Đức Dương Quận Chúa

Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi



"Gia Hòa trưởng công chúa?" Ân Bác Văn nghi hoặc, tiếp theo cười lạnh nói "Ta không hiểu ngươi đang nói gì?"

Diệp Hoàn bình tĩnh nhìn Ân Bác Văn một lúc, nhẹ nhàng cười một tiếng "Không hiểu cũng không sao."

"Oan có đầu nợ có chủ, người làm việc ác thì dù là sớm hay muộn cũng đều sẽ phải đền tội." Hắn gằn từng chữ "Một kẻ cũng chạy không thoát."

Mặt Ân Bác Văn âm trầm, khóe miệng nở nụ cười trào phúng "Đều nghe nói Diệp đại nhân là khiêm khiêm quân tử, đáng lẽ thế nhân nên nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ngươi."

"Cái này không cần ngươi quan tâm. " Diệp Hoàn nói "Ngươi vẫn là nên ngẫm lại tương lai Ân gia đi."

Diệp Nhiên nhìn sắc mặt Diệp Hoàn, cảm thấy từ khi công tử thích quận chúa liền bắt đầu thay đổi, hiện tại lại trở nên cay nghiệt như vậy, tiến bộ không ít nha.

"Ta còn tưởng rằng hắn có thể luôn giữ được bình tĩnh." Sau khi ra khỏi nhà lao, Diệp Nhiên nói.

"Hắn bình tĩnh chẳng qua là cảm thấy bản thân không có tội, hoặc là nói mặc dù có tội nhưng không lớn. Hiện tại đã có phán quyết, hắn nếu còn có thể bình tĩnh thong dong ta ngược lại phải bội phục hắn."

Diệp Nhiên thấp giọng "Kia là Gia Hòa trưởng công chúa sao?"

"Không biết. " Diệp Hoàn giương mắt kiểm, muốn nói gì đó nhưng là khi nhìn thấy người phía trước liền ngừng lại, nở nụ cười tươi, kinh ngạc gọi "Quận chúa."

"Diệp đại nhân!" Ân Trường Hoan đi đến chỗ Diệp Hoàn, nhìn thấy phía sau Diệp Hoàn là nhà lao, nàng nói "Diệp đại nhân vừa vào nhà lao sao?"

Diệp Hoàn cười ôn hòa "Ta đi nói kết quả phán quyết nói cho Ân hầu gia."

Ân Trường Hoan bĩu môi "Hầu gia gì chứ, hắn hiện tại chỉ là một bạch thân(*)."

(*) Bạch thân: thường dân.

"Là tại hạ lỡ lời. " Diệp Hoàn dung túng cười cười "Sao quận chúa lại tới đây?"

Nhà lao Đại Lý tự đều là giam giữ những kẻ phạm trọng tội, mà Đại Lý tự lại thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường sẽ không đến nơi này.

Ân Trường Hoan: "Ta đến hỏi hắn vài vấn đề." Hắn ở đây là chỉ Ân Bác Văn.

"Vậy có cần tại hạ đi vào cùng quận chúa không?"

"Không cần đâu." Ân Trường Hoan khoát tay cười "Ta cũng không phải đứa bé, Diệp đại nhân đi làm công vụ của mình đi."

Diệp Hoàn không ép buộc Ân Trường Hoan đi cùng, có mấy lời không muốn hắn nghe thấy nhưng Ân Trường Hoan rời đi rồi hắn vẫn không dời mắt.

Trong ngục yên tĩnh.

Ân Trường Hoan đi đến trước mặt Ân Bác Văn, thấy bộ dạng chật vật của Ân Bác Văn, nàng không rõ trong lòng là cảm giác gì, rất phức tạp, không còn thoải mái nói Ân Bác Văn chỉ là một bạch thân như lúc nói với Diệp Hoàn nữa.

Ân Bác Văn nhìn thấy Ân Trường Hoan cũng rất kinh ngạc, lập tức nói "Trường Hoan, phụ thân không hại mẫu thân con, cũng không có tham ô nhận hối lộ, là hoàng cữu cữu con và Diệp Hoàn hãm hại ta."

Ân Trường Hoan bình tĩnh hỏi "Vậy người nói xem tại sao bọn họ lại muốn hãm hại người?"

Ân Bác Văn nghẹn lại, vì sao ư, đương nhiên là vì hoàng đế bất bình thay Gia Di trưởng công chúa nhưng hắn lại không thể nói vậy.

"Người xem, ngay cả nói người cũng nói không nên lời." Ân Trường Hoan ngước nhìn nhà lao, so với tưởng tượng của nàng thì tốt hơn nhiều. Hộ vệ đem tới một cái ghế, Ân Trường Hoan ngồi xuống nghiêm mặt nói "Ta hôm nay đến không phải là vì nghe kêu oan, ta có một vấn đề muốn hỏi."

"Vấn đề gì?" Sắc mặt Ân Bác Văn không thể đẹp được nữa, Ân Trường Hoan càng nhẹ nhõm thì hắn càng cảm thấy chật vật. Tựa như Gia Di trưởng công chúa vậy, luôn cao cao tại thượng.

Ân Trường Hoan hỏi "Người có thể vì bảo vệ Ân Bạch Tuyết mà hạ độc chết ta không?"

Diệp Hoàn nói người làm chuyện này là vì bảo vệ Ân Bạch Tuyết, nàng cẩn thận phân tích nghĩ Ân Bác Văn, Trình thị và Ân lão phu nhân đều có thể, nhưng Trình thị và Ân lão phu nhân không có bản lĩnh làm ra chuyện này, hai người bọn họ dám ra tay với quận chúa đương triều sao? Bọn họ không dám nhưng Ân Bác Văn thì không chắc chắn.

"Con đang nói gì vậy? " Ân Bác Văn nói "Con và Bạch Tuyết đều là nữ nhi của ta, sao ta lại hại con chứ."

Ân Trường Hoan biết sẽ không tìm ra được kết quả nhưng nàng vẫn muốn hỏi, cho nên nghe Ân Bác Văn nói xong nàng không có cảm giác gì.

"Kỳ thật trước kia ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao người lại không thích ta, ta cũng là nữ nhi của người mà, nhưng về sau ta nghĩ có lẽ làm cha con cũng cần duyên phận, mà ta và người lại không có cái duyên phận này. Về sau khi ta biết cái chết của mẫu thân không đơn giản, ta nghĩ người căn bản cũng không thích mẫu thân, sở dĩ lấy mẫu thân của ta là bởi vì muốn trở thành thế tử của Ân quốc công."

Chuyện này là hai ngày trước Ân Trường Hoan nghe từ chỗ hoàng đế, hoàng đế vì muốn Gia Di được như ý nguyện gả cho Ân Bác Văn nên dùng thân phận thế tử của Ân quốc công uy hiếp Ân Bác Văn.

Lúc ấy phụ thân Ân Lôi đã bộc lộ tài năng ở biên cương, tuy nói tước vị đều là do nhi tử trưởng kế thừa, nhưng Ân Bác Văn là do kế thất sinh ra, phụ thân Ân Lôi là trưởng tử lại có năng lực trác tuyệt, hắn làm thế tử Ân quốc công cũng không phải chuyện không thể, thế là Ân Bác Văn chấp nhận lời uy hiếp của hoàng đế, cưới Gia Di trưởng công chúa.

Sự oan uổng bất đắc dĩ trên mặt Ân Bác Văn dần biến mất, thay vào đó là sự sắc lạnh, giống như đã cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bản tính thật "Ngươi đã biết."

Chuyện này Ân Bác Văn chưa từng nói với bất kỳ ai, hắn rõ ràng mới là nhi tử trưởng của Ân gia, kế thừa Ân quốc công phủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa(*), thế nhưng cuối cùng lại phải thông qua cưới Gia Di trưởng công chúa mới có được thân phận thế tử.

(*) Thiên kinh địa nghĩa: lẽ thường, không có gì phải nghi ngờ.

Với Ân Bác Văn thì đây là sự sỉ nhục, sỉ nhục như thấm vào trong xương tủy khiến hắn mỗi lần nhớ tới đều hận không thể kéo người trên long ỷ xuống, nhưng hắn không có cái dũng khí và bản lĩnh ấy.

"Phải, ta đã biết, nhưng ta cũng không đồng tình với người."

Ân Trường Hoan đứng lên, nàng mới mười sáu tuổi, không cao hơn Ân Bác Văn nhưng một thân khí thế lại không thể hề yếu hơn Ân Bác Văn, thậm chí còn mạnh hơn.

"Nếu người kể chuyện này cho mẫu thân ta biết thì mẫu thân của ta nhất định sẽ không để hoàng cữu cữu làm như thế, nhưng người lại không làm, người sợ, người không dám mạo hiểm rủi ro, cho nên người chấp nhận "chịu nhục'' cưới mẫu thân, một bên hưởng thụ chỗ tốt khi lấy mẫu thân một bên phẫn nộ hoàng cữu cữu bức bách người."

"Ngươi thì biết cái gì. " Ân Trường Hoan nói chạm đến chỗ đau của Ân Bác Văn, hắn giống như là vò đã mẻ không sợ rơi, không còn bày ra vẻ ôn hoà trang nhã trước mặt Ân Trường Hoan nữa mà lạnh giọng quát "Ngươi vừa ra đời đã là quận chúa, đều cao cao tại thượng như mẫu thân ngươi, đều được hoàng đế và thái hậu sủng ái, các ngươi thì biết cái gì, các ngươi cái gì cũng không biết."

"Ta không biết cảm thụ của người." Ân Trường Hoan từ từ nói "Nhưng ta biết làm sao để làm người, biết có việc nên làm có việc không nên làm, mà người đã không xứng đáng là con người nữa rồi."

Ân Bác Văn phẫn nộ trừng Ân Trường Hoan "Nghiệt nữ."

Ân Trường Hoan cười khẽ "Trước giờ trong lòng người cũng đâu có coi ta là nữ nhi."

Không để ý sự điên cuồng của Ân Bác Văn, Ân Trường Hoan đi ra ngoài. Đi ngang qua một gian nhà lao, thấy bên trong là Trình thị. Bà ta ôm đầu gối ngồi trong góc, Ân Trường Hoan đứng ngoài nhà lao mà bà ta cũng không có phản ứng gì

Nha dịch coi ngục tưởng Ân Trường Hoan muốn nói chuyện với Trình thị liền đá đá cửa nhà lao, cửa làm bằng sắt phát ra tiếng vang chói tai. Tiếng vang đánh thức Trình thị, bà ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ân Trường Hoan.

Mới hơn nửa tháng mà Trình thị như già đi mười mấy tuổi, ánh mắt đều nhuốm màu tang thương.

Bà ta nhìn Ân Trường Hoan một lúc rồi cúi đầu, không nói câu nào.

Ân Trường Hoan cũng không nói gì, Trình mặc dù ác độc nhưng kẻ chân chính có lỗi với mẫu thân nàng là Ân Bác Văn.

Ân Trường Hoan đi ra khỏi nhà lao, không có phụ thân cũng không quan trọng, nàng còn nhiều người yêu quý nàng mà.

"Diệp đại nhân." Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn vẫn đứng ở cửa nhà lao, kinh ngạc nói "Sao huynh còn ở đây?"

"Ta..."

"Công tử nhà ta không yên tâm về quận chúa nên mới cố ý ở chỗ này đợi ngài." Diệp Nhiên cướp lời nói.

Diệp Hoàn quay đầu nhìn Diệp Nhiên, nhíu mày, trách mắng "Lắm miệng."

Diệp Nhiên đi theo Diệp Hoàn nhiều năm như vậy, đương nhiên biết Diệp Hoàn không phải tức giận thật nhưng hắn vẫn cúi đầu xuống, bởi vì diễn trò thì phải làm đến cùng.

Diệp Hoàn nhìn về phía Ân Trường Hoan "Ta lo lắng Ân Bác Văn không chấp nhận được phán quyết, sẽ nói với quận chúa mấy câu không dễ nghe."

"Hắn nói khó nghe thì ta cũng không thèm để ý đâu. " Ân Trường Hoan đi ra ngoài "Mà lại..." Nàng nghiêng đầu cười nhìn Diệp Hoàn, không tiếp tục nói nữa.

"Mà lại gì?"

Ân Trường Hoan lắc đầu, mắt cong lên như vầng trăng non xinh đẹp, ngữ khí nhẹ nhàng lại giảo hoạt "Ta không nói cho huynh."

Nói chuyện với Ân Bác Văn xong làm tâm tình nàng trở nên không thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến mặt Diệp đại nhân, mọi buồn phiền đều tiêu tan hết.

Thế gian lại có một mỹ nam như Diệp đại nhân, vì hạng người vô tình vô nghĩa như Ân Bác Văn mà tức giận, quả thực là lãng phí thời gian, nàng Ân Trường Hoan không thích lãng phí để ngắm mỹ nam nha.

Nửa năm ngắn ngủi, Ân giá được xưng tụng hiển hách ở kinh thành đã chính thức sụp đổ.

Tước vị của Ân Bác Văn bị phế, người Ân gia đương nhiên là không thể ở phủ đệ hiện tại nữa.

Lúc trước phủ đệ này là hoàng đế ban cho phủ Ân gia quốc công, lúc Ân Bác Văn bị giáng từ quốc công xuống hầu tước thì hoàng đế cũng không bắt bọn họ dọn ra ngoài, chỉ khóa bớt một bộ phận viện tử để phòng ngừa vượt qua quy chế.

Đáng nhắc tới chính là hoàng đế nhìn mặt mũi Ân gia và Anh Võ hầu trước kia từng lập công lao nên không cho xét nhà Ân gia.

Người Ân gia chuyển ra khỏi phủ Ân hầu, sau đó liền dọn tới cửa nhà Đồng gia, Đồng thị và Ân Bác Võ vẫn chưa hòa ly, Ân Bác Võ cảm thấy thẹn với Đồng thị nhưng Ân lão phu nhân lại không thấy vậy

Anh Võ hầu tuy là con thứ, nhưng bà ta đã từng rất khắt khe với Chu thị, bây giờ lại phân gia, bà ta tuyệt đối không muốn đi nhìn sắc mặt Chu thị để sống nhưng Ân Bác Văn bị phế, Ân Bác Võ lại chỉ nhận được cái chức quan nhàn tản, về sau Ân gia chỉ có thể trông cậy vào Đồng gia thôi. Cho nên Ân lão phu nhân vô luận như thế nào cũng không đồng ý cho Ân Bác Võ và Đồng thị hòa ly, thậm chí lấy cái chết bức bách, nhưng bà ta chỉ ép được Ân Bác Võ, người Đồng gia và Đồng thị đều không quan tâm bà ta đi tìm chết.

Mặc dù chuyện Trình thị đánh tráo hài tử chưa tra được là có liên quan đến Ân lão phu nhân hay không nhưng người Đồng gia đều nhất trí cho rằng Ân lão phu nhân không thể không biết chút tình hình nào.

Ân lão phu nhân cậy già lên mặt, Đồng thị trong cơn tức giận liền đi bẩm báo Đại Lý tự.

Nhà bình thường hòa ly chưa từng đi tìm quan phủ, dù có tìm quan phủ cũng chỉ là huyện nha mà không phải Đại Lý tự, nhưng Ân gia lại đặc thù, Trịnh Xuyên vậy mà tiếp nhận kiện cáo hòa ly này.

Không mời nhiều người tới, Trịnh Xuyên phán định Đồng thị cùng Ân Bác Võ hòa ly, muốn Ân gia trả lại đồ cưới cho Đồng thị không nói, còn muốn Ân gia đền bù một phần gia sản cho Đồng thị.

Đồng thị không muốn nhận tiền đền bù nhưng Diệp Hoàn lại nói "Đây không phải cho phu nhân mà là cho nữ nhi của phu nhân, đây là thứ mà nàng nên có được."

Đồng thị sửng sốt, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ lên, lẩm bẩm nói "Ta còn có thể tìm thấy con bé sao?"

"Nhất định có thể. " Ánh mắt Diệp Hoàn ôn hòa "Quận chúa vẫn luôn phái người tìm kiếm, quận chúa còn không từ bỏ thì sao phu nhân có thể từ bỏ trước chứ."

Bởi vì dọn nhà nên đồ đạc của Ân gia đều phải chỉnh lý, Trịnh Xuyên lo lắng Ân gia về sau sẽ lại ăn vạ nên đã đưa tiền đền bù luôn cho Đồng thị ở sảnh chính của Đại Lý tự.

Ân lão phu nhân có náo loạn không, đương nhiên bà ta có náo loạn, nhưng Trịnh Xuyên là ai chứ, hắn là biểu ca của Gia Di đó, sao có thể đi thương hại Ân lão phu nhân được, cuối cùng Ân lão phu nhân tức đến ngất đi, sau khi tỉnh dậy còn bị trúng gió.

Có người nói Trịnh Xuyên làm việc vô độ, làm trưởng bối tức đến ngất xỉu, không xứng là quan.

Lời này truyền đến tai Diệp Hoàn, Diệp Hoàn ngay trước mặt mọi người, nghiêm túc, nghĩa chính ngôn từ nói "Trịnh đại nhân hiệp nghĩa ý chí, thay tiểu thư Đồng gia giải oan không màng đến thanh danh bản thân. Ta thật muốn hỏi một câu có phải để người đã mất đi thân nữ tiếp tục ở lại Ân gia chịu tra tấn thì là quan tốt, là người tôn kính trưởng bối sao."

"Nếu đúng là như vậy thì Diệp Hoàn ta tình nguyện làm một người xấu, cũng không muốn làm một kẻ bên ngoài nhìn thì thiện lương nhưng bên trong lại thối rữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.