"Nghe nói Lý đại nhân luôn đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi riêng, thanh phong tuấn tiết, còn tưởng rằng người trong nhà Lý đại nhân cũng là một người hiền thục, không ngờ Lý phu nhân lại đi châm chọc khiêu khích Đức Dương quận chúa như vậy, khiến Diệp Hoàn giật nảy cả mình."
Một giọng nói thanh thuần bỗng nhiên vang lên, mọi người quay lại nhìn, thì ra là Diệp Hoàn không biết tới từ lúc nào.
Mặt Lý phu nhân lúc trắng lúc xanh, từ khi bà ta gả cho phu quân chưa từng có ai dám ăn nói như vậy, bà ta tức giận nói "Ngươi là ai?"
Càng khiến Lý phu nhân tức hơn là mọi người vốn đang ngồi nói chuyện với bà ta vậy mà lại đi ra xa khiến chung quanh bà ta thừa ra một mảnh đất trống.
Diệp Hoàn không thèm nhìn Lý phu nhân, hắn đi đến chỗ Ân Trường Hoan, chắp tay, ngẩng đầu, ôn hòa nhìn Ân Trường Hoan "Quận chúa chịu ủy khuất rồi."
Bị Diệp Hoàn ôn hòa nhìn như vậy, Ân Trường Hoan như cảm thấy nàng thật sự đã chịu ủy khuất vậy, nhưng mà sự thực là nàng một chút cũng không ủy khuất, ngược lại rất hưng phấn, đã lâu rồi chưa gặp được ai không có đầu óc như thế.
"Còn tốt." Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn xán lạn cười một tiếng, sau đó nói với Lý phu nhân "Kỳ thật Lý phu nhân không nói sai, ta đúng là một người tâm ngoan. Nhất là đối với những ai không có việc gì cứ tới tìm ta gây chuyện, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình."
"Quận chúa. " Diệp Hoàn nhíu mày, không đồng ý nói "Quận chúa nói như vậy hoàng thượng cùng thái hậu nương nương sẽ thương tâm."
Hắn nghiêng đầu nhìn Lý phu nhân "Lý phu nhân, tại hạ hi vọng ngươi có thể tạ lỗi với quận chúa. Quận chúa không làm sai bất cứ chuyện gì, không đảm đương nổi cái danh nhìn thì tán dương nhưng kì thật lại là gièm pha của ngươi đâu."
"Ngươi..." Lý phu nhân chỉ vào Diệp Hoàn "Ngươi là cái thân phận gì chứ, đây là chỗ để khoa tay múa chân sao."
Sắc mặt Diệp Hoàn nhàn nhạt "Tuy ta chỉ là một Đại Lý tự thiếu khanh, không dám khoa tay múa chân với Lý phu nhân nhưng ta là đứng ở góc độ công bằng nhắc nhở phu nhân."
Một Đại Lý tự thiếu khanh nho nhỏ thôi mà, Lý phu nhân xùy một tiếng, khinh thường nói "Nếu Diệp thiếu khanh đã biết thân phận của mình rồi thì nên ăn nói cẩn thận đi, ta thấy tuổi của Diệp thiếu khanh còn trẻ, không lẽ vì muốn làm mỹ nhân vui mà ngay cả tiền đồ cũng không cần sao."
Lại bộ Thượng Thư quản lý việc xét công của quan viên trong triều, Lý phu nhân ỷ thế nên chẳng sợ gì.
Diệp Hoàn chắp tay, cười nhạt "Đa tạ Lý phu nhân chỉ giáo."
Lý phu nhân hừ một tiếng, còn tưởng là Diệp Hoàn sợ bà ta.
Lý phu nhân "đắc thắng" rất nhanh đã phát hiện chỗ không đúng, trước đó còn có nhiều phu nhân nói chuyện phiếm cùng nhưng bây giờ một người cũng không có, cho dù bà ta chủ động đến bắt chuyện thì ai cũng lập tức im ngay rồi tản ra, giống như đang cố ý tránh bà ta vậy.
Phu nhân bá phủ lúc trước nói chuyện rất tốt với bà ta nhỏ giọng nói "Lý phu nhân, ngươi có phải không biết rõ thân phận Đức Dương quận chúa và Diệp đại nhân không?"
Lý phu nhân mờ mịt "Không phải chỉ là một quận chúa và Đại Lý tự thiếu khanh thôi sao?"
Phu nhân bá phủ thở dài "Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói hai người bọn họ rất được hoàng đế sủng ái sao!"
"Có nghe nói về Đức Dương quận chúa nhưng chưa nghe nói về Diệp Hoàn. " Lý phu nhân nói "Nhưng hoàng đế sao có thể xem trọng bọn họ hơn thần tử được chứ?"
Phẩm cấp dù cao mà không có thực quyền đều không tốt.
Theo Lý phu nhân, hoàng đế mặc dù rất sủng Ân Trường Hoan, nhưng cũng chỉ là giống sủng ái sủng vật để giết thời gian mà thôi.
"Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Phu nhân bá phủ nhìn Lý phu nhân như nhìn một kẻ ngốc, vốn còn tưởng rằng đối phương là không rõ ràng tình hình thực tế, hiện tại xem ra trong đầu của đối phương chính là bã đậu.
Phu nhân bá phủ không nói với bà ta nữa, người ngu xuẩn như vậy vẫn là cách xa thì tốt hơn, liền thuận miệng tìm lý do rồi bỏ đi.
Trong lòng Lý phu nhân lúc này bắt đầu hoảng loạn, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, không cẩn thận đụng phải ánh mắt Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan nhìn bà ta xán lạn cười một tiếng, nụ cười đó rất đẹp nhưng Lý phu nhân nhìn vào lại càng luống cuống.
"Diệp đại nhân, ngươi nhìn bộ dạng Lý phu nhân kìa. " Ân Trường Hoan che miệng cười "Nhìn rất giống Vương tiểu tứ lúc trước."
Ân Kỳ ở một bên:...
Vương phu nhân lườm Lý phu nhân rồi cười "Không dối gạt quận chúa, ta đến nay vẫn thấy may mắn hôm đó tiểu tứ gặp được quận chúa, nếu không chỉ sợ hiện tại hắn vẫn còn chỉ biết ăn uống vui đùa." Bà hài lòng nhìn Ân Kỳ "Sao có thể cưới được một người tốt như Ân Kỳ chứ."
Ân Kỳ: Không, mẫu thân, người sai rồi, hiện tại Vương tiểu tứ vẫn sống phóng túng như cũ, thậm chí còn dụ dỗ nàng giống hắn, may mà nàng có ý chí kiên định.
"Ân Trường Hoan." Kỷ Oánh Oánh xông vào, kéo tay Ân Trường Hoan, cố nở một nụ cười thân thiện "Đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Ân Trường Hoan rút tay về, nghiêm mặt nói "Ta rất khỏe, chỉ là ngươi có vẻ như không khỏe lắm."
So với lần trước thì bệnh còn nghiêm trọng hơn.
"Ta rất khỏe." Kinh nghiệm nói cho Kỷ Oánh Oánh không thể nhiều lời với Ân Trường Hoan, nếu không thì nàng nhất định sẽ bị tức đến thổ huyết, liền quả quyết quay đầu gọi "Ca, ta ở chỗ này, huynh mau tới đây."
Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan kéo Kỷ Oánh Oánh lại rồi nhìn thấy Kỷ Thừa phong hoa tễ nguyệt đang đi đến chỗ bọn họ, oán thầm: Kỷ Thừa thật tâm cơ, vậy mà lại phái Kỷ Oánh Oánh giúp hắn, cũng may hắn lớn lên đẹp hơn Kỷ Thừa, nếu không thì hắn đã thua rồi.
Cằm Diệp Hoàn khẽ nâng, chậm rãi cười một tiếng, nụ cười tràn đầy tự tin của đệ nhất mỹ nam kinh thành.
Hàn huyên làm lễ xong, Kỷ Oánh Oánh kéo Ân Trường Hoan đi hoa viên ngắm hoa.
Bởi vì là tiệc ngắm hoa nên không phân chia phòng khách cho nam và nữ. Kỷ Oánh Oánh kéo Ân Trường Hoan đi trước "Ngươi cảm thấy ca ca ta thế nào?"
"Biểu ca Kỷ Thừa?" Ân Trường Hoan thành thật nói "Rất tốt."
"Đúng a, ta cũng cảm thấy ca ca ta rất tốt. " Mắt Kỷ Oánh Oánh như tỏa ra ánh sáng "Ca ca ta nhân phẩm tốt, gia thế tốt, bộ dáng tốt, về sau nếu ai gả cho ca ca thì chính là có phúc ngàn đời đấy. Từ khi ca ca hồi kinh, cửa nhà ta đều bị đạp phá, cũng đều là đến vì ca ca ta đấy."
Ân Trường Hoan gật đầu đồng ý, Kỷ Thừa quả đúng là một lựa chọn làm phu quân hoàn mỹ, nếu nàng không gặp Diệp đại nhân, nói không chừng cũng sẽ thích hắn.
Không gặp Diệp Hoàn?
Ân Trường Hoan nháy mắt mấy cái, bị chính suy nghĩ này làm ngây ngẩn cả người, nàng thích Diệp đại nhân đến thế rồi sao!
Kỷ Oánh Oánh không biết Ân Trường Hoan đang nghĩ gì, còn tiếp tục cảm khái nói "Có được phu quân như ca ca không biết về sau sẽ hạnh phúc bao nhiêu, chỉ là chưa biết ai sẽ có cái phúc khí này."
Ân Trường Hoan quay đầu, nghẹn họng nhìn Kỷ Oánh Oánh "Kỷ Oánh Oánh, ngươi thích ca ca ruột của mình sao?"
...
Mắt Kỷ Oánh Oánh căng ra như sắp rách, nàng thật sự không muốn nói chuyện nữa.
Ân Trường Hoan nhìn bộ dáng Kỷ Oánh Oánh cũng biết mình hiểu sai ý, lúng túng cười ha ha hai tiếng "Ta nói bậy ấy mà, là nói bậy thôi."
Kỷ Oánh Oánh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận xuống, miễn cưỡng mỉm cười "Ca ca ta tốt như vậy, hay là ngươi gả cho huynh ấy đi."
"Sao lại không được." Kỷ Oánh Oánh cật lực tác hợp Ân Trường Hoan cùng Kỷ Thừa "Các ngươi nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, lại còn là biểu ca, biểu muội, tốt bao nhiêu a, đúng là một cặp trời đất tạo nên."
"Ta coi huynh ấy là ca ca, nào có muội muội gả cho ca ca chứ." Ân Trường Hoan nhìn Kỷ Oánh Oánh "Lại nói ngươi không sợ ta đến phủ trưởng công chúa bắt nạt ngươi sao."
Kỷ Oánh Oánh khẽ nói "Trong phủ trưởng công chúa có ca ca và mẫu thân ta, ta sao có thể sợ ngươi được?"
"Vậy là ta sợ ngươi, vạn nhất người một nhà các ngươi cùng ức hiếp ta thì sao."
"Ngươi hung ác như thế, ai dám ức hiếp ngươi."
Ân Trường Hoan cười hí hí "Cám ơn Nhu Lạc quận chúa đã khích lệ."
Kỷ Oánh Oánh:...
Đầu óc Ân Trường Hoan nhất định có vấn đề, câu này đâu phải là đang khen nàng ta.
Diệp Hoàn và Kỷ Thừa đi ngay sau Kỷ Oánh Oánh và Ân Trường Hoan nên vô ý nghe được cuộc trò chuyện của Kỷ Oánh Oánh với Ân Trường Hoan, vì cách quá gần, giọng hai quận chúa này lại không nhỏ nên bọn hắn nghe được rõ ràng.
Lúc nghe thấy Ân Trường Hoan nói chỉ coi Kỷ Thừa là ca ca, khoé miệng Diệp Hoàn hơi cong, ánh mắt thoáng nhìn thần sắc ảm đạm của Kỷ Thừa.
Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh bị Diệp Hành, Diệp Vi lôi kéo ra chỗ khác nên Diệp Hoàn cùng Kỷ Thừa tìm một chỗ ngồi xuống, Diệp Hoàn thay Kỷ Thừa châm trà, mở miệng nói "Kỷ Thừa huynh có phải yêu thầm quận chúa?"
Kỷ Thừa giương mắt nhìn Diệp Hoàn, ngữ khí không rõ "Chuyện này không liên quan đến Diệp Hoàn huynh."
Diệp Hoàn mỉm cười "Đương nhiên không liên quan gì đến ta, ta chỉ là muốn nhắc nhở Kỷ Thừa huynh, ngươi cùng quận chúa không hợp nhau."
Sắc mặt Kỷ Thừa phai nhạt dần "Diệp Hoàn huynh sao biết ta và Trường Hoan không hợp nhau? Hay là do Diệp Hoàn huynh cũng yêu thầm Trường Hoan cho nên mới nói như vậy."
"Ta đúng là có yêu thầm quận chúa." Thần sắc Diệp Hoàn thản nhiên, mỉm cười "Quận chúa cũng nhất định sẽ thích ta."
Kỷ Thừa nhíu mày, kinh ngạc nhìn Diệp Hoàn "Không ngờ Diệp Hoàn huynh lại có tự tin như vậy."
Diệp Hoàn cười một tiếng, đưa tay sờ mặt "Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp."
Nói đến chỗ này, hắn dừng lại nhìn Kỷ Thừa, may mắn nói "Cái này là phải cảm tạ phụ mẫu của ta, nếu không chỉ sợ ta cũng chỉ có thể giống Kỷ Thừa huynh bây giờ."
Kỷ Thừa hơi khó tin vào lỗ tai của mình, hắn vừa rồi nghe thấy cái gì cơ, Diệp Hoàn nói dung mạo hắn không đẹp, thuận tiện cảm thấy bản thân may mắn vì sinh ra tuấn tú sao?
Mặc dù đúng là bộ dáng hắn không bằng Diệp Hoàn nhưng nói ra như vậy không thích hợp với một người đọc sách như Diệp Hoàn chút nào.
Mấy năm nay Diệp Hoàn gặp những chuyện gì mà da mặt càng ngày càng dày vậy.