nở nụ cười, nghiêng đầu nói "Chỉ có hôm nay mà thôi."

Phó Thần muốn muội muội ngồi cùng, muội muội cũng đồng ý, đây là điều hai huynh muội muốn nhưng chỉ một ngày mà thôi, huống hồ Diệp Hoàn cũng không cho phép tiểu công chúa của mình còn nhỏ đã đến thư phòng để học.

Phó Du là tiểu công chúa duy nhất, ngoại trừ ca ca ruột Phó Thần thì Diệp Hoàn và thái thượng hoàng sủng cô đến không có giới hạn, thậm chí Triệu thái hậu còn bởi vì Kỷ Oánh Oánh chỉ sinh hai đứa con trai mà yêu thích Phó Du vô cùng.

Vì để Phó Du có thể ngồi cùng Phó Thần trong ngày đầu tiên này, Ân Trường Hoan còn cố ý giấu diếm Diệp Hoàn nhưng chắc hẳn chưa tới giữa trưa Diệp Hoàn sẽ biết.

Ân Trường Hoan thầm nghĩ, buổi trưa nhất định phải dặn ngự thiện phòng nấu nhiều món Diệp Hoàn thích ăn, hi vọng thấy nàng quan tâm, Diệp Hoàn sẽ không mắng Phó Thần.

Ở trên cửa thư phòng Ân Trường Hoan và Cố Như Nguyệt tách nhau ra, Ân Trường Hoan về Khôn Ninh cung, còn Cố Như Nguyệt thì về phủ Đoan vương.

Đi vài bước, Cố Như Nguyệt nghe thấy tiếng nói từ phía sau truyền đến, nàng ta nhìn lại, Ân Trường Hoan thân là mẫu nghi thiên hạ lại đang đứng trên nóc nhà, trong tay là một con chim bồ câu, trên mặt tươi cười vui vẻ, rất giống lúc nàng ta nhìn thấy khi vừa tới kinh thành.

Chỉ người có cuộc sống trôi qua hạnh phúc vui vẻ, trong lòng không ưu phiền mới có thể duy trì nụ cười như thế, Cố Như Nguyệt đột nhiên có cảm giác hâm mộ.

Người bên ngoài đều ngưỡng mộ Phó Dịch đối tốt với nàng, nhiều năm không hề nạp một thiếp thất hay thông phòng nào nhưng chỉ có nàng ta mới biết Phó Dịch đối với nàng không giống Diệp Hoàn với Ân Trường Hoan, hay đại ca với Kỷ Oánh Oánh. Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh đều sống vô ưu vô lự, dù đã thành thân sinh con nhưng vẫn hoạt bát tùy ý như một tiểu cô nương, mà nàng ta lại không cảm thấy Phó Dịch yêu mình mà chỉ là đối xử tốt thôi.

"Vương phi." Nha hoàn nhẹ giọng nói.

"Đi thôi."

Cố Như Nguyệt quay người, dạo bước không nhanh không chậm rời đi.

Ánh bình minh rực rỡ, cung nữ phía sau còn đang khuyên Ân Trường Hoan mau xuống càng ngày càng nhỏ rồi biến mất ở bên tai. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.