Đức Dương Quận Chúa

Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư





"Thái tử điện hạ biết muội thích hắn như thế không?" Trần Tử Thiến kinh ngạc, không ngờ Ân Trường Hoan lại thản nhiên nói ra tình cảm của mình với Diệp Hoàn.

"Có lẽ là biết." Ân Trường Hoan nghiêng đầu một chút "Mặc dù ta không nói rõ nhưng biểu hiện lại rất rõ ràng nha.

Chàng ấy thông minh như vậy, không có khả năng không biết."
"Vậy hắn thì sao?" Sợ Ân Trường Hoan nghe không hiểu, Trần Tử Thiến nói "Hắn có thích muội không?"
"Ừm..." Ân Trường Hoan trầm ngâm nói "Hẳn là có đi, dù sao cũng là chàng ấy dẫn dụ ta trước."
Trần Tử Thiến trừng lớn mắt, khó tin "Dẫn dụ?"
Thái tử điện hạ ôn tồn lễ độ, tài trí hơn người, kiến thức uyên bác thế mà lại dẫn dụ...!Ngẫm lại tuổi tác của Diệp Hoàn rồi lại nhìn gương mặt trắng nõn của Ân Trường Hoan, hình tượng trạng nguyên thái tử Diệp Hoàn trong lòng Trần Tử Thiến đã lung lay sắp đổ.

"Đúng vậy." Ân Trường Hoan đối với cái này không biết gì, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, thích cùng bạn thân thảo luận về nam tử mà mình thích.

"Tỷ không biết đâu, lúc trước bởi vì chuyện của Đoan vương mà ta muốn tìm một nam nhân xấu về làm quận mã, kết quả chàng ấy chạy tới khuyên ta, ta lúc ấy chỉ nghĩ chàng ấy là vì trung thành với hoàng cữu cữu, về sau nghĩ lại, rõ ràng là đã sớm có dự mưu."
Còn có chuyện của Cố Nguyên, đây chính là thân biểu đệ đó, thế mà cứ mặc cho nàng hiểu lầm Cố Nguyên bị bất lực nhưng cái này cũng đã chứng minh Diệp Hoàn thật sự rất thích nàng, nàng liền đại nhân đại lượng, không tính toán với hắn.

"Còn như vậy nữa sao?" Trần Tử Thiến tựa hồ như nghe thấy âm thanh sụp đổ.

Ân Trường Hoan gật đầu "Còn có rất nhiều chuyện, không nói hết được cho nên ta nghĩ chàng ấy hẳn là cũng rất thích ta."
"Ta cũng cảm thấy như vậy." Nếu không thích thì sao một thái tử có thể buông xuống văn nhân kiêu ngạo mà làm nhiều chuyện như thế.

Nam nhân bình thường làm vậy vốn đã ít, huống chi là hoàng tử long tôn "Ánh mắt của muội thật tốt, chọn trúng được người tốt duy nhất trong hoàng thất."
"Duy nhất?" Ân Trường Hoan hồ nghi nhìn Trần Tử Thiến, không tính các hoàng tử chưa lớn thì nhị hoàng tử Phó Ninh cũng không tệ, An vương mặc dù què chân nhưng cũng là một đại ca tính tình ôn hòa, Diệp Hoàn sao lại là người tốt duy nhất được.


Trần Tử Thiến cười không nói.

Ân Trường Hoan thấy thế cũng không hỏi, chỉ ở trong lòng nghĩ biết người biết mặt không biết lòng, có lẽ hai người kia cũng phải người tốt như nàng nghĩ.

Buổi chiều, Ân Trường Hoan dẫn Trần Tử Thiến đi ra ngoài chơi.

Xe ngựa dừng trước tửu lâu Khổng Tước, Ân Trường Hoan trước xuống xe, quay ra nói với Trần Tử Thiến "Kinh thành có nhiều tửu lâu, chỉ có cái nơi này là kể chuyện hay nhất, trầm bổng chập trùng, lay động lòng người."
Trần Tử Thiến ngẩng đầu nhìn lâu Khổng Tước "Ta có tới nơi này rồi, chỉ là không chú ý tới bọn hắn kể chuyện."
Ân Trường Hoan dẫn Trần Tử Thiến đi vào trong, tiến vào tửu lâu lập tức có tiểu nhị đến chỉ đường "Bình thường bây giờ là lúc ăn trưa nên chưa kể, phải qua giữa trưa mới có.

Thời tiết lạnh, chúng ta có thể gọi một nồi lẩu cay vừa nghe vừa ăn."
"Chúng ta không phải mới dùng cơm trưa sao?"
"Có ai quy định dùng cơm trưa xong là không thể ăn lẩu cay chứ?"
Trần Tử Thiến ngẫm lại cũng thấy đúng, huống hồ trời lạnh như vậy, rau vừa xào xong một lúc đã lạnh, uống trà cũng không có hương vị gì, lẩu cay đích thật là lựa chọn tốt nhất.

Ngồi hơn nửa canh giờ, bỗng nhiên hộ vệ ở ngoài cửa bẩm báo Kỷ Thừa muốn gặp Ân Trường Hoan.

Lâu Khổng Tước có phong cách kể chuyện hay cho nên kiến trúc ở đây là hai bên hành lang đều có phòng riêng, muốn nghe kể chuyện thì ngồi gần bên trong phòng, có cửa sổ lớn đối diện với sảnh để khách nhân nghe kể chuyện.

"Biểu ca Kỷ Thừa?"
Ân Trường Hoan theo bản năng nhìn về phía Trần Tử Thiến, Trần Tử Thiến là người làm chứng cho việc Gia Hòa muốn mưu hại nàng, mặc dù Trần Tử Thiến chưa hề nói dối, nhưng lúc gặp mặt vẫn có chút xấu hổ.

Trần Tử Thiến cũng biết điểm này, chủ động đứng lên nói "Lẩu cay quá, lại uống nhiều nước trà, ta đi thay quần áo, hai người cứ từ từ trò chuyện."
"Đa tạ Trần tỷ tỷ."

Trần Tử Thiến ra khỏi phòng, thấy Kỷ Thừa mặc huyền y đứng chờ ở ngoài cửa.

Nàng cùng Kỷ Thừa không quen nhau nhưng đã từng gặp nhau, trước kia Kỷ Thừa anh tư bừng bừng phấn chấn, mặc dù ôn hòa khách khí nhưng giữa lông mày giấu không được sự kiêu ngạo của quý công tử mà bây giờ hắn tựa như là một thanh kiếm bị đâm vào vỏ, phong mang nội liễm, nhưng không thể phủ nhận, hắn càng thêm xuất sắc.

Đợi một thời gian nữa, hắn nhất định có thể có thành tựu.

Nàng khẽ phúc thân hành lễ "Kỷ công tử."
"Trần tiểu thư." Kỷ Thừa cũng không nghĩ tới trong phòng không chỉ có Ân Trường Hoan mà còn Trần Tử Thiến, lập tức chắp tay đáp lễ, áy náy nói "Là ta mạo muội quấy rầy."
Trần Tử Thiến lắc đầu cười nhạt "Kỷ công tử không cần để ý, quận chúa đang ở bên trong, mời."
Kỷ Thừa gật đầu, chờ Trần Tử Thiến đi xa hắn mới bước vào phòng.

"Biểu ca Kỷ Thừa." Ân Trường Hoan cười nhẹ nhàng "Sao huynh biết ta ở chỗ này?"
Kỷ Thừa nói "Ta cùng bạn bè tới đây uống trà, nhìn thấy xe ngựa của muội dừng ở dưới lầu."
Xe ngựa của các gia tộc đều có gia huy, mà Ân Trường Hoan cùng Ân gia không hòa thuận, cho nên không khắc gia huy, nhưng xe ngựa của nàng được phục trang đẹp đẽ, nhìn cái là có thể nhận ra.

"Biểu ca Kỷ Thừa ngồi đi.

" Ân Trường Hoan dẫn Kỷ Thừa ngồi vào bên cạnh ghế uống trà, lại rót trà cho Kỷ Thừa "Biểu ca tới tìm ta có chuyện gì không?"
Không có việc gì, hắn dưới lầu nhìn thấy xe của Ân Trường Hoan nên muốn đến xem nàng, dù là Ân Trường Hoan hiện tại sắp thành thái tử phi, dù là khả năng bởi vì mẫu thân nên Ân Trường Hoan đối với hắn có khúc mắc.

"Ta chính là muốn đến nhìn muội một cái."
Nhìn nàng một cái? Ân Trường Hoan nháy mắt, thành thật hỏi "Nhìn ta làm gì?"

Chính Ân Trường Hoan không biết, nàng hỏi vấn đề này vào bây giờ là có bao nhiêu đần độn, tâm tình Kỷ Thừa bỗng nhiên tốt lên "Bởi muội rất đẹp."
Ân Trường Hoan sờ sờ mặt, chững chạc đàng hoàng nói "Biểu ca Kỷ Thừa, ta thích huynh như bây giờ đó, có cái gì thì nói cái đó, một chút cũng không giở trò dối trá."
Kỷ Thừa cười càng lớn tiếng, quét qua vẻ lo lắng trong quá khứ "Trường Hoan, sao muội đáng yêu như thế?"
Ân Trường Hoan suy nghĩ một chút "Ta cũng không biết, đại khái là trời sinh đi."
Kỷ Thừa cười không dừng được, khóe mắt đều xuất hiện nếp nhăn, hắn hỏi "Vậy muội nói là ta tốt hay là thái tử điện hạ tốt hơn?"
"Cái này nha." Ân Trường Hoan sờ cằm, căn cứ vào nguyên tắc một người cũng không thể đắc tội "Đều tốt, một người là hôn phu một người là biểu ca, không thể so được."
Kỷ Thừa không bắt Ân Trường Hoan phải lựa chọn, có thể được hai người đều tốt đã rất khá.

"Trường Hoan, ta lần nữa vì chuyện của mẫu thân xin lỗi muội." Kỷ Thừa bỗng nhiên đứng dậy, thu ý cười, thần sắc vô cùng nghiêm túc khom lưng nói với Ân Trường Hoan "Thật xin lỗi."
Nụ cười Ân Trường Hoan cứng lại, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

"Biểu ca Kỷ Thừa.

" Ân Trường Hoan hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói "Ta nhận lời xin lỗi của huynh nhưng nói thật, ta vĩnh viễn không có khả năng tha thứ sẽ mẫu thân huynh, cũng vĩnh viễn sẽ không cho phép nàng ấy ra khỏi hoàng lăng, ta là nữ nhi của mẫu thân, đây là việc ta nhất định phải kiên trì."
Tâm Kỷ Thừa hơi trầm xuống "Ta hiểu rõ."
Chí ít mẫu thân hắn còn sống, mà Trường Hoan đã sớm không còn mẫu thân, là mẫu thân hắn xin lỗi Trường Hoan và mẫu thân nàng.

"Chuyện này huynh cùng Kỷ Oánh Oánh không có liên quan, trong lòng ta trước đây hai người như thế nào thì hiện tại vẫn là như thế." Ân Trường Hoan có thể đoán được ý nghĩ của Kỷ Thừa, đơn giản là cảm thấy thấy thẹn với nàng "Chỉ cần hai người không coi ta là người ngoài thì ta vẫn là biểu muội của huynh, là Kỷ Oánh Oánh..."
Ân Trường Hoan nhíu mày, lúc này nói đối đầu thì tựa hồ có chút không thỏa đáng lắm.

"Biểu tỷ, muội là biểu tỷ của Oánh Oánh.

" Kỷ Thừa từ chỗ cung nhân biết được Ân Trường Hoan đến Từ An cung mới khiến Kỷ Oánh Oánh được phát tiết khóc lớn một trận, thật sự là một đôi biểu tỷ muội kỳ lạ.

Ân Trường Hoan xoay vòng mắt, trong lòng tự nhủ nàng trước giờ chưa từng nghe Kỷ Oánh Oánh gọi biểu tỷ, về phần nàng cũng chưa từng gọi Kỷ Oánh Oánh là biểu muội, Ân Trường Hoan đang tính lựa chọn quên lãng.

"Trường Hoan, nếu muội không chê, về sau ta chính là ca ca ruột của muội." Kỷ Thừa nhìn thẳng vào mắt Ân Trường Hoan, trịnh trọng nói, "Ta sẽ cố gắng, dùng thời gian ngắn nhất để trưởng thành, trở thành chỗ dựa cho muội và Oánh Oánh."

Đây không phải một suy nghĩ xúc động, là sau khi biết mẫu thân hắn hại Gia Di thì hắn vẫn luôn nghĩ chuyện này, mẫu thân hắn nợ Gia Di cùng Trường Hoan, vậy thì hãy để hắn đến trả.

Thích một người không nhất định phải kết thành phu thê, hắn có thể đổi phương thức khác đi bảo hộ nàng.

Mà nếu hắn làm ca ca ruột Trường Hoan, danh chính ngôn thuận yêu mến Trường Hoan, để xem thái tử làm gì được hắn.

Ân Trường Hoan trầm mặc "Làm vậy Kỷ Oánh Oánh sẽ tìm ta tính sổ mất."
Nàng không chỉ đoạt mất nam nhân Kỷ Oánh Oánh thích mà hiện tại ngay cả ca ca cũng muốn đoạt.

Kỷ Thừa nhìn nàng, vạch khuyết điểm "Hai muội không phải đã làm hoà rồi sao?"
"Nói cũng phải." Ân Trường Hoan lè lưỡi, xấu hổ cười một tiếng "Vậy ta không khách khí, về sau còn xin đại ca chiếu cố."
Trần Tử Thiến còn đang chờ ở ngoài cửa nên Kỷ Thừa không ở lại lâu, ra khỏi phòng chưa được mấy bước thì nhìn thấy Trần Tử Thiến đang ngồi ở ghế dựa chuyên chú nghe kể chuyện.

Hắn đi lên trước "Trần tiểu thư, quấy rầy rồi."
Trần Tử Thiến quay đầu, thấy Kỷ Thừa mỉm cười "Kỷ công tử sao không ngồi một lát?"
"Nên nói đã nói xong rồi." Kỷ Thừa chắp tay với Trần Tử Thiến "Đa tạ Trần tiểu thư cứu Trường Hoan một mạng."
Nếu hôm đó nàng không cứu được Trường Hoan, vậy mẫu thân cũng tuyệt đối không có khả năng còn sống.

Trần Tử Thiến lập tức tránh đi, có chút lúng túng nói "Kỷ công tử không ghét bỏ ta là tốt rồi.

"
"Trần tiểu thư quá lo lắng." Kỷ Thừa vừa nghĩ đã hiểu ý Trần Tử Thiến "Kia là gia mẫu phạm sai lầm, ngươi cứu được Trường Hoan, không để gia mẫu càng sai lầm hơn, ta nên cám ơn ngươi mới phải."
Trần Tử Thiến quan sát tỉ mỉ Kỷ Thừa, thấy hắn nói là lời thật tâm không phải xã giao, nội tâm rất khâm phục phẩm chất của hắn, không khỏi nói "Thiên tướng hàng chức trách lớn tại tư nhân, trước phải khổ kỳ tâm chí.

Tử Thiến chân thành hi vọng Kỷ công tử có thể vượt qua mọi chông gai, thẳng tiến không lùi, trở thành một người có ích cho triều đình, cho bách tính."
Lời của Trần Tử Thiến chân thành tha thiết, Kỷ Thừa nghe xong khóe môi hơi cong lên, nghiêm túc "Đa tạ mong ước của Trần tiểu thư, tại hạ nhất định cố gắng, không cô phụ kỳ vọng của Trần tiểu thư.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.