Dục Lạc

Chương 140





"ĐẠI LỤC!!!"Ta khóc như một kẻ điên dại và ôm lấy xác Đại Lục, tim ta tan nát thật rồi:"Đại Lục, ta chưa cho ngươi chết mà.

Ngươi đi rồi thì ai mắng ta? Ai chọc ta tức nữa đây? Ngươi đừng đi! Là ta sai rồi, ta không nên bảo ngươi tới đây.

Ta cầu xin ngươi, ngươi đừng đi mà...!Chúng ta về nhà! Về nhà mà!"Chưa bao giờ ta cảm thấy bất lực và đau đớn như bây giờ.

Vừa mới mấy ngày trước thôi ta vẫn còn cùng hắn bên nhau, vậy mà giờ hắn nói đi là đi hay sao? Nhẫn cưới còn trên tay, đêm nồng nàn trước ngày xuất trận vẫn chưa quên cơ mà.

Trận này ta nhất định thắng rồi nhưng mà còn ai cùng ta chung vui đây? Còn lại nấu cơm trắng đem tới cho ta đây? Còn ai hiểu thấu lòng ta đây hả? Người duy nhất...người cuối cùng yêu ta không chút vụ lợi đã đi rồi sao? Nước mắt ta rơi thác nước chảy lên khóe mắt của Đại Lục.

Ta không biết phải làm sao, ngày tháng sau này còn gì nữa đây?Binh mã của ta đã áp chế được địch rồi.

Ta hình xung quanh một cách bao hàm, là lẻ loi, là trống rỗng.

Ta lại ôm chặt Đại Lục lần nữa rồi hôn lên môi hắn, ta nói trong tiếng nấc:"Ngươi đi rồi thì ta ở lại làm gì? Đừng hù ta có được không? Đại Lục à....!Ta không muốn ngươi chết! Ta không muốn!Cơ thể Đại Lục càng lúc càng lạnh, hắn không mở mắt nữa rồi, bây giờ có cho ta chiếc ghế Thiên Quân ta cũng chẳng cần nữa.

Và lúc này ta biết ta nên đưa người tri kỷ quay về rồi.


Ta gồng mình đứng dậy, đỡ Đại Lục lên, vừa khóc, ta vừa gắng gượng bước đi:"Ta sẽ đưa ngươi về nhà.

Ta đưa ngươi gặp con của chúng ta, nó đang chờ ngươi ở nhà, Mạt Xuyên còn chưa biết gọi cha, ngươi không thể bỏ nó đi được Đại Lục.

Đi về đi, ta và ngươi cùng dắt tay con của chúng ta đi ngắm hoa.

Ngươi tỉnh lại đi..."Bầu trời hôm nay quá bi thương.

Bao nhiêu tham vọng hàng vạn năm nay là gì chứ? Ta chỉ có một tri kỷ tâm can là hắn, hắn đi rồi thì ta cũng không cần gì nữa, trả Đại Lục lại cho ta đi! Ngay lúc này đây ta bỗng không còn sức lực nữa, ta mơ màng rồi ngã xuống đất.

Ta nằm lên người Đại Lục, chạm khẽ tay ôm lấy hắn:"Đại Lục...đừng bỏ lại ta mà..."Ta vẫn nhìn thấy trời cao và gương mặt của Đại Lục, Bắc hải hôm nay chợt có mưa, mưa lạnh giá vô cùng.

Đại Lục không thích bị ướt mưa đâu.

Hắn đi một mình sẽ rất cô đơn.

Đại Lục đi rồi, ta còn lý do gì để sống nữa đây? Cả đời này của ta, một chữ "bi" đã bao trọn cuộc đời rồi.

Hôm nay ta mất Đại Lục, mất một người chồng, mất một tri kỷ tâm giap.

nNgàn năm sau nếu được vẫn mong lại được làm tri kỷ với hắn….Trận chiến tàn, ta đem thi thể lạnh giá của Đại Lục trở về căn phòng phu thê của ta và hắn.

Ta không muốn tin rằng hắn đã chết đâu, ta đã khóc nhiều hơn cả nước mất 17 vạn năm qua cộng lại chỉ trong một ngày.

Đại Lục nằm trên giường, hắn vẫn như đang nằm ngủ mà thôi.

Ta lên giường nằm bên cạnh ôm thi thể của hắn mà khóc suốt hai ngày.

Khoảng thời gian đó ta không ngừng nhớ tới những ký ức tốt đẹp của ta và hắn, nhớ nụ cười và giọng nói của hắn khôn nguôi.

Hắn bên ta cả một đời làm người hầu hạ, được làm phu quân của ta nửa tháng thì ra đi.

Tại sao chuyện tình cảm của ta không bao giờ trọn vẹn như vậy? Không còn hắn, ta chẳng còn thiết sống.

Người bằng hữu đầu thân thiết đầu tiên của ta, người giúp ta dựng đại nghiệp, người chăm chút từng cái áo, chiếc giày cho ta, bây giờ nằm đây mà không nói lời nào.

Ta có khóc cạn nước mắt cũng không thể vơi đi nổi đau này….Khóc suốt hai ngày khiến ta kiệt sức rồi ngất đi.


Đến lúc mở mắt tỉnh lại, cả cơ thể ta không cử động nổi nữa.

Ta nhìn lên trần nhà rồi rồi bỗng thấy gương mặt của Cảnh Khang, ta liền lập tức bật dậy, hoảng hốt:"Đại Lục đâu rồi? Đại Lục của ta đâu? Phu quân của ta đâu?"Cảnh Khang nắm chặt tay ta, hắn nhỏ giọng lại: "Đại Lục chết rồi.

Nàng đừng đau lòng nữa.Tiểu Lục đem thi thể hắn đi.

Cô nên chấp nhận sự thật đi."Giống như một cú giáng vào tinh thần, ta suy sụp hoàn toàn.

Ta không nói được lời nào nữa, mắt lại cứ rưng rưng và rồi ta nằm xuống giường, hai tay ôm lấy đầu:"Đi hết rồi sao?Vậy ta sống làm gì nữa?""Cô đừng buồn, bây giờ quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của cô.""Ngươi ra ngoài đi.

Ta muốn yên tĩnh."Cảnh Khang nghe lời lặng lẽ đứng dậy rồi ra ngoài.

Ta cuồn người lại rồi khóc, ngày hôm đó ta khóc mãi như thế, không còn muốn làm bất kỳ chuyện gì nữa.Đến tối hôm đó ta cố trấn tỉnh lại, bước chân khỏi giường, ta thẫn thờ đi ra cửa, tuyết rơi trắng khắp nơi, đêm nay sao lạnh quá!Ta tìm đến phòng của của Đại Lục và bắt gặp Tiểu Lục đang khóc trong phòng, tay ôm một chiếc hủ nhỏ, vừa thấy ta, cô ấy đứng dậy:"Người tỉnh rồi sao?"Ta chỉ tay vào chiếc hủ:"Đây là gì?"Cô ấy trả lời:"Đây là tro cốt của đại ca.

Lúc trước huynh ấy có nói với ta khi chết sẽ muốn hỏa tán vì hỏa tán rồi sẽ có thể được đem đi, không nằm yên một chỗ như mẫu thân."Nghe tới đây ta đã không kìm được nước mắt.

Tiểu Lục đưa hủ tro cốt cho ta, cõi lòng ta tan nát.

Người tri kỷ cả đời của ta giờ lại hóa đống tro tàn hay sao? Tim ta thắt chặt lại rồi không trụ vững nữa, ta vịnh tay vào bàn rồi ngồi xuống ghế, ta ốm lấy hủ tro cốt, cố kìm nước mắt lại và nói với Tiểu Lục:"Các người đừng theo ta nữa.

Cô dẫn Trác Liên và Mạt Xuyên cùng gia đình các người đi hết đi.

Đại Lục khi còn sống rất thương yêu cô, ta không muốn cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa cả.

Ngày mai cô đi ngay đi.

Nói với Trác Liên rằng ta không thể chăm sóc nó nữa, cứ nói ta và Đại Lục đi ngao du với nhau, rất lâu nữa mới về gặp hai huynh muội nó được.""Người không định gặp lại con của mình sao?""Ta sẽ trả thù cho Đại Lục, sau khi trả thù rồi nếu còn cơ hội sẽ gặp chúng."Nói rồi ta đứng dậy, bỏ hủ tro cốt lại:"Sau này đợi Trác Liên lớn lên thì mới cho nó biết chuyện của Đại Lục.

Bây giờ cứ cho nó sống vui vẻ đi."Thế là ta rời khỏi đó.

Hết đêm nay nữa là vừa tròn ba ngày ta mất Đại Lục, tim ta vẫn đau như ngày đầu.

Có lẽ sống chết có số, hắn đi như thế không biết có chờ ta đi cùng sang cầu nại hà không hay ham vui mà bỏ mặc ta ở nơi lòng người lạnh nhạt này? Buồn bã khiến ta cứ đi, đi mãi, đi mãi rồi bỗng nhiến thấy có ánh lửa sáng.

Bước đến gần ta nhìn thấy Sơn Tiểu Văn đang ngồi nướng gà, miệng thì ngêu ngao hát rất vui vẻ.


Thấy hắn như thế ta vô cùng tức giận, có lẽ hắn vui vì vừa bớt đi một đối thủ nhưng ta thề, đời này ta sẽ không bao giờ yêu hắn.…Sáng hôm sau, ta trấn tỉnh lại tinh thần.

Ngồi trước gương, ta búi tóc kiểu mà Đại Lục muốn ta làm, cày lên búi tóc một chiếc trâm trắng, người cũng mặc đồ trắng, quyết chí để tang theo đạo phu thê cho Đại Lục 3 năm.Hôm đó, ta gọi Ly tướng quân đến để nói chuyện, ta nói:"Thông báo với tất cả tướng sĩ, năm ngày sau xuất binh trả thù cho Đại Lục."Ly tướng quân vội trả lời:"Thần đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, chỉ chờ người ra lệnh mà thôi.

Sớm hơn năm ngày cũng được.""Không cần gấp vậy, phải để cho bọn chúng bất ngờ.

Lần này ta nhất định không bỏ qua dễ dàng cho Thiên tộc.

Bọn chúng dám lừa ta, để ta ra lệnh cho Đại Lục đến Bắc hải, ta nhất định phải trả món nợ máu này."Nói chuyện xong, ta đến tìm Cảnh Khang, Cảnh Khang cũng rất buồn khi biết Đại Lục chết, khi ta đến cũng là lúc hắn đang thắp hương, trên bàn còn có một dĩa xôi thịt, hắn ngồi cạnh bàn đó, rót rượu ra rồi nói:"Ngươi ra đi đột ngột như vậy làm ta cũng rất bất ngờ.

Ngươi đi rồi có rãnh thì tìm ta tâm sự, ta có nấu ít xôi thịt cho ngươi.

Cảnh Khang ta xưa nay không có nhiều hương quả của nhân gian nên cũng chẳng giàu có gì.

Ngươi ăn lần này rồi thôi, không có lần sau đâu."Lúc này ta bước tới cầm lấy dĩa xôi đó rồi ăn, nếm được ra vị hơi mặn, ta liền nói:"Xôi hơi mặn đó, lần sau nấu cái khác ngon hơn đi."Cảnh Khang thấy ta thì vội đứng dậy giật lấy lại dĩa xôi:"Đồ của người chết mà cô cũng dành sao?"Ta đáp: "Lúc trước lúc nào ta và hắn cũng dành ăn với nhau, ta không dành hắn ăn không ngon đâu."Cảnh Khang im lặng đứng nhìn ta ăn hết dĩa xôi, càng ăn nước mắt ta càng tuôn rơi.

Ta vẫn không thể tin có một ngày ta và Đại Lục lại chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa.

Mọi chuyện quả thật quá nhanh.

Lúc này Cảnh Khang vỗ vai an ủi ta:"Ta biết cô đau lòng nhưng phải cố gắng lấy lại tinh thần.

Ta ở đây đến khi nào cô ổn định lại hoàn toàn thì sẽ quay về Cảnh tộc, sau này không xuất hiện ở Thiên giới nữa."Ta dồn hết xôi vào miệng, vừa nhai vừa nói:"Ngươi cũng biết ta không phải dạng dễ gục ngã mà, ngươi cứ yên tâm đi.""Ta biết cô mạnh mẽ nhưng cũng không cần cố làm khó mình đâu.Nói đến đây, ta chợt nhớ ra một chuyện nên bỏ dĩa xuống hỏi Cảnh Khang:“Sơn Linh thạch giờ ở đâu? Tiểu Văn giữ có phải không?""Chắc vậy.

Kỳ đó cô luyện công bằng Sơn Linh Thạch, Tiểu Văn hình như lấy lại rồi.”Vừa nghe thế, ta lập tức chạy về phòng tìm Tiểu Văn.

Tới phòng của Tiểu Văn, ta lại thấy đèn không sáng, ta muốn lấy lại Sơn Linh Thạch nên vội tung cửa phòng xông vào:"Sơn Tiểu Văn!"Bên trong phòng tối om, ta nhìn qua bàn thì thấy Tiểu Văn đang uống trà, ta bước tới hỏi hắn:"Sao tối rồi mà không đốt nến."Tiểu Văn đặt tách trà xuống:"Ta làm gì biết sáng hay tối.

Hôm nay nàng đã đi đâu vậy?”Ta không thèm trả lời hắn, đưa tay xòe ra ngang mặt hắn, nói:"Trả Sơn Linh thạch đây."Hắn hỏi ngược lại ta: "Sơn Linh thạch gì? Không phải nàng giữ hay sao?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.