Dục Lạc

Chương 12: Hiện Tại





Quá khứ ta đã kể xong và giờ là về thực tại, kẻ nhiểu như thế nhưng chỉ cần nắm rõ là ta có quên biết hai cha con của Chiến Thần và đều có vướng phải kiếp đào hoa với họ.Giờ ta vẫn đang ở gốc đào uống rượu.

Gốc đào này sao mà thảm như vậy, có phải ngươi cũng như ta, sống đến từng tuổi này vẫn chưa nếm được vị ngọt của đời người không? Ta là Liên Hàn Hàn, tội đồ của Lục giới, nữ chủ của Hàn Trung Động.

Vị bằng hữu trong bảo tháp kia thật ra ta coi như đã chết.

Ta biết.

Suốt mười mấy vạn năm qua ta chưa từng đến gặp hắn bây giờ đã muộn rồi.

Ánh chiều tà trên cửu trùng thiên lúc nào cũng đẹp cả, đã lâu rồi ta không được nhắm cảnh ở đó.

Thở dài, 5ta già thật rồi! Bây giờ chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc rồi rời bỏ thế gian này.

Ta mơ màng trong cơn mê, đột nhiên có ai đó đổ nước vào mặt.

Giật mình ta tỉnh dậy, lấy tay lau mặt, nói lớn:" Là kẻ nào? Chán sống rồi à?"Có tiếng trả lời lại:" Cô mới chán sống đấy.

Ở đây rất gần Cửu Trùng Thiên, cô không sợ họ bắt cô sao?"Nghe giọng nói đó thì ta biết ngay là tên bằng hữu lâu năm chết tiệt của mình, giận quá ta đứng dậy đè đầu hắn ra mà đánh:"Tên nhãi chết tiệt này! Ta thấy ngươi chưa biết Diêm vương ra sao nên muốn gặp phải không?"Đánh đánh đánh đánh.

Ta đánh để thỏa cơn tức giận trong người.


Đánh đã rồi...ta dừng lại, lấy lại phong thái cao ngạo bản chất mình, nói:"Ngươi đến có chuyện gì sao?"Đại Lục nhăn nhó trả lời:"Chiến Thần điện có tin tức mới."Vừa nghe xong, ta lập tức bay về Hàn Trung Động, lúc này có một thị vệ cánh cửa chạy tới đưa cho ta một khúc lụa đỏ nói là có một đứa trẻ đưa đến.

Ta cầm lấy khúc lụa xem xét một hồi thì tìm được một lá thư bên trong."Hàn Hàn ta là Tiểu Văn đây.

Ta gần làm được tất cả yêu cầu của nàng rồi, bây giờ ta đang ở Chiến Thần điện.

Nàng hãy lấy khúc lụa đỏ này may y phục tân nương đi, sau khi ta cứu mẫu thân trở về chúng ta sẽ thành thân.

Hai vạn năm qua ta thật sự rất nhớ nàng, mong nàng cũng nhớ nhung ta như vậy.

Yêu nàng..."Đọc xong bức thư đó ta lập tức ném nó đi, dừng lại vài phút suy nghĩ, ta đưa khúc vải cho Đại Lục, nói:"Lấy khúc vải này may thành bộ y phục tân nương cho ta.""Y phục tân nương? Cô định làm gì?" - Đại Lục hỏi."Ta bảo gì thì làm đó đi...Ta và Tiểu Lục cùng một kích cỡ, ngươi cứ lấy Tiểu Lục ra mà đo.

Phải rồi, khi nãy ngươi nói Chiến Thần điện có tin mới có phải là Sơn Tiểu Văn về không?"Đại Lục ngạc nhiên đáp:"Đúng là như vậy.

Chẳng những về mà hắn còn dẫn theo binh lính rất đông nói là muốn đưa một y tiên nào đó đi.

Mà...sao cô biết hay vậy?"Vậy thì đúng như trong thư rồi.

Ta chạy nhanh vào động, rồi chạy vào phòng mở một mật đạo dưới giường rồi lấy thanh sáo Ma Phong đã lâu không dùng ra, biến gọn nó vào người rồi quay lại nói với Đại Lục:"Ngươi giao cho Tiểu Lục sắp xếp một hôn sự cho ta, càng long trọng càng tốt.

Chuẩn bị thật tốt cho ta cả y phục tân lang nữa, nội trong ngày mai phải có đủ hai bộ cho ta.

Còn nữa, điều động một đám binh sĩ cải trắng thành binh lính Sơn gia đi vào điện Chiến Thần, dù có làm gì cũng phải ngăn Tiểu Văn, không cho hắn làm hại Chiến Thần.

Ta đi đến Sơn gia có chút việc."Vừa nói xong, ta chạy thật nhanh đến Sơn gia, có điều Sơn gia ở rất xa, ta đi đến nơi thì trời đã tối.

Trước cổng Sơn gia, ta hét lớn:"Ta là Liên Hàn Hàn, ta muốn gặp Sơn Thánh."Bên trong lập tức có người mở cổng, một cô gái bước ra, nhỏ nhẹ nói chuyện:"Thiếu phu nhân, Sơn Thánh đã đi đến Chiến Thần điện đón lão phu thân về rồi."Ta ngạc nhiên hỏi lại:"Ngươi gọi ta là gì?""Thiếu phu nhân, Sơn Thánh hiện giờ là Sơn Tiểu Văn, còn người không lâu nữa cũng sẽ được gã vào Sơn gia.""Sơn Thánh cũ truyền ngôi lại cho cháu trai sao? Hắn nói với ta hắn còn không thể đường đường chính chính bước vào cửa chính Sơn gia mà."Cô gái đó im lặng rồi lui vào, trước khi khép cửa cô ta nói:"Sơn gia có luật, trước khi được gã vào nhà, tân nương không được phép bước vào cửa lớn."Nói xong cô ta khóa trái cửa lại.

Ta vô cùng hoang mang, lật đật chạy tới về Chiến Thần điện.

Trưa hôm sau ta tới nơi thì thấy đám người của Tiểu Văn đang giao chiến với người Mạc gia nhưng không thấy Chiến Thần đâu, càng không thấy Thùy Dung, ta liền nghĩ Thùy Dung cô ta chắc chắn là không muốn rời khỏi Chiến Thần, có lẽ cô ta đã trốn ở đâu rồi.

Ta liền trà trộn vào đám hỗn loạn vào Chiến Thần điện tìm Thùy Dung.

Đi đến phòng dược liệu ta bắt gặp cô ta đang ngồi với vẻ mặt lo lắng nhìn ra cửa.

Ta chạy tới, hỏi ngay:"Chiến Thần ở đâu rồi?"Thùy Dung đứng dậy:"Cô tới đây làm gì? Con trai của ta thành ra như vậy không phải do cô sao? Cô trả con cho ta!""Tiểu Văn thành ra thế nào? Nói cho ta biết Chiến Thần vẫn chưa biết chuyện này phải không?""Chiến Thần đã bế quan từ 2 ngày trước rồi, bây giờ ta phải làm sao đây.

Nếu để Chiến Thần biết chuyện ngài ấy nhất định giết chết nó.""Ta thì lại sợ Tiểu Văn giết chết Chiến Thần đó."Nói rồi ta lại chạy ra trận chiến đang tới hồi bất phân thắng bại đó.

Đứng trên mái nhà, ta cất tiếng sáo lên.

Đám binh sĩ kia lập tức đứng trơ ra, không cử động nổi nữa.


Lúc này ta mới thấy Tiểu Văn trong đám người đó.

Tóc của hắn tại sao lại thành màu trắng hết phân nửa rồi? Ta bay xuống, chạy đến gần hắn.

Hắn cũng không thể cử động.

Ta liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói:"Mẫu thân của ngươi không muốn đi theo ngươi đâu, ngươi đừng làm loạn nữa.

Nếu để Phượng hoàng Thánh chủ biết chuyện thì cái mạng của ngươi không giữ nổi đâu."Hắn tỏ vẻ không nghe lời.

Bí thế, ta biến đám binh sĩ trở lại bình thường rồi nhanh tay chớp lấy thanh kiếm trên tay Tiểu Văn kề vào cổ hắn rồi nói lớn:"Tất cả mau rút quân, nếu không ta sẽ giết chết Sơn Tiểu Văn!"Tiểu Văn lùi lại, đưa tay ra hiệu cho đám binh sĩ rút lui.

Thấy vậy ta bèn đưa hắn rời khỏi.

Đến một khu rừng, ta ném hắn từ trên cao xuống rồi định bay bỏ đi thật nhanh nhưng không ngờ tóc của Tiểu Văn lại biến dài ra, trói lấy chân ta kéo lại.

Ta rơi tự do xuống đất, Tiểu Văn bước đến trước mặt ta:"Nàng lại muốn tìm cách xử lý rắc rối cho Chiến Thần sao? Nàng không muốn hắn biết chứ gì? "Ta rơi xuống đất không hề cảm thấy đau nhưng trong tình cảnh này chỉ có cách giả là một bạch liên hoa mới có thể thoái thác.

Ta giả vờ đau chân rồi la lên:"A...!Tiểu Văn, chân ta hình như bị trật rồi, ta đau quá không đứng dậy nổi nữa rồi!"Hắn lập tức tin ngay, thu cái mớ tóc đó lại rồi ngồi xuống đỡ lấy ta:"Nàng đau ở đâu? Ta xin lỗi.

Bình thường nàng võ công cao cường lắm mà."Ta nhào tới câu lấy cổ hắn rồi vật hắn xuống đất, nhanh tay điểm nguyệt hắn rồi đứng dậy phủi tay, giẫm lên lưng hắn:"Tiểu tử ngốc, hai vạn năm rồi, dù ngươi làm được hết điều kiện ta giao ra thì cũng không còn tính nữa.

Ta vừa mới thành thân ba ngày trước, tiểu tử ngươi quay về quá trễ rồi!"Hắn tức giận nhìn về phía ta:"Nàng vừa nói cái gì? Nàng lại muốn thất hứa với ta à?""Ta thất hứa với ngươi khi nào? Ta đã có nói nếu như ngươi lâu quá không làm được thì ta sẽ không chờ mà.

Ai bảo ngươi đầu to mà óc nhỏ làm gì?"Nói xong, ta bỏ đi mặc cho Tiểu Văn la hét gọi tên ta.

Lần này lại phụ sự hi vọng của ngươi rồi Tiểu Văn, làm sao ta biết ngươi có thể làm được chứ? Nếu như ngươi đã có vị thế riêng của mình thì cũng xem như ta hoàn thành ý định của mình, có điều lần này xem ra ta phải giải quyết thêm một mớ rắc rối nữa rồi.Ta quay về Hàn Trung Động Trung tìm Đại Lục, hắn đang chính điện ghi chép gì đó.

Ta không vòng vo mà đi thẳng vào trong nói lớn cho đám hạ nhân đều nghe:"Từ nay về sau tất cả các ngươi phải gọi Đại Lục là đại phu quân, nếu có kẻ hỏi thì bảo bọn ta đã thành thân rồi."Đại Lục nghe thấy liền làm rơi bút, hắn tròn mắt nhìn ta:"Cô vừa nói chuyện gì vậy?"Ta đi đến, giậm chân lên bàn, đưa tay nắm lấy cổ áo Đại Lục kéo lên sát mặt:"Ngươi theo ta mấy vạn năm rồi, giờ ta muốn cho ngươi một danh phận không được sao?""Danh phận gì chứ? Ai cần? Cô làm ơn để ta sống yên đi!""Ngươi có hai sự lựa chọn.

Một là ngươi lấy ta, hai là ta gã Tiểu Lục cho Sơn Tiểu Văn để nó thay ta thực hiện lời hứa.""Cô lại đang nói cái gì vậy? Liên quan gì tới muội muội của ta?""Liên quan hay không là do ta, đồ tân nương cũng được may sẵn cho nó rồi, ngươi muốn lấy ta hay muốn mất tiểu muội?""Ta...""Vậy thì được rồi."Ta níu hắn đứng dậy, bên ngoài chợt có kẻ xông vào đánh hai thị vệ của ta chết ngay tại chỗ.

Sơn Tiểu Văn với mái tóc trắng gần hết xõa dài đầy lạ lẫm bước vào.

Đại Lục há hốc mồm :"Là Sơn Tiểu Văn ư? Hắn tại sao thành ra như vầy?"Ác mộng cũng tới rồi! Ta buông cổ áo Đại Lục, rồi dựa vào lòng hắn nói nhỏ:"Bây giờ ngươi là phu quân của ta.

Làm sao cho giống một chút.

Coi chừng tiểu muội của ngươi."Nghe tới Tiểu Lục hắn lập tức hợp tác ngay.

Đại Lục choàng tay lên vai ta, nhìn Tiểu Văn, nói :"Sơn Tiểu Văn lâu rồi không gặp.


Ngươi nhìn rất khác lúc trước.

Không biết ngươi muốn đến tìm ta hay thê tử của ta hả?"Tiểu Văn trừng mắt nhìn ta rồi nhìn xung quanh.

May là ta nhanh trí cho Đại Lục trang trí giống đại hôn vừa xong rồi.

Tiểu Văn cất giọng lên đầy đáng sợ:"Nàng lại dám gạt ta!"Rồi cứ thế hắn lao vào đập phá đồ đạc.

Ngay lúc này Tiểu Lục chạy ra, con bé hốt hoảng hỏi:"Đại ca, có chuyện gì vậy? Tên này là ai? "Đại Lục lập tức bỏ ta ra mà chạy tới kéo muội muội hắn lại:"Muội ra đây làm gì, nếu lỡ muội bị thương thì sao?"Nói xong hắn quát lớn về phía Tiểu Văn :"Nhãi con kia! Mau dừng tay lại, ngươi mà làm bay đồ đạc vào người muội muội của ta, ta liều mạng với ngươi!"Tiểu Văn lúc này mới chịu dừng lại rồi hắn đột nhiên nhìn về phía ta.

Biết ngay hắn có ý đồ, ta lùi lại nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị hắn bay tới tóm lấy câu chặt cổ ta.

Ta có hơi hoảng loạn, nhìn về phía Đại Lục :"Phu quân, mau cứu ta!"Đại Lục chạy tới, Tiểu Văn dùng tóc của mình trói lấy Tiểu Lục rồi nói:"Ngươi bước tới, ta sẽ giết chết nha đầu này."Thôi bỏ rồi! Tiểu Lục được Đại Lục yêu chiều thế nào, tên Tiểu Văn này dám động vào con bé, đúng là không biết sống chết.

Ta hồi hộp chờ xem Đại Lục xử lý tên ranh con này thì Đại Lục đột nhiên lùi lại, tỏ ra vẻ nhân nhượng:"Đợi một chút đã.

Từ nãy tới giờ ta không biết gì cả.

Ngươi và Hàn Hàn có chuyện gì sao? Ngươi nói cho rõ đi!"Tiểu Văn nhìn ta rồi trả lời Đại Lục :"Ta và nàng ấy có giao kèo từ haivạn năm trước.

Nàng ấy nói nếu ta làm hết được năm yêu cầu nàng ấy đưa ra thì nàng ấy sẽ là người của ta.

Bây giờ ta làm được rồi, Hàn Hàn lại nói đã quá lâu nên không tính, như vậy là đạo lý gì chứ?"Đại Lục trách ta:"Hàn Hàn, sao...sao nàng hứa rồi mà không giữ lời."Ta cố lấy hơi để trả lời :"Là do hắn quay về quá trễ.

Huống hồ bây giờ ta đã thành thân với chàng, chúng ta còn tính đến chuyện sinh con đẻ cái rồi còn gì?"Ta nháy mắt ra hiệu cho Đại Lục, lập tức Đại Lục hiểu ngay:"Phải, phải đó Tiểu Văn.

Hàn Hàn không phải cố ý gạt ngươi đâu.

Ta, ta nói cho ngươi biết, mặc dù bọn ta chỉ vừa thành thân không lâu nhưng Hàn Hàn đã sớm mang cốt nhục của ta trong người rồi, cho nên ngươi hãy tìm nữ nhân khác tốt hơn đi."Ta trố mắt nhìn Đại Lục, không ngờ hắn suy nghĩ đến nước cờ này.

Quả là lợi hại! Nghe nói như vậy Tiểu Văn liền từ từ thả lỏng tay ra.

Đôi mắt khiến ta nhìn rõ được hắn rất sốc.

Hắn thả Tiểu Lục ra, mái tóc đen dần lại rồi đương không chạm tay vào bụng của ta khiến ta giật mình, lùi lại:"Ngươi làm gì vậy?" - Ta hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.