Đức Dương Quận Chúa

Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường





Sau khi rời khỏi chỗ Kỷ Oánh Oánh, Cố Nguyên đi ngự thư phòng, cầu kiến hoàng đế.
Nghe được Cố Nguyên cầu kiến, hoàng đế nhíu mày lại, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì đó.
Chuyện của Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên là Gia Hòa thiết kế, hơn nữa còn không phải là tính toán Cố Nguyên.

Nếu lấy lý do Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh chung một phòng để tứ hôn cho bọn họ thì hoàng đế lo lắng Cố Nguyên sẽ không nguyện ý cưới Kỷ Oánh Oánh.
Nếu là ngày trước, hoàng đế đương nhiên sẽ không quản Cố Nguyên có để ý hay không, nhưng có chuyện Gia Di trưởng công chúa gả cho Ân Bác Văn, hoàng đế không thể không lo lắng.
"Truyền hắn tiến vào." Hắn cũng muốn biết Cố Nguyên cầu kiến hắn là vì cái gì.
Cố Nguyên ung dung đi vào ngự thư phòng, không kiêu ngạo không tự ti hành lễ, sau đó nói "Nhu Lạc quận chúa tính cách thẳng thắn, ngây thơ hoạt bát, tâm địa thiện lương, là một cô nương tốt, vi thần muốn cưới Nhu Lạc quận chúa, xin hoàng thượng thành toàn."
Nói xong hắn quỳ xuống đất cúi đầu, đầu dập trên đất phát ra phịch một tiếng.
Ánh mắt hoàng đế giật giật, vuốt râu, trầm giọng nói "Phu thê chú trọng nhất là tình đầu ý hợp, nếu chỉ vẻn vẹn vì việc lúc trước thì không cần, sự kiện kia ngươi vốn là vô tội, trẫm cùng Nhu Lạc cũng sẽ không cưỡng cầu ngươi."
"Không có." Có một số việc lòng dạ biết rõ nhưng lại không nhất định phải nói ra, Cố Nguyên thành khẩn nói "Vi thần không chỉ bởi vì sự kiện kia mới đến cầu hôn Nhu Lạc quận chúa."
"Không dối gạt hoàng thượng, trước đó gia mẫu có ý muốn thay vi thần cầu hôn Nhu Lạc quận chúa, bản thân vi thần đối với Nhu Lạc quận chúa cũng rất có hảo cảm.

Nếu có thể cưới làm thê thì nhất định sẽ trân trọng, không để nàng ấy chịu nửa phần ủy khuất."
Cố Nguyên nói rất chân thành.
Hoàng đế trầm ngâm nói "Ngươi bắt đầu trước.


Nhu Lạc là cháu gái mà trẫm thương yêu, mặc dù mẫu thân nó phạm sai lầm nhưng trẫm cùng thái hậu Trường Hoan đều không giận lây sang, nó vẫn là quận chúa tôn quý vô hạn.

Việc liên quan đến chung thân đại sự, trẫm còn cần suy nghĩ tỉ mỉ, cũng cần hỏi ý kiến Nhu Lạc và ngoại tổ mẫu nó."
Cố Nguyên đứng dậy "Vi thần hiểu rõ, còn xin hoàng thượng truyền đạt lại tâm ý của vi thần cho Nhu Lạc quận chúa."
Sau khi Cố Nguyên rời đi, ám vệ nói cho hoàng đế trước lúc đến ngự thư phòng thì Cố Nguyên có gặp Kỷ Oánh Oánh nhưng nội dung cuộc nói chuyện là gì thì không rõ.
Hoàng đế nghĩ nghĩ, bãi giá Từ An cung dùng cơm trưa.
Đây là lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện hoàng đế tới Từ An cung, Triệu thái hậu không cho hắn sắc mặt tốt, nhưng cũng không nói gì đả thương người, gọi Kỷ Oánh Oánh tới, tổ tôn ba đời cùng dùng bữa trưa.
Ăn xong hoàng đế nói rõ ý đồ đến, Triệu thái hậu đối với thân phận Cố Nguyên coi như miễn cưỡng hài lòng, chỉ nói xem Kỷ Oánh Oánh, Kỷ Oánh Oánh nói nàng không có ý kiến.
Kỷ Oánh Oánh đương nhiên không thể không đồng ý.
Nhìn Kỷ Oánh Oánh gầy hốc hác đi, hoàng đế ngữ trọng tâm trường nói "Oánh Oánh, nếu không nguyện ý thì cũng không cần miễn cưỡng, có hoàng cữu cữu ở đây, cuộc sống trước kia của cháu ra sao thì về sau cứ sống như vậy."
Mọi chuyện đi tới bước hiện tại này đều là mẫu thân phạm sai lầm, nghe hoàng đế yêu mến nói, mũi Kỷ Oánh Oánh cay cay, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Nàng xoa xoa nước mắt, cười nói "Hoàng cữu cữu yên tâm, cháu là thật tâm muốn gả cho Cố Nguyên, có ngài cùng ngoại tổ mẫu, cháu sẽ không để mình bị oan khuất đâu."
Hoàng đế vui mừng cười một tiếng, cảm thấy vẫn đang suy nghĩ, nếu Gia Hòa không hại Gia Di, vậy bây giờ Trường Hoan cùng Oánh Oánh có lẽ sẽ là hai cô nương hạnh phúc và vui vẻ dường nào, làm sao đến mức như hiện tại một người thì mất đi mẫu thân, một người thì bị mẫu thân tính toán.
"Con hôm nay tiến cung?"
Cố Nguyên vừa trở lại phủ quận vương Nam Dương thì bị mẫu thân gọi đến, hắn gật đầu "Vâng."
Biết mẫu thân trước kia cố ý muốn hắn cưới Kỷ Oánh Oánh, hắn nói "Con đi gặp hoàng thượng, nói muốn cầu hôn Nhu Lạc quận chúa."
Sắc mặt quận vương phi Nam Dương đại biến "Con chủ động đi nói?"
Cố Nguyên nhíu mày, kỳ quái nhìn mẫu thân hắn "Mẫu thân trước đó không phải muốn con cưới Nhu Lạc quận chúa sao?"

Quận vương phi Nam Dương thở dài nói "Đó là trước kia, bây giờ tình thế thay đổi rồi."
Dưới cái nhìn của bà, Gia Hòa bị phế, bây giờ Kỷ Oánh Oánh mặc dù còn có Triệu thái hậu cùng hoàng đế sủng ái, nhưng tuổi tác Triệu thái hậu đã cao, hoàng đế sớm muộn gì cũng thoái vị, về sau thiên hạ này sẽ là của Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan.

Mẫu thân Kỷ Oánh Oánh hại mẫu thân Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan có thể thiện đãi nàng ấy sao.
Lúc đầu khi biết Cố Nguyên và Kỷ Oánh Oánh ở cùng một phòng thì bà nghĩ hoàng đế nhất định sẽ tứ hôn cho hai người bọn họ, ai ngờ đợi mãi vẫn không có thánh chỉ nào, bà còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà cho qua.
"Tình hình thay đổi thì nàng ấy vẫn là nhất phẩm quận chúa, nàng gả cho con là gả cho con." Ngữ khí Cố Nguyên hơi lạnh "Còn nữa con đã nói với hoàng thượng, không bao lâu nữa thánh chỉ sẽ đến, mẫu thân vẫn là nên chuẩn bị đi."
Kỷ Oánh Oánh cùng Ân Trường Hoan khác biệt, muốn xác định việc hôn sự của Kỷ Oánh Oánh cùng Cố Nguyên, quận vương phi Nam Dương còn phải chạy mấy chuyến đến Kỷ gia.
"Phụ thân con còn chưa đồng ý đâu?" Bà muốn dùng quận vương Nam Dương tới áp chế Cố Nguyên.
Cố Nguyên nhẹ nhàng trả lời "Phụ thân nói, chuyện ở kinh thành con có thể toàn quyền quyết định, bao gồm cả việc hôn nhân của con và hai muội muội."
Quận vương phi Nam Dương chán nản, bà rất không vui, nhưng dù có không vui thì cũng chỉ có thể dựa theo lời Cố Nguyên mà đi làm, đồng thời trong lòng mắng Gia Hòa vài câu, nếu không phải nàng ta tính toán thì sao Cố Nguyên lại trời đất xui khiến trúng kế, hiện tại không thể không cưới Kỷ Oánh Oánh.
Ba ngày sau, hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh.
Nghe được tin tức này, thần sắc Ân Trường Hoan ngưng lại, bật thốt lên "Đầu Kỷ Oánh Oánh không phải có tâm bệnh đấy chứ."
Nàng đã nói cho Kỷ Oánh Oánh là Cố Nguyên bị bất lực rồi sao hoàng đế còn muốn gả Kỷ Oánh Oánh cho Cố Nguyên.

Nàng không tin trước khi tứ hôn hoàng đế không hỏi ý kiến Kỷ Oánh Oánh.
Ân Trường Hoan đến Từ An cung, tìm Kỷ Oánh Oánh "Sao hoàng cữu cữu lại tứ hôn cho ngươi cùng Cố Nguyên?"
Kỷ Oánh Oánh rót cho Ân Trường Hoan chén nước, rất bình tĩnh nói "Ta quần áo không chỉnh tề ở cùng với hắn trong một phòng, ta không lấy hắn thì gả cho ai đây?"

"Không phải chỉ là cùng một phòng thôi sao, cũng chưa từng phát sinh chuyện gì." Ân Trường Hoan bưng chén nước uống hết luôn "Ngươi là quận chúa, có đất phong, có thực ấp, cũng không phải những tiểu thư không có chỗ dựa kia, cần gì phải như vậy."
Kỷ Oánh Oánh nói "Đúng là có thể thế nhưng ta cảm thấy cũng không có gì là không tốt." Nói xong nàng nghiêng mắt qua Ân Trường Hoan, như nói thầm "Dù sao người ta thích cũng sẽ không thích ta."
Ân Trường Hoan không nghe rõ câu cuối cùng "Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì, chuyện này ta đã quyết tâm rồi, thánh chỉ cũng đã hạ, ngươi cũng không cần nói nữa." Kỷ Oánh Oánh ngó ngó Ân Trường Hoan "Ngươi mà còn nói thêm gì nữa thì ta sẽ cho là ngươi rất thích ta đấy."
"Ta thích ngươi?" Ân Trường Hoan đứng lên, khó tưởng tượng nổi "Ta sao có thể thích ngươi?"
"Sao lại không thể." Kỷ Oánh Oánh uể oải dựa vào lưng ghế, bĩu môi "Ngươi không thích ta thì ngươi quản ta gả cho ai làm gì."
"Ngươi...!Ngươi..."
Lúc này hai người bọn họ phảng phất như đổi chỗ, bình thường đều là Ân Trường Hoan nói làm Kỷ Oánh Oánh á khẩu, đây là lần đầu tiên Ân Trường Hoan không biết nên nói tiếp thế nào.
"Ta lười nói với ngươi!"
Ân Trường Hoan tức giận nhanh chân rời đi, vừa đi vừa nghĩ, xem ra không chỉ đầu Kỷ Oánh Oánh có vấn đề mà đầu nàng cũng có vấn đề.

Kỷ Oánh Oánh muốn gả Cố Nguyên thì cứ gả thôi, nàng gấp gáp tới làm gì.
Bị Kỷ Oánh Oánh làm tức giận, Ân Trường Hoan không hồi Từ Ninh cung mà đi Đông Cung, muốn ngồi ngắm dung mạo Diệp Hoàn để vui lên.
Bởi vì chuyện của Gia Hòa nên Diệp Hoàn vẫn chưa hoàn toàn chuyển từ phủ Vĩnh vương vào Đông Cung, nhưng về xử lý công vụ thì đã bắt đầu tại đây.
Ân Trường Hoan vừa đến cửa Đông Cung thì có công công ân cần tới đón tiếp nàng, vào trong Đông cung lại có một công công phẩm cấp cao hơn tới đón đãi, vẫn là người quen ―― tiểu Cao công công.
Ân Trường Hoan kinh ngạc "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Tiểu Cao công công dẫn đường cho Ân Trường Hoan "Nhờ phúc của quận chúa, bên thái tử điện hạ thiếu người nên nghĩa phụ nghĩ đến nô tài năm xưa từng ở trước mặt quận chúa nói một hai câu, vì thế phái nô tài tới đây."
Diệp Hoàn khác với các vương gia hoàng tử, những người kia đều sinh trưởng ở trong cung, bên cạnh không thiếu thái giám sai sử.

Diệp Hoàn sinh trưởng ở ngoài cung, đương nhiên là không có, nhưng hắn hiện tại là thái tử, về sau lại là hoàng đế, bên người cũng không thể không có thái giám, công công, hiện tại những cung nhân ở Đông Cung về sau sẽ luôn đi theo Diệp Hoàn.

Ân Trường Hoan nói "Cố gắng làm việc thật tốt cho thái tử."
Tiểu Cao công công vui vẻ dạ một tiếng.
Còn chưa tới thư phòng Đông cung, Ân Trường Hoan từ xa đã nhìn thấy Diệp Hoàn, kim quan buộc tóc, mặc thường phục của thái tử, tuấn lãng vô cùng.
Đứng tại chỗ chờ Diệp Hoàn đi đến, Ân Trường Hoan đưa tay nâng cằm Diệp Hoàn lên, ngữ khí lưu manh trêu đùa "Đây là nhi lang nhà ai thế, sao lại anh tuấn quá vậy?"
Diệp Hoàn nắm chặt tay Ân Trường Hoan, liếc qua tiểu Cao công công, bất đắc dĩ nói "Còn có cung nhân ở đây."
Tiểu Cao công công lập tức lui về sau một bước dài, còn nghiêng thân, dùng hành động thực tế nói cho Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan có thể xem như hắn không tồn tại.
Làm nô tài quan trọng nhất chính là phải có ánh mắt, đặc biệt là loại thời điểm này.
Thấy động tác của tiểu Cao công công, Ân Trường Hoan thổi phù một tiếng bật cười, nói với Diệp Hoàn "Tiểu Cao công công thật thú vị."
Tiểu Cao công công cảm thấy khẽ động, hiện tại công công ở Đông Cung chỉ có hắn làm quản sự còn lại đều là các tiểu thái giám bình thường bưng trà đổ nước, còn không được thái tử để mắt tới.
Diệp Hoàn nhìn tiểu Cao công công một chút "Nếu Trường Hoan cảm thấy ngươi thú vị, vậy sau này ngươi liền tới cận thân hầu hạ đi."
Tiểu Cao công công vui mừng, ngữ khí vẫn bình tĩnh "Dạ." Lại cảm tạ Ân Trường Hoan "Đa tạ quận chúa."
"Về sau cần phải làm việc thật tốt cho thái tử đấy.

" Ân uy tịnh thi(*), Ân Trường Hoan làm người không nên quá cứng nhắc "Nếu dám phản bội, đừng nói là thái tử, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."
(*)Ân uy tịnh thi: đồng thời sử dụng ân huệ và uy nghiêm/ uy phong = vừa đấm vừa xoa.
"Nô tài tuân mệnh."
Diệp Hoàn nói "Lui ra đi."
Tiểu Cao công công khom người lui ra, còn chưa đi hai bước thì nghe thấy quận chúa dùng ngữ khí thâm ý "Hiện tại không có ai, ta...
Tiểu Cao công công dẫm chân xuống, quận chúa đúng là quận chúa, không tầm thường nha, ngay cả thái tử điện hạ cũng dám làm ~ hí!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.