Đức Dương Quận Chúa

Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!



Mặc dù là tháng sáu nhưng Đồng thị lại cảm thấy bà như đang ở trong băng thiên tuyết địa(*), lạnh đến tận sâu cốt tủy.

(*) Băng thiên tuyết địa: đất trời đều là băng tuyết, chỉ những nơi lạnh lẽo âm u.

Bà nhớ rất rõ lúc vừa sinh còn nhìn thấy hài tử hồng hồng, nhăn nhúm, về sau mặc dù có nhũ mẫu bế hài tử đến nhưng bà mỗi ngày đều ngắm nhìn nó. Nếu về sau bị đánh tráo, không có khả năng bà không phát hiện ra, như vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó là lúc bà mê man thì bị đánh tráo, cũng chính là vừa sinh ra liền bị đánh tráo mất rồi.

Lúc ấy bà đã sinh non lại thêm khó sinh, nha hoàn và các bà đỡ bận bịu vô cùng, hài tử bị đánh tráo cũng là chuyện rất dễ dàng.

"Phu nhân!" Nha hoàn vào nhìn thấy Đồng thị ngồi dưới đất hoảng sợ nói.

Đồng thị nắm chặt lá thư rồi đứng lên, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt vô thần "Gọi Tôn ma ma đến."

Nha hoàn chưa bao giờ thấy Đồng thị như vậy, cho dù Ân Bạch Tuyết xảy ra chuyện thì phu nhân cũng chưa từng có phản ứng sụp đổ như thế, giống như trời sập vậy, làm nàng vội vàng đi ra ngoài tìm Tôn ma ma. Tôn ma ma là ma ma hồi môn của Đồng thị, là người mà bà tín nhiệm nhất.

Tôn ma ma nghe nha hoàn nói tình thần Đồng thị không tốt thì lập tức chạy nhanh đến. Đồng thị cho các nha hoàn lui hết xuống, đưa lá thư cho Tôn ma ma đọc.

Tôn ma ma xem xong thì vô cùng sợ hãi, bà muốn nói có người đang khích bác ly gián nhưng bỗng nhiên bà nhớ tới việc nhị phòng sủng ái Ân Bạch Tuyết quá mức, nhớ tới mặt Ân Bạch Tuyết và Đồng thị không có nửa điểm giống nhau thì bà lại không nói ra miệng được.

"Phu nhân, cái tin này là ở đâu ra vậy?"

"Không biết, ta tỉnh lại đã thấy tin ngay trên mặt bàn." Đồng thị không quan tâm là ai đưa "Tôn ma ma, ngươi cảm thấy chuyện này có phải thật không?"

"Phu nhân " Tôn ma ma bế tắc cà lăm ba nửa ngày mà nói không được một câu, chuyện này quá lớn, bà thực sự không biết nên nói thế nào.

"Ta cảm thấy là thật." Khoảng thời gian này Đồng thị đã suy nghĩ quá nhiều nên càng nghĩ càng thấy lá thư nói đúng.

"Ma ma, năm đó ta sinh non, mới được tám tháng mà đã ra đời nhưng Bạch Tuyết lại không có vấn đề, sức khoẻ đều rất tốt, đại phu đều nói nhìn như là hài tử sinh đủ tháng. Ta lúc ấy còn tưởng rằng là do ông trời phù hộ, bây giờ nghĩ lại nói không chừng Ân Bạch Tuyết vốn chính là hài tử sinh đủ tháng."

Tôn ma ma theo bản năng phản bác "Thế nhưng nô tỳ nhớ khi vừa nhìn thấy tiểu thư là lúc nàng vừa ra đời, nếu như bị đánh tráo thì sao lại vừa vặn với thời gian sinh sản như vậy?"

Đồng thị cười lạnh, trong giọng nói chứa hơi lạnh vô hạn "Nếu là tự nhiên thì khả năng vào thời gian sinh có chính xác không lớn, nhưng nếu là cố ý thì sao?"

Nội tâm Tôn ma ma run sợ, chợt nhớ tới một chuyện. Đồng thị sinh non là do đi qua chỗ có dầu trơn, mà tại sao chỗ kia lại có dầu thì đến nay còn chưa điều tra ra được.

Đồng thị lại nói "Ta nhớ khi ta vừa mang thai hài tử thì sức khoẻ vẫn còn rất tốt, sao càng về sau thì thân thể lại càng kém."

Tôn ma ma không dám nói. Bọn họ năm đó cũng hoài nghi có người động tay chân nhưng đều không điều tra ra được.

Đồng thị nhìn về ra phía ngoài cửa sổ, trong viện cây cỏ xanh um tươi tốt, chim gọi côn trùng kêu vang rôm rả, thiên nhiên thật đẹp nhưng không biết nữ nhi của bà còn sống không?

Đồng thị nhắm mắt, đau lòng đến khó thở "Ngươi nói nếu ta không thể xuống khỏi giường sản phụ thì sau khi bà ta vào phủ quốc công có phải sẽ danh chính ngôn thuận đem Ân Bạch Tuyết nuôi dưỡng ở dưới gối không?"

"Thế nhưng lúc ấy Gia Di trưởng công chúa vẫn còn sống." Tôn ma ma nói "Nếu Gia Di trưởng công chúa không mất thì bà ta sẽ không thể vào phủ."

"Tại sao lại như thế, bọn họ dám có gian díu rồi sinh hạ hài tử, nhưng đổi lại là lấy con của ta, hành động táng tận thiên lương như vậy còn có có thể làm được thì còn gì mà không thể."

Mắt Tôn ma ma đột nhiên co lại, không dám tin nói "Ý phu nhân là Gia Di trưởng công chúa chết..."

"Ta không biết, nhưng ta nghĩ sẽ có người muốn biết."

"Phu nhân là nói đến quận chúa?"

Đồng thị gật đầu, bà nói "Phân phó xuống, lập tức hồi kinh."

Thiếu nợ bà, thiếu nợ nữ nhi của bà, dù chỉ còn một chút thì bà cũng phải đòi lại toàn bộ, đòi từng người một.

Đồng thị đột nhiên hồi kinh khiến Ân gia rất kinh ngạc, không phải bọn họ không muốn Đồng thị hồi kinh, mà là lấy tính cách của Đồng thị thì trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không trở về.

Không để lão phu nhân cùng Trình thị đi nghe ngóng, lại phát sinh một chuyện làm bọn họ kinh ngạc hơn là ―― đến về phủ cũng chưa về, ngay cả việc thỉnh an lão phu nhân cũng không, Đồng thị vừa về đã đi phủ Đức Dương quận chúa.

Lão phu nhân nhíu mày "Nàng ta đi bên đó làm gì?"

Trong lòng Trình thị cũng có chút bất an, loại bất an này bắt nguồn từ hành động dị thường của Đồng thị "Chờ đệ muội trở về thì hỏi nàng một chút là được."

"Cũng chỉ có thể làm thế." Lão phu nhân nhìn Trình thị, dung mạo cũng không phải xuất chúng, không biết là có điểm nào mà mê hoặc được nhi tử của bà ta. Nếu không có Trình thị, Ân gia sao lại rơi vào tình trạng như hiện tại.

Ánh mắt lão phu nhân lạnh xuống, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, ngữ trọng tâm trường nói "Các ngươi là chị em dâu, chờ nàng trở lại ngươi phải khuyên nhủ thật tốt, ngày đó tuy ta nói có hơi hung ác chút, nhưng cũng không hoàn toàn là vì Ân gia, để Bạch Tuyết đi thanh đăng cổ Phật cả đời, ta thật sự không nỡ chút nào."

Trình thị ôn hòa đồng ý. Cho dù lão phu nhân không nói thì bà ta cũng muốn làm, từ khi Đồng thị rời khỏi trang tử của Ân Bạch Tuyết thì Ân Bạch Tuyết ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, bà ta nhìn mà vô cùng đau lòng, hận không thể nói cho Ân Bạch Tuyết biết bà ta mới là mẫu thân ruột của nàng, thế nhưng bà ta không thể, chí ít là trước khi Trịnh thái hậu qua đời thì bà ta càng không thể nói.

Chính sảnh phủ Đức Dương quận chúa.

Đi hết một đường dài, Đồng thị có hơi mệt nhìn Ân Trường Hoan, thề thốt "Quận chúa, ta thề nếu có nửa câu nói ngoa thì ta sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Ân Trường Hoan ngồi trên mà sắc mặt trầm xuống. Nàng không ngờ Đồng thị sẽ nói cho nàng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng không khó lý giải, Đồng thị chỉ là muốn tìm một người trợ giúp mà thôi, mà nàng, vô luận là thân phận hay thế lực sau lưng thì đều là người thích hợp nhất.

Ngón trỏ gõ xuống mặt bàn, Ân Trường Hoan trầm ngâm nửa ngày rồi ngẩng đầu lên nói "Thực không dám giấu giếm, lá thư này là ta đưa tới."

Đồng thị ngẩng đầu, trong con mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Bà đã từng đoán qua nhiều người đưa tin nhưng không ngờ được lại là Ân Trường Hoan. Trong lòng bà, Ân Trường Hoan chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Ân Trường Hoan nghiêm mặt nói "Ta cũng là hai ngày trước mới biết được chuyện này, ta thấy tam phu nhân vì chuyện của Ân Bạch Tuyết mà quá thương tâm nên mới cho người đi đưa phong thư này đến." Nàng kể lại Đồng thị, nàng thấy chuyện đưa tin không cần thiết phải giấu diếm.

"Chỉ là chuyện này ta cũng là nghe người khác nói, nàng nói là chính tai nghe được, nhưng trong tay không có chứng cứ, thời gian ngắn như vậy ta cũng không thể điều tra ra chứng cớ ngay được, cho nên ta cũng không thể xác định tin tức này là thật hay giả."

Đồng thị do dự một chút hỏi "Ta có thể biết là ai nói cho quận chúa không?"

Ân Trường Hoan cự tuyệt "Không được."

Đồng thị có chút thất vọng, lại hỏi "Vậy có tin tức con của ta không?"

"Thật có lỗi. Ta cũng đã hỏi nhưng nàng nói Trình thị không nói ra."

"Ra là vậy." Sự thất vọng hiện lên nặng nề trên mặt Đồng thị.

"Đúng rồi, người Ân Bạch Tuyết có cái bớt gì không?" Ân Trường Hoan hỏi.

Đồng thị không để ý tới thất vọng nữa "Có vấn đề gì sao?" Không đợi Ân Trường Hoan trả lời, bà nói "Là có một cái, phía bên phải sau lỗ tai có cái bớt đỏ nhạt khá lớn."

"Thật sự là có!" Ân Trường Hoan vừa rồi chỉ là không muốn nhìn Đồng thị quá thất vọng nên mới thuận miệng hỏi. Hôm qua nàng thảo luận với thuộc hạ thì có người đề xuất có thể đi tìm người đỡ đẻ cho Trình thị đến xác nhận chuyện này là thật hay không, nhưng biện pháp này có điều kiện tiên quyết là trên người Ân Bạch Tuyết phải có dấu hiệu đặc thù nào đó, không ngờ lại thật sự có, xem ra là ông trời đang giúp họ.

Ân Trường Hoan nói tính toán của mình, Đồng thị cười khổ nói "Không dám dối gạt quận chúa, ta đối với chuyện này gần như không có hoài nghi."

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Đồng thị nói lại tình trạng lúc mang thai của mình cho Ân Trường Hoan "Một chuyện rồi hai chuyện thì có thể là trùng hợp, nhưng nhiều chuyện như vậy thì không thể nói là trùng hợp để giải thích được."

Ân Trường Hoan nhíu mày, tự nhủ "Nhiều chuyện như vậy thì một mình Trình thị có thể làm hết được sao?"

Đồng thị nghe vậy thì nội tâm run lên. Thời điểm đó Trình thị còn chưa là chủ mẫu Ân gia, có thể làm ra nhiều chuyện như vậy sao, cho dù bà lúc ấy bị khó sinh nhưng muốn đánh tráo hài tử không phải việc đơn giản.

Giọng Đồng thị run run "Bọn họ khinh người quá đáng!"

Ân Trường Hoan không biết cách an ủi người khác, mà cái này cũng không có cách nào để an ủi, trừ khi con của bà có thể tìm lại được nhưng khả năng này quá nhỏ. Chỉ mong ông trời phù hộ, nàng có thể trùng sinh trở về, có lẽ hài tử Đồng thị cũng có thể có một kết quả tốt.

"Quận chúa." Nhược Vân tiến đến bẩm "Diệp hộ vệ tới?"

"Hắn tới làm gì " Ân Trường Hoan kỳ quái nói "Chẳng lẽ lại là mang đồ ăn ngon tới cho ta?"

Đồng thị đứng dậy cáo từ, Ân Trường Hoan không giữ người ở lại, để Nhược Vân đưa Đồng thị ra ngoài.

Diệp Nhiên cùng Đồng thị gặp thoáng qua, ánh mắt loé lên kinh ngạc. Hắn nhớ không lầm thì vị phu nhân này là mẫu thân Ân Bạch Tuyết mà, sao nha hoàn phủ quận chúa lại tôn kính với bà ấy như vậy.

"Bái kiến quận chúa!" Diệp Nhiên cung kính hành lễ với Ân Trường Hoan.

"Tại sao lại là ngươi?" Ân Trường Hoan nói "Ta còn tưởng rằng là Diệp Mặc lần trước."

Diệp Nhiên:..."Chính là nô tài, thật là ngại ngùng, làm quận chúa thất vọng rồi."

"Ngươi hiểu lầm rồi " Ân Trường Hoan nén cười "Ta không phải có ý này."

Diệp Nhiên: Bỏ đi, dù sao gần đây hắn thường xuyên bị nói đã thành quen rồi.

"Đây là thiếp mời công tử gửi cho quận chúa." Diệp Nhiên đưa ra một thiếp mời "Công tử nhà nô tài ngày mai giờ Dậu xin đợi quận chúa đại giá."

Ân Trường Hoan mở ra, là mời nàng vào chạng vạng tối ngày mai đi dùng bữa trên thuyền ở hồ Đỏ.

Ân Trường Hoan nhớ tới việc Diệp Hoàn nói muốn trả lời câu hỏi của nàng, nhưng địa điểm này...

Hồ Đỏ sở dĩ gọi vậy là bởi vì vào chạng vạng tối, khi mặt trời xuống núi thì ánh nắng phản chiếu lên hồ nước, khiến màu nước xanh biếc thành màu đỏ rực, cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp, là nơi mà các đôi nam nữ trong kinh thành chưa lập gia đình thường đến nhất.

Chọn một địa điểm như vậy thích hợp sao?

Khép thiếp mời lại, Ân Trường Hoan mỉm cười "Ta sẽ đến đúng giờ."

Diệp Nhiên chắp tay muốn cáo từ, Ân Trường Hoan bảo hắn chờ một lát "Đầu bếp trong phủ của ta làm món với nước xốt gà xé nấm, ta nếm thấy hương vị cũng không tệ lắm, ngươi mang cho công tử nhà ngươi một ít về đi."

Diệp Nhiên nghĩ mỗi lần công tử đều ăn hết sạch gà xé nấm, dù sao bọn hắn cũng đã lấy hai lần, lại lấy một lần nữa chắc cũng không sao đâu "Đa tạ quận chúa."

"Không cần " Ân Trường Hoan cười nhẹ, dáng vẻ vô hại lại thân cận "Chút này của ta có là gì, vẫn kém hơn cây trâm lưu ly mà Diệp đại nhân tặng rất nhiều."

"Thì ra trâm lưu ly kia là công tử đưa cho quận chúa " Diệp Nhiên như bừng tỉnh đại ngộ "Trước thọ yến lão phu nhân một ngày công tử trở về hỏi trong khố phòng có trâm lưu ly không, hỏi thì công tử cũng không nói là dùng làm gì, chỉ muốn thuộc hạ chọn một cái tốt nhất nên thuộc hạ liền lấy mấy cái cho công tử chọn, cuối cùng công tử chọn trúng cái màu đen tuyền, quận chúa có thích không?"

"Thích chứ " Khoé miệng Ân Trường Hoan nở nụ cười rất tươi "Rất đẹp."

Diệp Nhiên cười "Quận chúa thích thì tốt."

Về Diệp gia, Diệp Nhiên ôm hai bình nước xốt gà xé nấm đi bẩm báo cho Diệp Hoàn, cuối cùng nghĩ đến ngày đó Diệp Hoàn không nói cho hắn trâm lưu ly là đưa cho ai, muốn trêu Diệp Hoàn một chút liền nói "Công tử, quận chúa nói trâm lưu ly mà người tặng rất đẹp, nàng rất thích."

Vẻ mặt Diệp Hoàn cứng lại, trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói "Ai bảo ngươi cây trâm kia là ta tặng?"

Diệp Nhiên sửng sốt, chợt hiểu ý khách sáo lúc đó Ân Trường Hoan nói. Xong rồi, hắn tự kê đá đập chân rồi.

"Công tử, thuộc hạ cất cái này vào phòng bếp." Diệp Nhiên chỉ vào nước xốt nấm trong ngực, nói "Quận chúa nói cái này phải bảo quản cẩn thận."

Đi nhẹ nhàng từng bước một, như vừa trải qua một chuyện kinh hồn mà ra khỏi thư phòng, mãi đến khi cửa đóng lại, không còn nghe được giọng của Diệp Hoàn nữa thì Diệp Nhiên mới thở phào.

Là hắn xem thường quận chúa rồi.

Từ phòng bếp trở về gặp được Diệp Mặc, Diệp Nhiên không khỏi phàn nàn nói "Nửa canh giờ trước sao ngươi không ở đây?" Nếu là Diệp Mặc ở đây thì hắn đã không cần đi đưa, cũng sẽ không lỡ mồm nói ra.

Diệp Mặc không hiểu lắm "Ta vẫn luôn ở đây mà."

Diệp Nhiên:...

Thế nhưng công tử nói Diệp Mặc không có ở đây nên mới bảo hắn đi một chuyến.

Chẳng lẽ công tử cố ý? Nhưng công tử không thể chắc chắn quận chúa sẽ hỏi hắn câu đó.

Quên đi, chắc là do vận khí của hắn không tốt, sao công tử lại là người như vậy được chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.