Dục Lạc

Chương 161: Hiểu Lầm Tai Hại





“Ta sẽ đem hết tất cả trang sức quý giá nhất của ta qua cho cô, những thứ này coi như là sính lễ.

Ta chỉ mong cô có thể đồng ý gã cho Tiểu Văn, ở bên cạnh nó có được không?”Hàn Hàn trong nhà nghe yêu cầu này liền vội truyền âm nhắc nhở Tu Lệ từ chối, nhưng tốc độ truyền âm chẳng bằng tốc độ nhanh miệng của Tu Lệ.

Tu Lệ gật đầu lia lịa đồng ý ngay với Thùy Dung:“Được được, ta cũng thích hắn mà! Tại vì hắn tự ái bỏ nhà đi chứ thật ra là ta thử lòng hắn thôi.

Bảo hắn về đây, ta gả cho hắn ngay.”Thùy Dung suýt không tin vào tai mình, cô ta mừng rỡ, môi cười lộ cả răng:“Thật sao? Vậy…vậy ta về kêu Tiểu Văn đến đây xin lỗi cô.

Nó mà biết cô chịu làm lấy nó thì chắc sẽ vui mừng đến khóc đây.”“Ừm, cô đi gọi Tiểu Văn về liền đi.

Nhớ nói hắn về thì đem theo vài gương trang sức nữa, nhiêu đây ít quá.”“Được.

Ta đi nói về nó ngay.”Nói rồi, Thùy Dung đứng dậy, vẻ mặt rạng rỡ muốn báo tin ngay cho con trai.

Trước lúc đi, cô ta còn tháo cả vòng tay và trang sức của mình để lại bàn cho Tu Lệ rồi mới nhanh chân rời đi.

Tu Lệ mê mẩn đến quên mất cả việc Hàn Hàn nhờ vả.


Lúc này Thùy Dung đã đi rồi, Hàn Hàn từ trong nhà hằn hộc đi ra đánh cho cô ta một cái vào đầu, bực tức vô cùng.

Bị đánh, Tu Lệ liền biến lại dáng vẻ bình thường của mình rồi ôm rương trang sức đứng dậy, lùi lại phái sau, nói:“Sao cô đánh ta? Trang sức đẹp thế này ta chưa từng có bao giờ, ta muốn thì có gì sai?”Hàn Hàn tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận mình không thể nói chuyện được chứ không là đã chửi thẳng mặt rồi.

Nóng người, cô biến ra Vạn Sát kiếm định đánh Tu Lệ một trận cho nhớ đời.

Ai mà ngờ, tay vừa vung kiếm lên thì Trác Liên ở đâu xuất hiện chặn kiếm của cô lại, hoảng hốt:“Mẫu thân, có chuyện gì gì từ từ nói.

Không được đánh cô ấy như vậy!”Hàn Hàn bị Tu Lệ và đứa con trai ngoan của mình làm tức đến sắp nổ não rồi, cô đẩy Trác Liên ra để lao vào đánh Tu Lệ thì nó lại chạy đi ôm Tu Lệ mà bảo vệ.

Nhìn cảnh tượng này, Hàn Hàn tức đến run chân, trong khi Tu Lệ thì đắc chí ngã vào lòng của Trác Liên vờ khóc lóc.

Biết mọi chuyện đã đành, bây giờ chẳng còn thay đổi được nữa và cũng đã quá bất lực trước thằng con trai của mình.

Hàn Hàn bất lực hít một hơi thật sâu rồi thu kiếm lại, nuốt cục tức vào lòng, quay lưng bỏ vào nhà.Hàn Hàn biết lần này mình không được sống yên nữa rồi.

Khó khăn lắm mới đuổi đi được, bây giờ lại vì hiểu lầm mà quay lại.

Cô không biết phải giải thích chuyện này ra sau, trước mặt người ta đã nhận sính lễ thì lấy lý nào sau lại từ chối, làm như vậy còn uy tín gì nữa! Hàn Hàn rầu rĩ đứng ngồi không yên, nghĩa cách để giải thích cho hợp lý nhất.…Trong lúc Hàn Hàn đau đầu nghĩ cách giải quyết vụ hiểu lầm tai hại thì Thùy Dung đã về đến Ung Linh Sơn.

Khi vừa về tới nhà, cô ta gặp Tiểu Văn đang chất củi trong sân.

Không nén nổi vui mừng, cô ta chạy tới reo lên:“Tiểu Văn! Hàn Hàn vừa đồng ý gả cho con rồi! Hàn Hàn chịu nhận sính lễ rồi!”Tiểu Văn vừa nghe liền ném bó củi đang ôm qua một bên, hớt hải chạy tới chỗ mẹ, vừa mừng vừa kinh ngạc hỏi lại:“Mẹ…mẹ vừa nói gì?”Thùy Dung vui đến suýt khóc, cô vỗ ngực Tiểu Văn, tự hào nói:“Mẹ đi hỏi cưới Hàn Hàn cho con được rồi! Đã đồng ý rồi! Bây giờ con về đó đi, đem thêm sinh lễ tới tìm thì sẽ được cưới ngay.”Không dám tin vao tai mình, Tiểu Văn cười nhưng lại hoang mang:“Là…là thật sao? Làm sao nàng ấy chịu gả cho con được? Chẳng phải…chẳng phải vừa tìm cách đuổi con đi đó sao?”“Cô ấy nói là không có đuổi con, chỉ là muốn thử lòng con thôi.Chẳng lẽ con không tin mẹ nói sao? Bây giờ con nhanh chóng đi tới đó gặp người ta để cho người ta không có cơ hội đổi ý.

Sính lễ đã nhận rồi, đợi ba hôm chuẩn bị đồ cưới mẹ tới làm lễ cưới ngay cho con.”Tiểu Văn nghe xong nóng lòng không chịu được mà lập tức chạy đi tìm Hàn Hàn.

Trên đường đi hắn cứ ngỡ là mình đang mơ hay đang đi trong tiên cảnh nào đó, đâu đâu cũng toàn màu hồng.Đến sơn cốc, hắn chạy ngay tới nhà tranh tìm Hàn Hàn.

Khi ấy Hàn Hàn còn đang đắng đo lo lắng ngồi một mình trong phòng, hắn không màn tới thứ gì dùng cái thân hình cao lớn của mình chạy thẳng vào phòng cô.

Kết quả, thanh xà ở cửa bị đầu của hắn đâm gãy làm đôi.

Nghe tiếng lớn Hàn Hàn mới giật mình nhìn lại, nào đâu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Tiểu Văn ôm xiết đến không thở nổi.Cô hoảng hốt cố đẩy hắn ra thì hắn nhìn ngẩng mặt lên hôn đầy mặt cô.


Ôi thôi một màn không kịp trở tay, cô mất hoàn toàn cả năng kháng cự, mọi việc phản kháng đều thành công cóc.

Hôn xong, hắn lại kéo cô vào lòng, vừa xúc động khóc vừa nói:“Cuối cùng nàng cũng chịu gả cho ta rồi, ta vui lắm.

Lúc nghe mẹ nói ta còn tưởng mình nghe nhầm, ta không dám tin, không dám nghĩ tới có ngày nàng sẽ đồng ý nhận sính lễ chịu gả cho ta như thế.

Ta vui quá! Ta không biết làm sao để diễn tả nữa.”Hàn Hàn vô cùng khó chịu cố dùng cánh tay duy nhất của mình đẩy hắn ra, đầy hết sức, đẩy đến nghiến răng nghiến lợi mà vẫn không đẩy ra nổi.

Ngày trước đầy nhẹ một cái thì hắn đã biết cô không chịu mà buông ra, bây giờ bị niềm vui che mắt, cô càng đẩy hắn lại tưởng cô đang xoa ngực hắn cùng chung vui.

Bị câm là cái bất lợi lớn nhất bây giờ của cô, kêu không ai nghe, nói không ai hiểu, muốn nói tâm tư thật cũng khó, người nghe được truyền âm của cô là Tu Lệ lại là kẻ chuốc rắc rối cho cô gánh.

Không còn miệng mồm cay độc được như xưa, người ta cũng bớt sợ cô mấy phần.Bày tỏ niềm vui xong, Tiểu Văn đẩy cô ra rồi bỗng nắm tay cô lôi đi như bay ra ngoài.

Vừa ra khỏi nhà thì thấy ba người Trác Liên, Mạt Xuyên và Tu Lệ đang đi tới.

Tiểu Văn sắc mặt vui vẻ, tự hảo nhìn hai đứa con của Hàn Hàn, nói lớn:“Trác Liên, Mạt Xuyên! Từ nay ta chính là phụ thân của các con, Hàn Hàn đã nhận sính lễ ta đưa đến, mai đây sẽ tổ chức hôn lễ.

Nàng ấy giờ là người của ta rồi!”Hàn Hàn nghe hắn nói vậy liền bị dọa đến mức phát khiếp, cô bước lên đi giải thích với hai đứa con của mình thì Tu Lệ bên cạnh bỗng nhiên mỉm cười, vỗ tay khen:“Vậy thì tốt quá! Chúc hay người răng lông đầu bạc, hạnh phúc trọn đời!”Trong lòng Hàn Hàn lúc này như lửa đốt, cô chỉ muốn đánh Tu Lệ gãy răng để cô ta đừng nói nữa thôi.

Trác Liên và Mạt Xuyên vẫn đang rất hoang mang, cả hai đều không thích có sự hiện diện của một người phụ thân trẻ tuổi như Tiểu Văn.

Hai đứa rất thất vọng, không đợi báo trước mà đồng loạt nhìn sang Hàn Hàn.

Hàn Hàn nhìn hai con, miệng nói không nên lời, tay huơ huơ đưa ra vài ngôn ngữ ký hiệu báo rằng không hề có chuyện đó.

Tiểu Văn thấy thế liền vội cản tay cô lại, bắt đầu căng thẳng, hỏi:“Nàng làm gì vậy? Rõ ràng nàng nhận sính lễ gì, muốn chối sao?”Cô lắc đầu chỉ tay qua Tu Lệ, Tu Lệ liền giả vờ như vô tội không liên can.

Hàn Hàn bị chọc tức đến đỏ cả mặt, nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Văn nhìn cô mà lòng hoang mang, mắt liền đảo sang nhìn Tu Lệ đứng trước, nhớ tới chuyện Tu Lệ cũng có thể biến thành Hàn Hàn nên sinh nghi, bước tới hỏi chuyện:“Cô giải thích đi, thế là thế nào?”Tu Lệ tỏ vẻ vô tội, trả lời: “Ta có biết gì đâu! Phải, đúng là ta có biến thành Hàn Hàn để gặp mẫu thân của ngươi, nhưng đều ta nói đều nói theo ý của Hàn Hàn mà! Lúc ấy thật sự cô ấy đã bị mẫu thân ngươi làm cảm động nên mới nói thế, ai biết tại sao bây giờ lại lật mặt thế đâu.

Ngươi cũng biết tính của cô ấy rất coi trọng sĩ diện mà, chắc do ngại nói với hai đứa con của mình hay sao đó.

Ngươi từ từ mà làm cô ấy giải thích với cô ấy, dần dần cô ấy sẽ hiểu thôi.


Cố gắng trân trọng cơ hội này đi, không có lần hai đâu đó.”“Cô nói thật không?”“Thật.

Do ngươi không tâm lý làm cho người ta ngại rồi, mau tìm cách xin lỗi đi.”Tiểu Văn thật sự bị lời của cô ta làm cho tin tưởng, tự nghĩ lại cảm thấy mình có hơi đường đột nên cũng thấy có lỗi.Hắn bình tâm lại một chút, mắt liền đảo qua nhìn hai đứa con của Hàn Hàn, bỗng chốc dịu giọng, khẽ nói:“Ai cũng cần có hạnh phúc riêng, mẫu thân hai đứa cũng vậy.

Đúng là ngày trước ta có liên quan đến cái chết của Đại Lục, ta cảm thấy rất có lỗi.

Bây giờ có cơ hội được sống yên bình, ta muốn làm người chăm sóc của mẫu thân hai đứa trước lúc tuổi già và cũng muốn giúp nàng ấy chăm sóc hai đứa trưởng thành.

Ta ở đây cầu xin hai đứa cho ta một cơ hội lần này thôi, ta đã dành hết tình yêu thương cho nàng ấy, có ép ta bỏ bằng cách nào cũng không thể bỏ được.Ta quỳ xuống cầu xin hai đứa.”Vừa nói dứt lời, Tiểu Văn thật sự khụy chân định quỳ xuống.

Cảnh cầu xin này chẳng ai muốn thấy, Trác Liên hiểu chuyện cũng không muốn nhìn ai hạ bệ tự trọng để cậu xin.

Mặc dù không ủng hộ cho Tiểu Văn lấy mẫu thân mình nhưng Trác Liên vẫn bước tới cản Tiểu Văn lại, không cho hắn quỳ và nói:“Không cần quỳ đâu, quyền quyết định đều là của mẫu thân ta.

Nếu người thích, ta sẽ ủng hộ.”Nghe vậy, Tiểu Văn lập tức quay mặt lại nhìn Hàn Hàn mong ngóng cô thể hiện hành động cho hai đứa trẻ thấy.

Hàn Hàn lúc đó tâm trí rối bời, chẳng dám hi vọng diễn đạt được ý cho ai hiểu chỉ muốn trốn vào góc nào đó yên tỉnh sống hết thời gian ngắn ngủi còn lại mà cũng chẳng yên.

Hàn Hàn không có hành động gì làm cho cuộc nói chuyện cũng dừng lại theo.

Bấy giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô khiến cô cảm thấy lo lắng, mệt mỏi và chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Giữa lúc đó, bỗng dưng từ phía xa xuất hiện một binh sĩ của Hàn Trung Động bay tới phá vỡ bầu không khí trầm lắng ở đây.

Binh sĩ đó trong rất cấp bách, vừa đến đã quỳ một chân xuống báo:“Tướng quân, Hàn Trung Động xảy ra chuyện.

Thiên binh tới gây sự nói chúng ta giao Liên Hàn Hàn ra nếu không sẽ biến thành của chúng ta thành bình địa.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.