Dục Hoả Trùng Sinh

Chương 33: Hiệp Đồng Chém Giết





Mõ gỗ bị người tuần đêm bỏ lại, lúc này gió tới cuốn đi, lướt trên mặt đường như ma quỷ, tạo thành thanh âm kỳ dị mang theo tiết tấu dồn dập, mà đèn lồng cũng hoảng hốt bay xa, còn ám vào không gian mùi dầu lửa nồng nồng.

Hai tên thiếu niên đứng bên cạnh nhau, áo đen theo gió bồng bềnh, tóc dài tùy ý nhấc lên, tung bay.

Cao gầy tuấn lãng, tay cầm kiếm dài.

Hàn Lăng nheo mắt nhìn, khuôn mặt trầm xuống, đáy lòng xuất hiện một tia hoảng hốt khó hiểu, hắn không biết dung mạo chân thực của kẻ giết con trai mình, nhưng mà hai tên thiếu niên trước mặt bộ dạng tương đồng khiến cho hắn bối rối.

"Ngươi!" Thiếu niên áo đen giống như hiểu ra cái gì, bỗng nhiên liếc nhìn Tuyết Sinh, trong mắt lướt qua một tia oán hận rất nhạt, nhưng cảm xúc nhất thời ngay lập tức bị lý trí áp chế, bởi hắn biết hết thảy lời nói hiện tại đều là dư thừa.

Địch nhân trước mặt rất mạnh, bắt buộc bọn hắn phải cộng đồng tác chiến mới có hy vọng gi3t chết đối phương.

Bản thân hắn làm người thẳng tắp, hỷ nộ vô thường, cũng có cho mình một đạo hồng tuyến trong lòng, nếu như đối phương truy sát hắn chỉ vì hiểu nhầm, hắn sẵn sàng nhẫn nhịn mưu cầu hoà giải, nhưng đối phương năm lần bảy lượt dồn hắn vào chỗ chết, như vậy đã trực tiếp vượt qua hồng tuyến, xúc phạm nghịch lân.

Sở dĩ Tuyết Sinh cho rằng thiếu niên áo đen là hạng người tàn nhẫn hiếu sát, bởi hắn tận mắt nhìn thấy trong chiến đấu khảo hạch, đối phương một kiếm chém giết đối thủ, mặc kệ trước đó người kia đã chịu đầu hàng, cầu xin hạ thủ lưu tình.

Nhưng mà, thiếu niên áo đen cũng từng ban cơ hội, từng cảnh cáo qua rằng: Chỉ dùng một kiếm, kiếm rời lưng buộc phải thấy máu.

Giống như Tuyết Sinh, hắn có nguyên tắc làm người.

Mà bọn hắn đều là thiếu niên.

"Thêm một cái Pháp Thể Đồng Tu, đáng tiếc các ngươi vẫn quá yếu.

.

Như vậy cùng nhau bồi táng, tạ tội với Thiên nhi đi!" Hàn Lăng gầm nhẹ, tay áo nhấc lên, bàn tay bắt thành một loạt ẩn quyết, miệng thì thào phun ra pháp ngôn.

"Xích Hoả.


.

Liệt Phần Thiên Địa!".

Thanh âm vừa dứt, linh khí chấn động, cả người Hàn Lăng trong chớp mắt bị hoả diễm bao trùm, đem thân thể hắn đốt thành Hoả Nhân, không dừng lại ở đó, một màn quỷ dị xuất hiện.

Nham tương từ thất khiếu gào thét phun ra, giống như máu huyết thoát ly cơ thể ào ào chảy xuống, theo mặt đường xám xịt lan tràn bốn phía, trong tay Hoả Nhân cầm một thanh hoả đao nóng rực, chân đạp nham tương, tựa hồ Hoả Thần tái hiện nhân gian.

Hoả đao vung vẩy, hoả ý khuếch trương đốt cháy tầng không chấn minh thiên địa, giờ phút này có người trên lầu cao ló đầu nhìn, người bên dưới mở cửa quan sát, nhưng lập tức cảm nhận được nguy hiểm vội vàng sập cửa, rụt đầu.

Mà bên này Tuyết Sinh cũng đã làm xong chuẩn bị, một lần triệt để đem Vũ Hoá Kinh bùng nổ, đem Ma Thiên Thể Quyết thúc dục đến cực hạn.

Huyết Quỷ giáng lâm, đầu mọc song giác, tóc đỏ như máu, ánh mắt hung tàn há miệng rộng um tùm răng nhọn im ắng gào thét, Vũ Hoá Kinh bùng nổ, tại cơ thể hoá thành vòng xoáy hướng không gian phía trước một ngụm thôn phệ, nuốt vào linh khí thiên địa đem Kiếm Mệnh Chi Môn thức tỉnh.

Thức hải hiện tại giống như Luyện Ngục, hai tôn Thần Thú mở mắt ngóng nhìn.

Huyền Vũ gầm thét, Phượng khiếu vang trời.

Xác định trận này nhất định là khổ chiến, Tuyết Sinh không giữ lại cái gì, Long Xà Kiếm rời vỏ, kiếm quang ẩn hiện đem ánh trăng nhàn nhạt từ Thiên Thượng thu vào, chiết xạ một cỗ sắc bén kinh nhân, mà hắn cũng cảm nhận được thiếu niên áo đen bắt đầu có động tác.

"Ngươi chỉ cần cầm chân hắn qua mời hơi thở, tranh thủ cho ta thời gian xuất ra một chiêu.

.

Mạnh nhất!" Thiếu niên thì thào, ngóng nhìn Tuyết Sinh.

Tuyết Sinh trầm mặc gật đầu, hiện tại chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, nương nhờ vào nhau để mà chiến đấu.

Nhìn thấy Tuyết Sinh gật đầu, thiếu niên lập tức lùi lại, đem chiến trường mở rộng.

Mọi chuyện nói thì dài dòng nhưng diễn ra chỉ trong khoảnh khắc.

Hoả Nhân đi tới, kéo theo nham tương xâm lấn mặt đất, hoả đao vung lên đốt cháy không gian mang biển lửa hướng Tuyết Sinh bỗng nhiên phủ xuống.

Hoả ý đi trước đốt cháy hết thảy, một cỗ nóng rực khốc liệt đem sương đêm bốc hơi, đem cây cỏ mười trượng xung quanh chiến trường đốt thành khô héo.

Mà Tuyết Sinh cũng không thể đứng nhìn biển lửa kia phủ xuống nhấn chìm chính mình.

Hắn lập tức cử động, hai chân uyển chuyển thối lui ba bước kéo dài khoảng cách, đồng thời rút toàn bộ linh lực trong cơ thể truyền vào Long Xà Kiếm.

Lúc này Kiếm Linh mở mắt, hình khắc Long Xà giống như sống lại, nghe được một tiếng rồng gầm ảm đạm, theo cánh tay Tuyết Sinh nâng lên, Long Xà Kiếm bạo phát quang mang.

Theo cánh tay hắn vung về phía trước, kiếm quang bùng nổ, một cỗ kiếm ý sắc lạnh gào thét mà ra, cắt gọt không gian không gì cản nổi.

Long Xà Kiếm trùng điệp chém lên biển lửa.

Kiếm khí bạt thiên, đem một nửa phạm vi lửa cháy dập tắt, bản thân Tuyết Sinh nhận lấy trùng kích bay ngược phía sau liên tục phun máu, mặc dù là Luyện Thể Chi Tu, nhục thân kiên cố hơn tu sĩ Luyện Khí nhiều lần cũng chịu không nổi lực lượng trùng kích kia.

Cả người chao đảo, khống chế cơ thể không cho phép bản thân ngã xuống, y phục bị hoả ý kinh khủng đốt cháy, nhăn nhúm khét lẹt.

Tuyết Sinh phun ra thêm một ngụm máu tươi, nhãn đồng bạo phát lăng lệ, lại hướng Hoả Nhân giết tới.

Chỉ cần dập tắt đám lửa còn lại, hắn sẽ có cơ hội cận thân từ đó tìm ra điểm yếu của đối phương, phát huy tối đa thủ đoạn.

"Ma Thiên Thể Quyết!".

Tuyết Sinh gầm nhẹ, một ngón tay điểm lên mi tâm, Huyết Quỷ lập tức há miệng gào thét, huyết khí chấn động nhuộm cả người thành Huyết Nhân.

Đem hắn trở về Biên Hoang ngày đó.

Long Xà Kiếm chém tới, Huyết Quỷ há miệng thôn phệ.


Hai cỗ lực lượng trùng điệp cộng minh, siêu việt Ngưng Khí kỳ, đạt đến cực hạn trước nay chưa từng có, oanh minh nổ vang nhấc lên bão táp lan tràn bát phương đem biển lửa còn lại trực tiếp dập tắt, mà Tuyết Sinh cũng một lần nữa bay ngược, cả người quét xuống mặt đường, y phục phá toái, lần này không thể đứng dậy, máu tươi từ miệng, từ thất khiếu phun trào.

Tuyết Sinh ưa thích một dao cắt đầu đối phương, ưa thích ẩn tàng dùng độc hạ sát, nhưng một khi lâm vào triền đấu hắn lập tức hoá thành điên cuồng không ai bì kịp.

Đau nhức thống khổ dạng này chưa là gì so với Ma Thiên Luyện Thể, mà hắn hiển nhiên cũng có chỗ ỷ vào.

Sức khôi phục của Ma Thiên Thể Quyết là vô cùng khủng b0'.

Bên tai bỗng nhiên nổi lên giông lốc, một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ dồn dập dồn dập phun trào, Tuyết Sinh biết, kia chính là một chiêu mạnh nhất mà thiếu niên áo đen nhắc tới.

"Ba!" Tuyết Sinh thì thào, bảy hơi thở trôi qua.

"Hai!".

Không gian chấn động, cả người thiếu niên tụ tập thành một đoàn hắc vụ, tại trong mờ nhạt u ám kia mơ hồ nhìn thấy hình bóng một thanh đại kiếm đang chậm rãi ngưng tụ.

Phía trên đỉnh đầu thiếu niên, phía trước tiền phương.

Kiếm chưa hoàn chỉnh đã cảm nhận được một cỗ kiếm thế thao thiên mang theo sắc bén, dung nạp sát phạt.

Một kiếm sở hữu vô địch chi ý, giống như chỉ cần nó có đủ thời gian tích súc, một khi xuất hiện sẽ chém rụng hết thảy cản trở.

Mà lúc này Hàn Lăng bên trong hình dạng Hoả Nhân cũng cảm nhận được cỗ kiếm thế kia kinh khủng, khiến cho hắn tê dại da đầu.

"Xích Hoả.

.

Thí Thần Đao!" Hàn Lăng gầm thét, lập tức nhận ra thiếu niên kia đang súc thế, cần phải có đủ thời gian.

Hàn Lăng lướt về phía trước, hoả ý trên thân đem không gian bóp méo hoá oanh minh vặn vẹo, mà hắn không nhanh không chậm nâng đao, hoả đao lấy vị trí thiếu niên áo đen khoá chặt, hung ác chém xuống.

"Một!" Tuyết Sinh gầm nhẹ, bản thân hắn bị đẩy lùi gần chục bước chân, xuất hiện khoảng cách cho nên không thể kịp thời ứng cứu.

Hoả đao rơi xuống chém vỡ không gian, cũng ngay lúc này thiếu niên áo đen bỗng nhiên mở mắt, đôi song đồng sâu thẳm tràn ngập sát khí giống như đem tử vong từ U Minh tái hiện nhân gian.

Kiếm ảnh mờ nhạt chưa kịp thành hình, nhưng cũng đủ cản lại hoả đao.

Theo thiếu niên áo đen gầm nhẹ, kiếm ảnh chống ngược mà lên.

Bầu trời nổ vang, một đao một kiếm trực tiếp phá toái.

Điện quang hoả thạch đốt cháy không gian, mà quá trình súc thế của thiếu niên cũng bị gián đoạn, hắn tại chỗ thổ huyết, mang theo tiếc nuối cùng đắng chát.

Bay ngược, nện lên cầu đá Nam Giang.

Lúc này hiểu ra, giữa tu sĩ Luyện Khí cùng nửa bước Trúc Cơ tồn tại chênh lệch to lớn, một bên là kẻ mạnh trong phàm nhân, một bên đã đặt chân bước vào con đường Tiên Đạo.

Một kiếm kia nếu như có thể chém xuống nhất định đủ sức đảo lộn càn khôn, nhưng đáng tiếc!
Động tác của Hàn Lăng chậm lại, giống như Tử Thần đòi mạng, từng bước một đi về phía trước, không ai nhìn thấy khoé miệng hắn có máu tươi tràn ra, khuôn mặt Hàn Lăng bên trong Hoả Nhân âm trầm đến cực hạn, một kiếm để cho hắn kinh hãi, một kiếm khiến hắn thụ thương.

Giờ phút này không có cái gì để chống đỡ, không có cách nào phản kháng, nhưng mà, tinh thần Tuyết Sinh thanh minh lạ thường.

Mặc kệ Hàn Lăng hướng về phía mình đi tới mang theo nóng rực, mang theo sát cơ từng bước phủ xuống đỉnh đầu.

Hai mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên nhắm chặt, bởi hắn đang tìm tòi cái gì đó bên trong thức hải.

.

Hình như là một đạo kiếm ý.


Hàn Lăng nhấc chân, từng bước đều đặn nện xuống mặt đường, Hoả Nhân thì không có cảm xúc cho nên.

.

Vô hỷ vô bi.

"Trầm mê trong liệt hoả, chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng.

.

Mặc dù đôi cánh cháy tan, ý chí vẫn muốn ở Thiên Đàng bay lượn!".

Tuyết Sinh thì thào, bên trong thức hải Thần Phượng vỗ cánh, đem lửa cháy tận trời, mà Huyền Vũ tựa hồ cảm nhận được, không tiếp tục giằng co.

Nhường thức hải cho Thần Phượng.

"Phượng Hoàng Thiêu Thiên!" Tuyết Sinh gầm nhẹ, giống như ai đó ném vào chảo dầu sôi một giọt nước.

.

Thế giới thức hải bùng cháy dữ dội, Hoả Lãng nhấn chìm hết thảy.

Một thanh kinh thiên cự kiếm từ biển lửa nhô lên, kiếm này toàn thân đỏ rực, bốn phía lửa cháy tạo thành hư ảnh Phượng Hoàng vỗ cánh gào thét, mang theo một đạo vận vị cổ xưa.

Đại kiếm chiếm nhập trời cao, theo thức hải đi ra, khắc lên mi tâm Tuyết Sinh một cái ấn ký.

Kiếm ấn.

Mà lúc này Tuyết Sinh bỗng nhiên mở mắt.

Một bước.

.

Hai bước.

.

Sau hai bước chân, da đầu Hàn Lăng bỗng nhiên co rút lại, nhìn thấy thiếu niên trước mặt tại trong khoảnh khắc giống như hoá thành một thanh Thiên Kiếm.

Nguy cơ sinh tử tại giờ phút này nổ tung trong đại não, toàn thân cơ nhục gào thét kêu gọi hắn phải lập tức trốn chạy.

Nhưng hết thảy đã muộn.

.

"Trước đó ta có thể bỏ chạy, hoặc không lộ mặt, mặc kệ thiếu niên kia sinh diệt thế nào! Nhưng như vậy, về sau Đạo Tâm vỡ vụn! Trước đó ta không thể gọi ra Phượng Hoàng Thiêu Thiên, còn hiện tại ngươi đã trọng thương cho nên không thể tránh thoát một kiếm này!" Tuyết Sinh thì thào, nhìn thấy Hàn Lăng quay người bỏ chạy bỗng nhiên nhấc tay.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.