Đức Dương Quận Chúa

Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu



"Trường Hoan." Bình Dương lao ra từ trong ngự thư phòng, sung sướng hét to "Phụ hoàng đồng ý rồi!"

Diệp Hoàn:...

Bình Dương vọt tới ôm lấy Ân Trường Hoan, mừng như điên nói "Phụ hoàng đồng ý, người nói chỉ cần ta thích là được, phụ hoàng thật tốt quá đi."

Ân Trường Hoan đưa tay vỗ vỗ lưng Bình Dương, nhắc nhở nàng "Bình Dương, Diệp đại nhân vẫn còn ở đây đó."

Bình Dương hiện tại rất vui, cho dù có bị Diệp Hoàn nghe thấy thì nàng cũng không để ý, nhưng sau đó đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Buông Ân Trường Hoan ra rồi nhìn về phía Diệp Hoàn để chào hỏi, vừa nhìn cái nàng liền sửng sốt, sao cứ cảm thấy trong mắt Diệp Hoàn có lãnh ý vậy, như không muốn chào đón nàng.

Sao có thể chứ, hắn chỉ là một Đại Lý tự thiếu khanh nho nhỏ mà dám bày sắc mặt với nàng sao.

Lắc đầu nhìn kỹ lại, không thấy lãnh ý nhưng cũng không ôn hòa, thậm chí còn không hành lễ với nàng, vị Diệp đại nhân này bị sao thế?

"Quận chúa, tại hạ còn có việc cần đi bái kiến hoàng thượng, xin cáo từ trước." Diệp Hoàn nói với Ân Trường Hoan, một ánh mắt cũng không cho muội muội ở bên cạnh, hắn sợ hắn sẽ không nhịn được mà mắng Bình Dương mất. Cái này không được, ở trong mắt quận chúa thì hắn nhất định phải là một công tử ôn tồn lễ độ, phải duy trì tốt hình tượng này.

Diệp Hoàn vừa tự nói với mình như vậy vừa chắp tay cáo từ Ân Trường Hoan, một ánh mắt cũng không cho Bình Dương mà đi thẳng vào ngự thư phòng.

Bình Dương bị "bơ" toàn tập: Nàng không cảm nhận sai, Diệp Hoàn thật sự không chào đón nàng.

Bình Dương híp mắt "Trường Hoan, muội có thấy Diệp đại nhân là lạ không?"

"Lạ sao? Ta không cảm thấy. " Ân Trường Hoan như thưởng thức nhìn bóng lưng Diệp Hoàn "Ta chỉ cảm thấy Diệp đại nhân càng ngày đẹp thôi."

Bình Dương im lặng liếc nàng "Các người vừa rồi nói gì vậy?"

Diệp đại nhân sẽ không vô duyên vô cớ mà làm như vậy với nàng, Bình Dương nghĩ có thể là do nàng lao ra chặn mất cuộc trò chuyện của họ.

"Không có gì." Ân Trường Hoan đương nhiên sẽ không nói Diệp Hoàn ra, nàng vô tội nháy mắt mấy cái "Chúng ta chỉ thăm hỏi nhau bình thường thôi."

"Thật?" Bình Dương hoài nghi "Hắn không phải có ý đồ xấu gì chứ?"

"Sao có thể." Ân Trường Hoan bật cười, nói "Tỷ đang nghĩ gì đấy."

"Vậy xem ra là không phải."

Mặc dù không nghĩ ra tại sao Diệp Hoàn lại như vậy, nhưng không sao, nàng cũng không phải người luôn thích mỹ nam giống Ân Trường Hoan.

Bình Dương vội vã về Khôn Ninh cung nói cho hoàng hậu tin tức này, Ân Trường Hoan lại không đi cùng, thấy Bình Dương đã chạy xa, Ân Trường Hoan chậm rãi thở ra một hơi mạnh.

Nếu nàng không cảm nhận sai, vừa rồi hình như Diệp đại nhân rất tức giận, mà lý do tức giận hẳn là do Bình Dương lao ra chặn bọn họ nói chuyện.

Ngẫm lại nội dung mà họ đang nói, Ân Trường Hoan cắn cắn góc môi, Diệp đại nhân hẳn là phải biết không ai có thể so được với dung mạo của bản thân chứ, vậy sao cái lời nói đó cứ mịt mờ nói muốn nàng chọn hắn làm phò mã vậy?

Chẳng lẽ Diệp đại nhân thích nàng?

Không đúng, không đúng, lần trước nàng cũng nghĩ cái trâm lưu ly kia là Diệp Hoàn tặng, đã tự mình đa tình một lần, nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu, quá mất thể diện.

Huống hồ nếu Diệp đại nhân có ý với nàng thì hẳn là sẽ có biểu hiện rõ ràng hơn chứ, không giống như bây giờ chỉ tốt ở bề ngoài.

Chắc do nàng suy nghĩ nhiều rồi, Diệp đại nhân là có hảo tâm mà thôi, không đành lòng nhìn nàng gả cho một nam nhân xấu xí nên mới khuyên nàng như thế.

"Sao hôm nay con lại tiến cung?"

Hoàng đế nghi hoặc nhìn Diệp Hoàn, bình thường nếu hắn không truyền triệu thì Diệp Hoàn sẽ không chủ động tiến cung. Lần này không những không có truyền triệu mà còn không có công vụ, vậy thì Diệp Hoàn tiến cung làm gì.

Sắc mặt Diệp Hoàn không đổi "Tiến cung thăm người."

Hoàng đế nghe vậy liền sững sờ, lời này nghe xong mà cứ có cảm giác hắn như một ông lão không còn sống lâu nữa vậy.

Hoàng đế nghĩ Diệp Hoàn còn có lời muốn nói, thế là cứ ngồi chờ, đợi đến khi Diệp Hoàn cáo từ cũng không thấy gì, giống như Diệp Hoàn tiến cung chỉ là đến thăm hắn vậy.

Diệp Hoàn vừa đi, hoàng đế hỏi Cao công công "Trẫm già rồi sao?"

Cao công công hầu hạ hoàng đế mấy chục năm, sao lại không biết hoàng đế đang nghĩ gì "Có lẽ tiểu chủ tử tiến cung có việc thuận tiện thăm ngài luôn."

"Thuận tiện?" Hoàng đế càng hồ đồ, trong hoàng cung này còn có người thân cận với Diệp Hoàn sao, khiến Diệp Hoàn chỉ tiến cung vì người ấy?

Cao công công nhỏ giọng, ý vị thâm trường nói "Nô tài nghe nói hôm nay Đức Dương quận chúa tiến cung, vừa rồi tiểu chủ tử còn nói chuyện với Đức Dương quận chúa rất lâu ngoài ngự thư phòng."

"Ý của ngươi là Diệp Hoàn vì Trường Hoan nên mới tiến cung?"

"Nô tài cũng không rõ." Việc hoàng đế để ý nhất là hai vãn bối, có mấy lời hoàng thượng nói ra được nhưng hắn thì không "Nhưng sau đó nô tài nhìn thấy Bình Dương công chúa lao ra chặn mất cuộc trò chuyện của tiểu chủ tử và Đức Dương quận chúa, sắc mặt tiểu chủ tử lập tức xấu đi."

"Ngươi nói thật sao?" Hoàng đế kinh ngạc mở to mắt, đây có còn là nhi tử Diệp Hoàn của hắn không vậy?

"Nô tài không dám lừa gạt hoàng thượng."

Hoàng đế vui sướng, một người là nhi tử mà hắn thương yêu nhất, một người là cháu gái hắn thương yêu nhất, hai người này ở cùng một chỗ, coi như hắn đã có thể bù đắp cho thái hậu và Gia Di rồi.

"Trẫm lập tức hạ chỉ tứ hôn cho hai đứa nó."

Hoàng đế muốn lập tức chiếu cáo chuyện này ra khắp thiên hạ nhưng lại bị Cao công công cản lại "Thân phận của tiểu chủ tử còn chưa được khôi phục ạ."

Hoàng đế đang hưng phấn lập tức xụ xuống.

"Mà nô tài thấy có vẻ như Đức Dương quận chúa còn chưa phát hiện ra tâm ý của tiểu chủ tử, hiện tại mà làm thì chỉ sợ tiểu chủ tử sẽ không nguyện ý."

Hoàng đế lại càng xụ mặt xuống.

"Theo nô tài thấy thì tiểu chủ tử là muốn dựa vào chính bản thân để có được trái tim của Đức Dương quận chúa."

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Cao công công "Vậy theo ngươi nói thì trẫm cái gì cũng không thể làm sao?"

Cao công công cung kính nhìn hoàng đế, cười không nói gì.

Hoàng đế thở dài, muốn cũng chỉ có thể là muốn thôi, chủ yếu là Trường Hoan không có thích Diệp Hoàn, đúng là hắn hoàn toàn không làm được gì.

Kỷ Oánh Oánh giận đùng đùng trở lại phủ Gia Hòa trưởng công chúa.

Lúc xuất cung nàng lại gặp Ân Trường Hoan, hai người không ngoài dự liệu lại cãi nhau một trận, kết quả cũng không ngoài dự liệu chính là Ân

Trường Hoan lại thắng.

"A a a, vì sao Ân Trường Hoan lại đáng ghét như vậy, tức chết ta rồi, thật sự là tức chết ta rồi."

Kỷ Thừa vừa đi vào thì nghe thấy Kỷ Oánh Oánh nói vậy, hắn cười cười bước vào, bất đắc dĩ nói "Đã là đại cô nương rồi sao hai muội còn cãi nhau suốt vậy?"

"Ai nói đại cô nương thì không thể cãi nhau?" Kỷ Oánh Oánh hầm hừ ngồi cạnh Kỷ Thừa "Ca ca, huynh không biết Ân Trường Hoan đáng ghét đến cỡ nào đâu, muội vừa nghĩ tới nàng ta đã thấy khó chịu."

Kỷ Thừa rót cho Kỷ Oánh Oánh chén trà "Trường Hoan biết điều lại đáng yêu, đáng ghét chỗ nào chứ."

"Ta phát hiện ca ca còn có thể nói lời bịa đặt nữa nha. " Kỷ Oánh Oánh không nhận chén trà của Kỷ Thừa, trào phúng nói "Ân Trường Hoan nếu nhu thuận đáng yêu, vậy muội chính là tiên nữ trên trời rồi."

Kỷ Thừa bật cười "Trong lòng đại ca thì muội chính là tiên nữ trên trời mà."

Kỷ Oánh Oánh bĩu môi, không chút lưu tình nói "Huynh vẫn là nên giữ lời này mà nói cho phu nhân tương lai đi."

Kỷ Oánh Oánh không uống trà, Kỷ Thừa liền tự uống, uống hai ngụm thì giống như tùy ý nói "Oánh Oánh, nếu Trường Hoan làm phu nhân của ca ca thì sao?"

"Khụ..."

Kỷ Oánh Oánh bị sặc nhưng là bị sặc nước bọt.

Mãi mới trấn tĩnh lại được, Kỷ Oánh Oánh bị sặc đến đỏ bừng gò má, khó tin nhìn Kỷ Thừa "Không phải huynh luôn coi Ân Trường Hoan như muội muội sao?"

Khi còn bé Kỷ Oánh Oánh không thích Kỷ Thừa đối xử với Ân Trường Hoan tốt như vậy, thế là Kỷ Thừa liền nói trong lòng hắn thì Kỷ Oánh Oánh và Ân Trường Hoan đều là muội muội, không hề khác nhau.

"Khi đó Trường Hoan còn bé, ta đương nhiên coi nàng như muội muội, nhưng bây giờ ta lại muốn nàng làm phu nhân của ta."

"Không được!" Gia Hòa trưởng công chúa đi từ ngoài cửa vào, cực kỳ lạnh lùng nói "Ta không đồng ý."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.