"Ai chết ai chết? Có đất chôn không? Để ta hỏa tán giúp cho!" Nói xong rồi ta mới nhận ra ở trước mặt mình là cả một đại gia đình lớn nhỏ đang nhìn chằm vào ta.
Đột nhiên lúc này một phụ nữ chạy tới kéo tay ta vào trong:"Cô là đại phu phải không? Mau giúp cho phu nhân của ta đi.
Cô ấy sinh khó rồi."Ta bị kéo tới nổi không nói được lời nào.
Bọn họ đẩy ta vào phòng rồi gài lại.
Ta đập cửa mạnh:"Ta không phải đại phu đâu! Thả ta ra!"Ở phía sau ta đột nhiên có tiếng gọi rất thảm thiết:"Đại phu...cứu con của ta..."Ta vừa quay lại thì cô sắp sinh đó ngất đi.
Thấy tình cảnh như vậy làm sao ta nỡ bỏ đi được.
Ta bước tới, chạm nhẹ vào bụng cô ta:"Ra được rồi, đừng lỳ lợm quá."Đứa trẻ đó đột nhiên lọt chỏm ra ngoài rồi khóc chí chóe.
Ta dùng pháp thuật truyền cho cô ta chút linh lực để cô ta tỉnh lại, sau đó thì bế đứa trẻ lên cắt rốn.
Đứa bé là con gái, ta bế đứa trẻ đó đi ra ngoài, rồi vui vẻ nói:"Là con gái!"Một nam nhân hình như là phu quân của người mẹ chạy vội vào phòng, nước mắt hắn lã chã, hắn ôm thê tử mà khóc:"Thê tử, nàng làm ta sợ quá! Ta sợ mãi mãi không thể ở cạnh nàng nữa."Lúc này ông và bà của đứa bé gái đi lại, người bà bế đứa cháu lên, vui mừng mà khóc còn người ông thì cúi đầu cảm ơn ta:"Đa tạ đại phu đã cứu giúp.
Nhà này không có gì báu đáp, xin nhận của lão một lạy."Ta phủi tay mình, rồi nói:"Lạy nhanh đi để ta còn về."Ông lão đó ngạc nhiên nhìn ta.
Ta biết con người nói lời này cũng là khách khí thôi.
Dù gì ta nhận lạy của bá tánh cũng nhiều rồi, thôi thì bỏ qua cho lão này.
Ta bước chân ra sân, rồi bay đi.Bay đi rồi, ta lại lên núi tiếp.
Ngọn núi ở đây rất lạ.
Gần đỉnh núi có một tản đá lớn hình đầu chim Anh Vũ, ta thấy vậy nên lên đó hóng gió, nào ngờ vừa đứng được một chút thì lại thấy ở trên núi có người đi xuống.
Đó là một bà lão già cả nhưng vác theo một cái túi hình như rất nặng.
Ta định mặc kệ rồi nhưng hình như nợ người phàm nên ta phải ra tay giúp đỡ.Một lát sau, ta cõng bà lão đó lên rồi vác túi đó giúp bà ta xuống núi.
Vừa đi, ta vừa luôn miệng trách:"Tội tình gì mà ta lại khổ thế này? Hôm nay cũng quá nhiều người cần giúp rồi đó.
Là do ta hiền lành chứ không đã ném bà xuống núi cho rãnh mắt rồi."Cõng bà ta xuống núi xong thì trời cũng sập tối.
Bà ta bảo ta đưa đến tận nhà mà nhà bà ta thì ở bên bờ sông bên kia nhưng khổ nỗi cầu gãy rồi, bà ta bảo ta đi đường vòng.
Ta lằng nhằng một hồi rồi quyết định làm việc tốt cho trót.
Vừa đi được một lúc thôi thì đột nhiên bà ta cầm vào cổ ta của ta, xong rồi thì bỗng dưng không muốn ta cõng nữa, bà ta đi xuống, tự cầm lấy túi của mình:"Sau này có dịp ta nhất định trả ơn này cho cô."Nói xong, bà ta liền bước sượt qua ta mà đi, ta vừa quay lại định nhìn thì bà ta biến mất một cách kỳ lạ.
Tiếng côn trùng e e vào tai, ta bỗng nhiên lạnh người:"Không phải ma đó chứ?"Ở hạ giới này một ngày thì ở trên Thiên giới cũng chưa là gì.
Nhưng mà đi cả ngày nay toàn gặp chuyện kì lạ, giống như muốn thử lòng làm việc thiện của ta vậy.
Đi cả ngày cũng không thấy ai chết, ha giới dạo này khác yên ổn, có lẽ ta nên để qua vài hôm nữa rồi quay lại.…Ta trở lại Thiên giới và về Đan Điểu Thành.
Vừa tới nơi, ta vội đi tìm chút gì để ăn, đồ ăn ở hạ giới làm ta mau đói quá.
Vừa tới nhà bếp, ta cẩn thận bước vào để không bị vô cớ ướt mèm nữa.
Nhưng đột nhiên nghe có tiếng chó kêu ứ ứ giống như bị bắt vậy.
Ta ló đầu vào nhìn thử thì thấy Tiểu Văn đặt con chó trắng của ta trên thớt, tay cầm dao chực chặt xuống, hắn la lên:"Ai cho mày cắn đồ của ta? Ngươi trả lại cho ta!"Nhìn thấy cảnh đó, ta vội vã chạy vào nắm tay cầm dao của hắn lại:"Ngươi làm trò gì vậy?"Thấy ta, Tiểu Văn bỏ dao xuống, ngạc nhiên hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"Ta lấy dao từ trong tay hắn ra, bế con chó lên.
Tiểu Văn đột nhiên giận dữ, nói:"Nó cắn giày của nàng đó! Để ta chặt mỏ nó là nó hết cắn bậy."Ta hình hắn bằng nửa con mắt: “Dám động vào chó của ta, ta sẽ giết ngươi.
Mau nấu gì đó đêm lên phòng ta, ta đói rồi.”Nói xong, ta quay lưng bỏ đi.
Một lúc sau, Tiểu Văn bưng bên phòng ta một mâm cơm rồi đứng bên cạnh chờ dọn.Đồ vừa đặt xuống ta liền ăn ngay, ăn xong, đã no bụng ta tranh thủ ngủ một lúc để lát nữa còn đi làm chuyện khác.
Vừa nằm xuống giường, ta bỗng thấy Tiểu Văn ngồi xuống ghế rồi ăn phần thức ăn ta vừa ăn xong còn thừa.
Khá bất ngờ trước hành động đó, ta bật dậy vội cản hắn lại:"Ngươi làm gì vậy?"Hắn hồn nhiên quay lại trả lời:"Ăn cơm, ta đói quá rồi.""Nhưng đây là cơm thừa đó! Ngươi ăn cái khác đi."“Không sao, ta ăn được.”Tiểu Văn không nói gì thêm, hắn vẫn ăn ngon lành.
Nhìn hắn ăn như vậy tự nhiên ta lại cảm thấy hơi ngại.
Hắn có cần phải kiên trì với ta như thế không? Tính tới thời điểm này cũng đã hơn bảy vạn năm hắn theo đuổi ta, một kẻ si tình đến ngu ngốc….Hắn ăn một lượt hết tất cả đồ ăn thừa con lại rồi đứng dậy dọn dẹp mâm đem đi.
Lúc đi ra cửa đột nhiên Cảnh Khang ở bên ngoài xông vào, hối hả nói:"Hàn Hàn! Có chuyện rồi!"Vừa nghe, ta còn chưa biết chuyện gì thì đã bị Cảnh Khang làm cho hết hồn, ta vội đứng dậy:"Có chuyện gì?"Cảnh Khang trả lời: "Có một tốp người tự xưng là người ở Đan Điểu Thành muốn cô trả lại thành cho họ."Ta ngạc nhiên ba phần nhưng buồn cười còn nhiều hơn, có kẻ ngu ngốc lại nộp mạng sao? Ngu ngốc thật, ta không kiềm chế được mà cười:"Có nữa sao? Lâu quá không đánh nhau, ta ngứa tay rồi đây.
Chúng ta đi.”Dứt lời, ta bỏ đi ngay ra cổng thành.
Ta và Cảnh Khang đi lên đài thành nhìn xuống, bên dưới cũng có mấy ngàn người.
Trong lòng ta tỏ ra khinh thường, nói:"Tưởng thế nào, hóa ra chỉ có bao nhiêu đây binh lính.
Muốn giành lại thành đúng là mơ mộng hảo huyền.
Giết hết không cho chúng chạy thoát.
Ta chuẩn bị có thêm một mớ Quỷ binh rồi."Binh sĩ của ta giết hết đám người đó còn chưa đầy một nén nhang.
Ta thích thú đứng trên thành mà nhìn.
Lũ này đi chắc quên mang não rồi, đi vào đúng lúc ta cần xác người, quả là trời cao có mắt.…Sang hôm sau, ta vẫn ở thao trường tập luyện binh lính bình thường, càng đến gần ngày quyết chiến thì càng căng thẳng.
Mà lúc này ta chợt nhớ ra mình còn chưa cho Ma Phong uống máu, nhưng ta thì còn phải lo nhiều chuyện không thể làm phí máu tổn hại sức khỏe được.
Thế là ta nghĩ ra một cách là dụ Sơn Tiểu Văn làm việc.
Buổi trưa binh lính nghỉ ngơi ăn cơm, ta đến tìm Tiểu Văn.
Lúc đến thì thấy hắn đang cho chó ăn, ta đi lại nắm lấy hắn rồi biến Ma Phong ra, lấy nó chặt lên tay Tiểu Văn, ngay lập tức nó cắt vào tay Tiểu Văn một đường và từ từ hút máu của hắn.
Vốn dĩ xưa nay là lấy máu của ta, hôm nay đổi máu của hắn xem thế nào, biết đâu sau này khỏi cần tốn sức cũng nuôi sống được Ma Phong.
Tiểu Văn không hiểu gì còn cố giật nhưng bị ta nắm lấy tay lại, dùng ánh mắt thu hút sự tập trung của hắn và nhỏ giọng nói:"Nếu máu của ngươi hợp với Ma Phong thì ngươi chính là yêu ta thật lòng.
Ngươi cố cầm thêm một chút."Một lúc sau, Ma Phong đã dùng no máu, ta lấy Ma Phong lại rồi cất vào tay áo.
Bấy giờ Tiểu Văn mặt mũi nhợt nhạt như sắp ngất rồi, thấy vậy ta mới vỗ vai nhắn một cái cho hắn tỉnh lại rồi biến Vạn Sát kiếm đưa cho hắn, nói:"Hôm nay ngươi đi giết 100 ác thú giúp ta.
Ta đưa Vạn Sát kiếm cho ngươi, ngươi phải dùng nó để giết, đi nhanh về nhanh."Hắn đứng dậy gạt kiếm ra, nhìn ta với vẻ đầy ủy khuất:“Tại sao nàng lại làm thế với ta?”Ta nhếch môi cười, cầm kiếm còn nguyên vỏ đưa lên cầm của hắn trêu đùa:“Không phải ngươi nói yêu ta sao? Yêu ta thì phải giúp đỡ ta chứ!”“Nàng không còn thuốc chữa nữa rồi.
Nàng không còn là người nữa!”Nói dứt lời, hắn giật lấy Vạn Sát kiếm rồi bỏ đi.
Ta quay đầu khoanh tay nhìn hắn, biết chắc là hắn nghe lời ta đi làm việc nhưng cũng không đoán được bao lâu hắn mới về.
Tên này tới thời ức chết rồi!Ít lâu sau đó.
Còn 10 ngày nữa thôi là đến quyết chiến, ta nghe phong phanh một tin truyền về từ Cửu Trùng Thiên, nói rằng có tin đồn Chiến Thần bị phế truất rồi, bây giờ ông ấy không còn là Chiến Thần nữa và đang bị giam ở Tử Tiên Đài nhưng không nghe là vì lý do gì.
Vậy là trận này sẽ đấu mà không có Chiến Thần, vậy chắc sẽ có Thần thú tộc tiếp sức, như vậy cũng vừa dịp có thể lấy máu của Miêu Quân rửa Vạn Sát kiếm, chỉ đợi Sơn Tiểu Văn về là được thôi.Nghĩ về chuyện công là lợi, nhưng nghĩ về chuyện tư thì ta lại lo cho Chiến Thần.
Ta sai người bí mật điều tra lý do Chiến Thần bị phế truất.
Đêm đó, sau khi nghe tin Chiến Thần bị bắt ta đã lén đến tìm ngài ấy.
Đám thiên binh canh gác bị ta đánh lạc hướng rồi dễ dàng đi lại trước chỗ của Chiến Thần.
Ngài ấy bị treo hai tay ở giữa Tử Tiên Đài y hệt như ta của ngày trước, nhưng hôm nay có lẽ tình cảm trong lòng hơi khác một chút, ta bước đến gần, nhẹ tiếng gọi:“Chiến thần, chàng không sao chứ?”Chiến Thần lẳng lặng cúi đầu mà không nhìn mặt ta, ngài ấy khẽ nói:"Ta đã sai.
Đời này ta nợ cô..."Lời nhận sai này ta đã đợi rất lâu rồi, trong lòng ta có chút xúc động nhưng vẫn cố tỏ cứng rắn: "Ta không dám để Chiến Thần nợ mình.
Ta chỉ cảm thấy lạ thôi.
Thê tử của chàng đâu? Con cái chàng đâu? Họ không giúp chàng ư?".