Đức Dương Quận Chúa

Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận



Trời sáng khí trong, Ân Trường Hoan cùng Bình Dương cưỡi ngựa đi từ từ trên đường.

Từ tửu lâu ra, Diệp Hoàn cùng Hứa Ngạn đón xe rời đi. Trong lòng Ân Trường Hoan hơi do dự không biết có nên mời Hứa Ngạn đến phủ quận chúa dự tiệc không, nhưng nàng cuối cùng vẫn quyết định không mời.

"Ta thấy Hứa Ngạn cũng không tệ lắm." Ân Trường Hoan nghiêng đầu nói với Bình Dương.

Nói chuyện cùng bọn họ không kiêu ngạo không tự ti, ánh mắt lại rất sạch sẽ, biết cách nói chuyện, khiến người khác cảm thấy hòa hợp như gió xuân, mặc dù ngồi cùng Diệp Hoàn nhưng không bị mờ nhạt.

Bình Dương kiêu ngạo nói "Đó là đương nhiên, người mà ta nhìn trúng thì có thể kém sao?" Ánh mắt nàng chuyển động, cười hì hì nói " Nhưng vẫn kém hơn ngũ ca nha."

Nụ cười của Ân Trường Hoan cứng đờ, Phó Dịch đã rời đi hai tháng, chắc mấy tháng nữa sẽ trở về. Nàng chỉ muốn bây giờ Phó Dịch lập tức trở về để nàng có thể giải trừ hôn ước. Một ngày không giải trừ hôn sự, nàng liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, cực kì khó chịu.

"Sao tự nhiên nhắc tới huynh ấy làm gì " Thần sắc Ân Trường Hoan mệt mỏi.

Bình Dương thấy nụ cười cứng đờ của Ân Trường Hoan, nàng liền kéo dây cương để hai con ngựa sát lại gần "Muội và ngũ ca cãi nhau sao?"

"Không có."

"Ta không tin." Bình Dương nói "Nếu không cãi nhau thì mặt muội sẽ như vậy sao?"

"Trời sinh muội đã là loại vẻ mặt này."

"Vậy sao lúc gặp Diệp Hoàn lại không phải loại vẻ mặt này?"

Ân Trường Hoan quay đầu, nhìn Bình Dương cười tươi "Bởi vì huynh ấy rất đẹp!"

Bình Dương đỡ trán, còn có thể nói năng dễ dãi như vậy sao.

Đi ngang qua phủ Ân quốc công thì thấy Trình thị, Ân Lâm và Ân Bạch Tuyết đang xuống xe ngựa, hình như là mới ra ngoài rồi trở về.

Bọn họ thấy Ân Trường Hoan và Bình Dương thì vội vàng tới hành lễ, Trình thị là quốc công phu nhân, là phu nhân chính nhất phẩm cáo mệnh nên không cần hành lễ với Ân Trường Hoan và Bình Dương nhưng Ân Lâm và Ân Bạch Tuyết chỉ là hai bạch thân(*) nên phải hành lễ.

(*) bạch thân ( 白身): chỉ người thường dân, không có địa vị, chức tước gì trong xã hội.

Ân Bạch Tuyết hơi cúi, từ từ khẽ chào hành lễ, không hề có nửa điểm mất tự nhiên. Ân Trường Hoan biết Ân Bạch Tuyết vẫn luôn là người chu toàn, ít khi để người khác bắt được lỗi. Mà Ân Lâm thì lại đúng như Ân Trường Hoan dự liệu là không hề hành lễ, nói đúng ra là không muốn hành lễ với Ân Trường Hoan.

Bình Dương cho Ân Trường Hoan một ánh mắt "Xem ta", sau đó ngữ khí lãnh đạm nói "Hình như ta thấy Ân tiểu thư chưa hành lễ với Đức Dương quận chúa thì phải."

Ân Lâm cứng đờ, nàng ta mới không muốn hành lễ với Ân Trường Hoan, đều là nữ nhi của cha, dựa vào cái gì mà Ân Trường Hoan cao quý hơn nàng ta.

Trình thị thấp giọng nói "Ân Lâm, mau hành lễ với quận chúa."

Ân Bạch Tuyết vỗ vỗ bả vai Ân Lâm, im ắng an ủi.

Bình Dương đem hành động của bọn họ thu lại trong mắt, cười lạnh một tiếng, ngữ khí lạnh buốt "Trước đó ta nghe nói Ân tiểu thư ỷ vào sự sủng ái của Ân quốc công nên không đem Đức Dương để vào mắt, ta còn tưởng chỉ là lời đồn mà thôi, không ngờ lại là sự thật. Ân gia có gia giáo thật tốt, hôm nay ta xem như được mở rộng tầm mắt."

Nàng không nhìn mẫu tử Trình thị, quay đầu nói với Ân Trường Hoan "Trở về ta nhất định phải hỏi lại mẫu hậu xem một bạch thân gặp quận chúa nhất phẩm đương triều lại không hành lễ là cái tội danh gì."

Khóe miệng Ân Trường Hoan khẽ nhếch, đang muốn phụ họa với Bình Dương hai câu thì chợt nghe Ân Lâm oán hận nói "Ân Trường Hoan, ngươi không phải là ghen ghét cha thương yêu ta hơn nên tìm Bình Dương công chúa đến nhục nhã ta sao?"

"Ta ghen ghét việc cha thương yêu ngươi hơn?" Ân Trường Hoan tức cười "Đầu óc ngươi có vấn đề sao, ta được hoàng thượng và thái hậu sủng ái như vậy mà còn phải ghen ghét ngươi sao, ngươi có cái gì đáng giá để ta ghen ghét chứ."

Nói xong nàng khinh thường nhìn Ân Lâm, xùy một tiếng.

"Lại nói nếu ta muốn giáo huấn ngươi thì cần phải tìm Bình Dương sao, ngươi cũng quá đề cao chính mình rồi."

Mặt Ân Lâm kìm nén đến đỏ bừng, Ân Bạch Tuyết nhớ chuyện lần trước nên cũng không dám tùy ý nói đỡ thay Ân Lâm, bởi vì chuyện này không phải là Ân Trường Hoan sai, nàng ta cầu tình sẽ là tự rước lấy nhục.

"Đi thôi." Ân Trường Hoan vỗ bụng ngựa "Nói chuyện vơi loại người không có đầu óc này đúng là phí thời gian."

Bên cạnh phủ Ân quốc công không chỉ có phủ Đức Dương quận chúa mà còn có rất nhiều nhà quan lại quyền quý, nên bây giờ có không ít người đang hiếu kì xem trò vui.

Những người này là xem náo nhiệt, nhưng Ân Lâm cảm thấy bọn họ là đang cười nhạo nàng ta, chế giễu nàng ta không có địa vị như Ân Trường Hoan, chế giễu nàng ta bị Ân Trường Hoan nhục nhã mà không dám phản kháng.

Nàng ta vốn là người xúc động, nộ khí vừa lên đầu liền không quan tâm nhìn bóng lưng Ân Trường Hoan mắng "Ân Trường Hoan, ngươi là đồ ngang ngược càn rỡ, ngươi mới là kẻ không có giáo dưỡng, có nương sinh nhưng không có nương dạy."

"Ân Lâm!" Trình thị kéo tay Ân Lâm.

Nàng ta còn muốn răn dạy vài câu thì chợt nghe một đạo tiếng xé gió, quay đầu lại thì chỉ thấy một cây roi dài xẹt qua không trung, giống như mọc thêm con mắt quấn lên người Ân Lâm, sau đó người cầm roi dùng sức, Ân Lâm liền bị roi hung hăng quẳng xuống đất, búi tóc tán loạn, không còn nửa phần dáng vẻ của quý nữ.

Ân Bạch Tuyết giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy khắp người Ân Trường Hoan tỏa ra khí lạnh băng, mà ánh mắt nàng nhìn Ân Lâm... Giống như đang nhìn một đồ vật tầm thường.

Ân Bạch Tuyết ngây người trong nháy mắt, roi lại giơ lên, hung hăng đánh lên người Ân Lâm. Đây là roi mà hoàng đế phân phó người làm cho Ân Trường Hoan, so với roi bình thường thì uy lực lớn hơn nhiều, một chút lại một chút, da tróc thịt bong, nha hoàn muốn đi che chở Ân Lâm nhưng lại bị hộ vệ của Ân Trường Hoan ngăn lại, mãi đến khi Trình thị chạy đến chỗ Ân Lâm.

Nàng ta ôm lấy Ân Lâm khóc đến thở không ra hơi, sờ lên mặt đầy máu của Ân Lâm, quay đầu rưng rưng chất vấn Ân Trường Hoan "Quận chúa, Ân Lâm mặc dù có lỗi nhưng dù sao cũng là muội muội ruột thịt, tại sao người có thể hạ độc thủ như vậy?"

"Muội muội ruột thịt?" Ân Trường Hoan hừ lạnh một tiếng, ngữ khí khinh thường "Ta nhớ rõ khi ngươi ở trước bài vị của mẫu thân ta là muốn làm lễ của thiếp, con của một cái tỳ thiếp thì có tư cách gì mà muốn làm muội muội của bản quận chúa. Mà kể cả có là muội muội ruột thì dám nói như vậy, bản quận chúa cũng có thể lấy mạng của nàng ta."

Lắc lắc roi, roi đánh xuống đất phát ra tiếng lốp ba lốp bốp, Ân Lâm nghe thấy thì co rúm người lại, chui vào người Trình thị.

"Tránh ra." Nàng dù không nhớ rõ mẫu thân nhưng nàng không cho phép bất luận kẻ nào nói mẫu thân của nàng không tốt, bất luận kẻ nào đều không thể.

"Quận chúa." Ân Bạch Tuyết vừa mở miệng thì Ân Trường Hoan liền quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta "Ngươi muốn cầu tình?"

Ân Bạch Tuyết bị nhìn như vậy, sau lưng lạnh toát, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.

Nàng ta thế mà lại sợ Ân Trường Hoan.

Ân Lâm kêu khóc "Nương, đau quá."

Ân Bạch Tuyết hoàn hồn, đại bá mẫu đối với nàng ta tốt như vậy, lúc này nàng ta không thể bỏ mặc được.

"Quận chúa" Ân Bạch Tuyết nói "Tiểu Lâm nói sai, tổ mẫu và đại bá phụ sẽ trừng trị nàng, người làm như vậy có phải hơi quá rồi không?"

"Trừng trị nàng ta?" Ân Trường Hoan cười lạnh "Bọn họ lần nào cũng đều giơ cao đánh khẽ. Ngươi thật sự cho rằng bản quận chúa ngu xuẩn sao." Nàng cao giọng "Người đâu, đi Đại Lý tự báo án nói là có người mở miệng nhục mạ quận chúa đương triều và Gia Di trưởng công chúa."

Một hộ vệ đứng ra "Rõ, thuộc hạ tuân mệnh."

"Khoan đã."

Nghe hạ nhân bẩm báo, lão phu nhân vội vã chạy đến. Trên đường tới bà ta đã nghe được người gác cổng kể lại. Bà ta vừa tức giận Ân Lâm ăn nói lung tung, vừa tức Ân Trường Hoan không để ý mặt mũi Ân gia.

Ân Bạch Tuyết thấy lão phu nhân tới liền vội vàng đi qua dìu bà, xấu hổ nói "Tổ mẫu."

Lão phu nhân vỗ vỗ tay Ân Bạch Tuyết, đây là chuyện của nhị phòng, nàng chỉ là một tiểu thư tam phòng thì có thể làm được gì chứ.

Nhìn về phía Ân Trường Hoan, lão phu nhân nặng nề thở dài làm nếp nhăn ở hai gò má hiện ra rõ hơn, nhìn vào liền thấy thập phần đáng thương "Trường Hoan, Ân Lâm dù sao cũng là muội muội của cháu, cháu có thể nể mặt tổ mẫu mà bỏ qua cho nó lần này không."

Bị quất roi ngay ngoài đường đã đủ mất mặt, nếu lại bị bắt đến Đại Lý tự thì về sau Ân Lâm còn có thể là người trong sạch sao.

"Ta nói này, Ân lão phu nhân" Bình Dương đứng lên trước Ân Trường Hoan mở miệng "Theo ta được biết, Đức Dương của chúng ta đã nể mặt các ngươi mà bỏ qua Ân Lâm rất nhiều lần rồi, các ngươi có phải cảm thấy Đức Dương dễ bị bắt nạt không?"

Lão phu nhân thấy Bình Dương công chúa cũng ở đây thì liền biết không tốt, người trong kinh thành có ai mà không biết Bình Dương và Đức Dương còn thân nhau hơn cả tỷ muội ruột, đối với Ân Trường Hoan thì bà ta có thể lấy thân phận của trưởng bối tới dọa nạt, nhưng đối với Bình Dương thì bà ta lại không có biện pháp.

Đối với Bình Dương không có cách nào thì bà ta liền không để ý tới Bình Dương, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn Ân Trường Hoan "Trường Hoan, hai năm nữa Ân Lâm sẽ đến tuổi cập kê, nếu báo án thì cả đời này của con bé sẽ bị hủy hoại!"

Bình Dương cười "Ta thấy cả đời này của nàng ta đã sớm bị hủy rồi, nhưng mà không phải bị Đức Dương hủy mà là các ngươi. Nếu không phải các ngươi nuông chiều nàng ta thì nàng ta có thể nói lời như vậy sao, đức hạnh như vậy so với kẻ đầu đường xó chợ còn không bằng.

Ngươi bây giờ cầu xin Đức Dương thì lúc nuông chiều nàng ta sao lại không nghĩ đến. Nếu ta là ngươi, hiện tại sẽ đồng ý báo án, cho nàng ta một lần giáo huấn, làm như vậy có lẽ còn có cơ hội để nàng ta hối cải làm người, nếu không khi gả đi sẽ là tai họa cho người khác."

Trình thị trợn mắt "Công chúa."

Bình Dương bĩu môi, quay đầu nhìn về phía hộ vệ, nghiêm nghị "Còn không mau đi báo án, chủ tử của ngươi là Ân gia sao?"

Hộ vệ nghe xong liền lập tức phi ngựa rời đi.

Lão phu nhân thấy thế chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, đứng cũng không vững, ngay lập tức bà ta nghĩ ra một cách, nếu bà té xỉu thì có lẽ thái độ Ân Trường Hoan sẽ không kiên định như vậy nữa, mà coi như Ân Trường Hoan còn muốn báo án, tội danh làm tổ mẫu tức giận tới ngất đi này, Ân Trường Hoan cũng trốn không thoát.

Chỉ tiếc dự định còn chưa được thực hiện, liền nghe được Ân Trường Hoan nói "Tổ mẫu, ta khuyên người không nên ngất, thanh danh của Ân Lâm đã không tốt, lại gánh thêm tội làm tổ mẫu ngất xỉu thì lại càng kém, người đau lòng cho nàng ta như vậy, hẳn là sẽ vì nàng ta mà suy nghĩ đi."

Bình Dương bật cười, Ân Trường Hoan bất đắc dĩ quay đầu, Bình Dương nín cười khoát tay "Thật xin lỗi, ta không nhịn được."

Lần này lão phu nhân suýt chút nữa thì bị tức đến xỉu nhưng bà ta không dám ngất, vừa mới rồi là bà ta nghĩ xấu, Ân Trường Hoan có hoàng đế và thái hậu làm chỗ dựa, còn có hôn phu là Đoan vương, sao có thể sợ cái tội danh này, nhưng thanh danh Ân Lâm lại là không chịu được giày vò.

Lúc hộ vệ đến Đại Lý tự thì Đại Lý tự khanh Trịnh Xuyên đang nói chuyện cùng Diệp Hoàn.

Trịnh Xuyên đã sớm nhìn ra hoàng đế coi trọng Diệp Hoàn, cũng biết hắn sẽ không ở Đại Lý tự lâu, nhưng đã đến ở chỗ này, hắn sẽ thật tâm thật ý chỉ đạo Diệp Hoàn, một là lưu một phần hương hỏa tình, hai cũng là từ đáy lòng hắn cũng thưởng thức Diệp Hoàn.

Ân Trường Hoan là cháu họ của Đại Lý tự khanh, hộ vệ của nàng đến báo án, người của Đại Lý tự lập tức đưa hắn dẫn tới trước mặt Trịnh Xuyên.

Hộ vệ kể lại mọi chuyện, một chút cũng không bỏ qua, bao gồm cả việc lão phu nhân muốn Ân Trường Hoan nể mặt bà ta mà buông tha Ân Lâm.

"Bà ta thì có cái mặt mũi gì chứ " Trịnh Xuyên vỗ bàn cả giận nói "Cậy già lên mặt mà thôi."

Hắn nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, phân phó thuộc hạ "Mang người đi cùng bản quan."

Diệp Hoàn đuổi theo "Hạ quan cũng cùng đi."

Trịnh Xuyên suy nghĩ một chút, gật đầu "Được."

Mặc dù cháu gái được hoàng thượng sủng ái, nhưng nếu có thêm một bề tôi được hoàng đế tin tưởng nói đỡ thì chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.