Đức Dương Quận Chúa

Chương 18: Không, không có khả năng!



Ân Trường Hoan vào ở phủ Đức Dương quận chúa mới được hơn một năm nên chưa bao giờ thiết yến tân khách, cho dù là tiểu yến.

Tin Ân Trường Hoan muốn thiết yến truyền xuống, hạ nhân trong phủ đều bận rộn. Dù chỉ mời mười mấy khách nhân nhưng bọn họ cũng phải khiến phủ quận chúa sạch sẽ đến không nhuốm chút bụi trần nào, không cho bất luận kẻ nào khinh thường quận chúa.

Phủ Ân quốc công ngay bên cạnh phủ Đức Dương quận chúa nên Ân Ly đến đầu tiên, hắn trước cung kính chắp tay chào Ân Trường Hoan sau đó thì thở dài, ngẩng đầu nhìn Ân Trường Hoan nói "Hôm qua tỷ tỷ phải chịu ủy khuất rồi."

"Ta chịu ủy khuất gì chứ " Ân Trường Hoan không thèm để ý cười "Hiện tại người chịu ủy khuất là Ân Lâm đấy."

Chuyện Ân Lâm không phải chuyện lớn gì, kết quả hôm qua đã có ―― chỉ bị giam trong Đại Lý tự ba ngày.

Thời gian không lâu lắm, nhưng đủ để Ân Lâm có một bài học.

Ân Ly nhíu mày, không đồng ý nói "Chuyện là do nàng ta khơi ra, ủy khuất cái gì chứ, chỉ là cha và tổ mẫu đều bênh vực nàng ta mà thôi."

"Trường Hoan, đệ đệ này của muội không tệ nha " Bình Dương khen ngợi "Ta còn tưởng rằng người phủ Ân quốc công đều là như nhau, không ngờ còn có một cây măng tốt."

Hôm qua Ân Hoài Nghi ở lại đây, nghe vậy nàng liền nói "Ta cũng họ Ân mà."

Bình Dương nháy mắt mấy cái "Ngươi là người Anh Võ hầu, ta đang nói phủ Ân quốc công."

"Vậy còn Trường Hoan?"

Bình Dương nhìn Ân Trường Hoan, lẽ thẳng khí tráng "Trong lòng ta, Trường Hoan là người của Phó gia chúng ta, không phải nữ nhi của phủ Ân quốc công."

Ân Trường Hoan nhìn nàng một chút, hỏi Ân Ly "Đệ qua đây thì bọn họ có biết không?"

Ân Ly sống ở phủ Ân quốc công, vạn nhất những người kia bởi vì chuyện Ân Ly thân thiết với nàng mà cố ý khắt khe thì sẽ không tốt.

"Biết, ta đã xin nghỉ với tiên sinh." Ân Ly biết Ân Trường Hoan đang lo lắng cái gì "Tỷ tỷ yên tâm, ta dù thế nào thì cũng là thiếu gia Ân gia, thân thiết với tỷ thì dù bọn họ không vui cũng không dám làm gì, huống hồ bọn họ cũng chưa chắc đã không vui."

Ân Trường Hoan có được hoàng sủng, lại sắp là Đoan vương phi, tiến thêm một bước sẽ là hoàng hậu. Mấy người đầu óc không bình thường của Ân gia chỉ có Ân Lâm và Ân Bác Văn mà thôi.

Bình Dương thấy phiền phức "Nếu bọn họ dám bởi vì chuyện tỷ tỷ ngươi mà khắt khe thì ngươi liền chuyển tới ở."

Ân Trường Hoan quay đầu lườm Bình Dương, di nương Ân Ly vẫn còn, không có khả năng chuyển tới ở được.

"Quận chúa " Nhược Vân tới bẩm báo nói "Diệp đại nhân đã đến, đi cùng Diệp đại nhân còn có Diệp tiểu thư Diệp Hành."

Bình Dương nghe vậy kinh ngạc hỏi Ân Trường Hoan "Muội phát thiếp cho Diệp Hành?"

Bọn họ chưa từng gặp Diệp Hành. Các tiểu thư kinh thành được phân thành nhiều nhóm, nhóm Bình Dương là các quý nữ hoàng gia, còn Diệp Hành, Ân Bạch Tuyết thì là tiểu thư thế gia. Tuy là phân thành nhóm nhưng bọn họ chưa từng có mâu thuẫn, chỉ là gặp nhau nhưng không thân mà thôi.

"Không có, ta không quen nàng ấy thì sao lại phát thiếp được" Ân Trường Hoan suy nghĩ một chút nói "Hẳn là đi cùng Diệp đại nhân đến đây."

Diệp Hoàn là nam tử, có lẽ hắn cảm thấy đi một mình thì không tốt lắm nên dẫn Diệp Hành tới.

Nhược Vân chỉ nhanh hơn Diệp Hoàn mấy bước, đang nói chuyện thì có nha hoàn dẫn Diệp Hoàn và Diệp Hành vào phòng khách.

"Quận chúa!" Diệp Hoàn trước hành lễ với Ân Trường Hoan sau đó thì nghiêng đầu hành lễ với Bình Dương.

Bình Dương cảm thấy không đúng lắm, mặc dù nàng và Ân Trường Hoan đều có phẩm cấp là nhất phẩm, nhưng nàng là công chúa, ngày thường người khác hành lễ thì đều là với nàng trước, Ân Ly thì không nói, đó là đệ đệ Ân Trường Hoan, hành lễ với Ân Trường Hoan trước thì còn nghe được nhưng sao Diệp Hoàn cũng như vậy.

Nàng sao lại mất đi địa vị vậy.

Diệp Hành đi theo Diệp Hoàn hành lễ. Hôm qua Diệp Hoàn về Diệp gia dùng bữa tối, lão thái thái Diệp gia, cũng chính là ngoại tổ mẫu Diệp Hoàn muốn Diệp Hoàn ở lại Diệp phủ một ngày nhưng Diệp Hoàn lại nói hắn tới phủ quận chúa dự tiệc.

Người Diệp gia thấy kỳ quái, sao tự nhiên Ân Trường Hoan lại mời Diệp Hoàn. Lo lắng sẽ truyền ra chuyện không dễ nghe nên Diệp gia bảo Diệp Hành cùng tới.

Sự thực là như thế, nhưng không thể nói thế với Ân Trường Hoan, Diệp Hành cười nhẹ nhàng nói "Tối hôm qua biểu ca trở về dùng bữa tối, ta nghe nói hôm nay huynh ấy muốn tới phủ quận chúa dự tiệc liền mặt dày muốn đi cùng, mong quận chúa không ghét bỏ ta."

Diệp Hành và Ân Bạch Tuyết được xưng là hai tiểu thư đẹp nhất kinh thành, dung mạo đương nhiên không tầm thường, điều làm Ân Trường Hoan kinh ngạc chính là tính tình đối phương rất dễ gần, hoàn toàn không giống Ân Bạch Tuyết, rất hợp với tính cách Ân Trường Hoan và Bình Dương.

Mấy cô nương rất nhanh đã thân thiết với nhau. Chủ đề để nữ nhân nói chuyện vĩnh viễn không thiếu, quần áo, đồ trang sức, nam nhân, không có gì không thể nói.

Chỉ là... Ân Trường Hoan quay đầu nhìn chỗ Ân Ly và Diệp Hoàn, làm chủ nhà, hình như nàng có chút lạnh nhạt với Diệp Hoàn.

Không nhìn thì không nói, bây giờ nhìn lại thì Ân Trường Hoan mới phát hiện hôm nay Diệp Hoàn có chút không giống mọi khi.

Trước kia cho dù Diệp Hoàn mặc quan phục thì luôn cho người khác cảm thấy như gió thoảng trên núi, vừa thanh nhạt vừa lạnh lùng.

Hôm nay hắn mặc cẩm bào màu lam, tuy không có gì khác biệt nhưng nhìn kỹ phía dưới sẽ phát hiện cẩm bào này dùng chỉ thêu tuyến tường vân.

Loại tuyến thêu tường vân này khó nhận ra nhưng ánh nắng vừa chiếu xuống sẽ thoáng ẩn thoáng hiện, còn phát sáng!

Cái này gọi là giấu ở trong nhưng lại xa hoa ở ngoài sao.

Ân Trường Hoan rất kinh ngạc Diệp Hoàn sẽ mặc quần áo như thế. Nàng luôn nghĩ người thận trọng cao lãnh như Diệp Hoàn sẽ không mặc kiểu áo này.

Diệp Hoàn mặc áo như thế đến yến hội của nàng, Ân Trường Hoan nghĩ chẳng lẽ Diệp Hoàn có ý với mình?

Không thể nào!

Diệp Hoàn cảm giác được ánh mắt của Ân Trường Hoan, quay đầu nhìn qua, hắn khẽ nhíu mày, mắt phượng nghi hoặc, giống như đang hỏi tại sao Ân Trường Hoan lại nhìn như vậy.

Mỹ nhân nhíu mày, Ân Trường Hoan hận không thể tự tay vuốt lên, trong lòng hâm mộ phu nhân tương lai của Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan mỉm cười gật đầu với Diệp Hoàn, sau đó quay đầu không nhìn hắn nữa. Giả bộ như nàng không có nhìn chằm chằm Diệp Hoàn, chỉ là vô tình lướt qua mà thôi.

Ân Ly nhìn Ân Trường Hoan rồi lại nhìn Diệp Hoàn "Diệp đại nhân, sao vậy?"

Diệp Hoàn lắc đầu mỉm cười "Không có gì."

"Người cũng phát hiện đúng không?" Ân Trường Hoan vừa quay đầu lại thì Diệp Hành liền nói "Lúc đi cùng huynh ấy ta cũng phát hiện ra."

Bình Dương không hiểu lắm "Phát hiện cái gì?"

Diệp Hành ngó Diệp Hoàn, thấp giọng nói "Biểu ca hôm nay mặc một kiểu áo quá sặc sỡ."

Ân Trường Hoan:...

Nàng cảm thấy Diệp Hoàn có khả năng không phải con ruột của Thanh Tịnh sư thái, nếu có thì sao Diệp Hành có thể nói biểu ca của mình như vậy.

Ân Hoài Nghi cũng giống Ân Trường Hoan cảm thấy một lời khó nói hết, ngược lại là Bình Dương, hiếu kì nhìn Diệp Hoàn, nói "Sao lại sặc sỡ, ta thấy rất tuấn tú mà."

"Người không có phát hiện " Ngữ khí Diệp Hành giống như là phát hiện ra chuyện gì đó rất kỳ lạ, vừa sợ lại vừa hãi "Quần áo biểu ca thêu tuyến tường vân có thể phát sáng dưới ánh mặt trời."

Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn có mấy sợi chiếu vào người Diệp Hoàn.

Bình Dương quay đầu nhìn Diệp Hoàn, ánh mắt kinh ngạc, nàng liền mím môi nhíu mày, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Ân Trường Hoan.

Ân Trường Hoan bị nhìn theo bản năng liền phủ nhận "Không, không có khả năng!"

Bình Dương bĩu môi, không tin "Có thê,̉ ta cảm thấy rất có thể."

Diệp Hành và Ân Hoài Nghi nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra!

"Mọi người đang nói gì vậy?"

Bình Dương ngoài cười nhưng trong không cười "Chúng ta đang cảm thán nhan sắc của biểu ca ngươi!"

Diệp Hành:..."Ta nhìn rất dễ lừa sao!"

Ân Trường Hoan: "Cũng bình thường."

Diệp Hành:...

Ân Hoài Nghi vỗ vỗ bả vai Diệp Hành, ôn nhu an ủi nàng "Nên quen dần đi."

Diệp Hành: Cái này còn có thể quen sao?

Không lâu sau, Ân Lôi và tỷ đệ Trịnh gia đến.

Cùng uống trà ở phòng khách xong, Ân Trường Hoan liền kêu mời mọi người vào vườn hoa.

"Rốt cuộc là ăn gì vậy?" Bình Dương hỏi, hôm qua nàng hỏi vấn đề này nhưng Ân Trường Hoan lại cố ý thừa nước đục thả câu không nói cho nàng.

Ân Trường Hoan vẫn còn thần thần bí bí "Đến nơi rồi sẽ biết."

Đi qua hành lang, vòng qua một khu rừng nhỏ, bọn họ đi tới một vườn hoa.

Gọi là vườn hoa cũng không đúng lắm, chính xác hẳn là không đập tử(*).

(*) Theo mình tra được thì từ này có nghĩa là vùng ngăn nước, theo hoàn cảnh thì có thể là một khu vườn trống có hồ nước.

Phía trước là một hồ nước không lớn không nhỏ, đằng sau là núi giả vây quanh thành nửa vòng tròn, ở giữa có mấy cái bàn bằng sắt, mấy cái này không giống kiểu bàn gỗ, bàn được từng cây cây sắt hợp lại, ở dưới mặt bàn còn có một tầng đặt chậu than hồng.

Xung quanh có mấy bàn gỗ, phía trên bày đủ loại đồ ăn, mỗi loại đồ ăn đều dùng que gỗ.

Bình Dương kinh hỉ, chạy quanh giá nướng "Đây là đồ ăn tự nướng sao?"

"Không phải đâu " Ân Trường Hoan dương dương đắc ý "Kinh hỉ không?"

"Kinh hỉ." Bình Dương ôm lấy Ân Trường Hoan, hôn mặt nàng một cái "Trường Hoan, muội thật là thông minh, sao có thể nghĩ ra được thứ thú vị như vậy."

Mắt Diệp Hoàn lướt qua Ân Trường Hoan, dừng ở chỗ giá nướng, cảm thấy khá hứng thú với giá nướng.

Ân Trường Hoan hất cằm, kiêu ngạo nói "Ta là Ân Trường Hoan, có thể không lợi hại sao?"

Khóe miệng Diệp Hoàn hơi nhếch, cảm thấy sau lưng Ân Trường Hoan như có một cái đuôi đang đắc ý lắc tới lắc lui.

"Diệp Hoàn." Ân Lôi bỗng nhiên vỗ Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn quay đầu, ánh mắt không được tự nhiên.

Ân Lôi chỉ vào áo Diệp Hoàn, nín cười nói "Không ngờ đệ lại mặc quần áo này."

Diệp Hoàn nhíu mày, cúi đầu, áo choàng bên ngoài màu lam, ở góc áo được thêu tuyến tường vân lóng lánh.

...

Cho nên lúc ở phòng khách Ân Trường Hoan luôn nhìn hắn là bởi vì cái áo này sao.

"Đều nói sĩ biệt tam nhật phải lau mắt mà nhìn " Ân Lôi cảm khái nói "Chúng ta cách ba năm, xem ra đệ vẫn là có biến hóa lớn."

Diệp Hoàn trầm mặc nói "Là Diệp Nhiên làm, trước đó ta không biết rõ tình hình."

Ân Lôi vỗ vỗ bả vai Diệp Hoàn, một bộ dạng hắn có thể hiểu được "Không sao, không phải chỉ mặc một bộ quần áo đặc biệt thôi sao, không cần phải ngại ngùng."

Diệp Hoàn đau đầu, lại cúi đầu nhìn áo choàng, hắn nghĩ có lẽ hôm đó Diệp Nhiên trôi qua quá thoải mái dễ chịu rồi.

Một chỗ khác trong viện, Diệp Nhiên đột nhiên hắt xì một cái.

Người bên cạnh ân cần nhìn qua "Diệp hộ vệ, ngươi không sao chứ?"

Diệp Nhiên khoát tay, vui vẻ nói "Không sao, chỉ là hắt hơi thôi, nói không chừng là có người đang nhớ ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.