"Người trong tộc? Nhưng...chết hết rồi mà? ""Họ chết hết rồi nhưng họ vẫn ở lại quan sát ta.
Năm xưa đáng lẽ ta không được kế nhiệm nhưng vì nàng nên ta đã phải tranh gì với hai biểu huynh của mình, cuối cùng...ta thắng.
Nên bọn họ lúc nào cũng nhìn ta như vậy.
""Vậy hai biểu huynh của ngươi giờ ở đâu? ""Ta giết họ rồi.""Vậy...vậy Sơn Thánh tiền nhiệm...""Ta cũng giết rồi.
""Thảo nào ngươi lại có thể dành được chức vị này.
Vậy hiện tại Sơn gia chỉ còn mỗi ngươi thôi sao? Ta nhớ Sơn gia rất đông đúc nhưng hôm nay lại chỉ thấy có mấy người, họ đều bị ngươi giết rồi hả?""Không có.
Nàng có muốn biết họ ở đâu không? ""Muốn biết chút thôi.
Họ không ở Sơn gia nữa hả? ""Nàng ngoan ngoãn ngồi yên đây với ta, có ai nói gì cũng tuyệt đối đừng làm theo, đợi đến tối ta chỉ cho nàng chỗ họ ở."Không hiểu sao nhìn nét mặt của hắn lại căng thẳng tới vậy nữa.
Hắn nói xong liền tự nhiên như gió thổi qua mà khoác vai ta kéo ta nằm xuống giường, mắt hắn yêu chiều nhìn ta:"Đừng đẩy ta ra, chỉ là nằm chờ chút thôi, có nhiều việc khi nàng bước vào cửa Sơn gia rồi nàng buộc phải tuân theo.
Sơn gia không cho nữ nhân cải lệnh của Sơn Thánh."Ta nhíu mày:"Nữ nhân thì sao? Lấy thân phận của ta mà so với nữ nhân bình thường à? Chắc ta sợ Sơn gia các người.""Đương nhiên nàng khác họ.
Ta cũng khác những Sơn Thánh đời trước.
Bọn họ lấy nhiều thê tử nhưng lại ép họ theo ý mình, còn ta, ta chỉ lấy mình nàng để ý của nàng chính là ý của ta, nàng bảo trời hình vuông thì nó là hình vuông, bảo ta chết, ta cũng sẽ chết.
So với Chiến Thần Mạc Phong ta hơn ông ta ở chỗ ta yêu nàng nhiều hơn, nàng có thấy vậy không? "Ta vờ đánh trống lảng sang chuyện khác, ta hỏi:"Khi nãy có một nữ nhân chỉ đường cho ta, cô ta là ai vậy? "Có lẽ Tiểu Văn biết ta không muốn nói đến chuyện cũ nên cũng không nói thêm.
Hắn cười nhẹ, đưa tay xoa đầu ta rồi trả lời :"Cô ta là tinh linh của một cái cây mà mẫu thân ta trồng từ lúc nhỏ, cô ta làm nô tỳ ở Sơn gia rất lâu rồi.
Vừa khi nãy cô ta định dẫn nàng đi tới chỗ những vong hồn kia để họ bắt lấy nàng.
Khi nãy nàng đi ta đã muốn giữ nàng lại nhưng đáng tiếc ta lại bị những kẻ ngán đường giữ chân lại nên không nói với nàng được.
May mà ta kịp thoát ra để cứu nàng.""Nơi này sao lại có nhiều chuyện như vậy? Như vậy sao sống vui vẻ được đây? ""Là nàng muốn ta làm như vậy mà.
Bọn họ không đồng ý người không đủ trong sạch như ta làm Sơn Thánh nên cố tình nhắm vào nàng để trả thù mà thôi.
Năm xưa ta không muốn tranh giành, bây giờ đã lỡ xa chân vào thì phải chịu thôi, miễn là có nàng bên cạnh.""Sao ngươi không đánh cho họ hồn siêu phách tán đi, như vậy sẽ không ai làm phiền nữa.""Ta không nỡ.""Ngươi không nỡ với họ, họ cũng có biết ơn ngươi đâu.
Phải rồi, khi nãy còn có rất nhiều trẻ con nữa, bọn chúng sao mà chết vậy?""Sơn gia này là gia tộc bất hạnh nhất.
Đám trẻ con nàng thấy đều là do chết vì chứng bệnh đeo bám nam nhân Sơn gia, một phần cũng là do được tổ tiên chọn để đi theo hầu hạ họ nên vừa sinh ra hồn phách đã bị bắt đi.
À, ta quên mất, lão phu nhân khi nãy nàng gặp là bà ngoại của ta, nàng tuyệt đối đừng để bà ấy biết nàng có mặt, bà ấy mà biết nhất định sẽ khiến nàng chịu sinh con cho Sơn gia mới tha.
Sơn gia giờ khác xưa rồi, chỉ còn mỗi ta nối giỏi nên bà ấy trở nên gắt gao như vậy cũng là chuyện thường, huống hồ...Sơn gia ra nông nỗi này bà ấy mang tội còn nặng hơn cả ta.""Tội gì? ""Một hồi ta sẽ giải thích sao.
Bây giờ nàng ở yên đây với ta, có thấy sợ thì cứ ôm chặt ta vào, tuyệt đối không được chạy ra khỏi giường.
Khi nãy ở chính điện nàng suýt nữa đã bị bọn họ điều khiển rồi, ở Sơn gia nếu như tâm phải tĩnh, nhất là đối với nàng.
""Đều do ngươi bịa ra dọa ta thôi.
Ngươi nghĩ ta sợ chúng sao? Liên Hàn Hàn ta mấy vạn năm ngang dọc lục giới, giết người không gớm tay, âm hồn hận ta bây giờ không đếm xuể, chỉ có mấy trăm vong hồn mà muốn hại ta ư ? Nực cười! "Nói dứt câu ta bật ngồi dậy, mở rèm chạy ra ngoài khiến Tiểu Văn không kịp trở tay, vừa len qua đám vong hồn đó thì bỗng nhiên có vài người trong số đó bay vào người ta.
Ta lập tức đánh trả, ngay lúc đó Tiểu Văn lại kéo ta lại vào giường.
Ta tức giận vì bọn chúng dám tấn công mình nên vùng dậy muốn đánh tới khi hả giận nhưng Tiểu Văn một mực níu lại, một lúc sau, đầu ta bỗng quay cuồng, có những tiếng cười lớn ép buộc ta phải nghe.
Trong lúc chẳng thể nhìn rõ trời đất ta chợt nghe tiếng Tiểu Văn nói:"Tại sao nàng khó bảo vậy hả? Vì nàng từng giết nhiều người nên ta mới phải sợ đấy! Ở đây là Sơn gia, pháp lực của nàng chỉ còn 3 phần mà thôi.
Nàng bây giờ lấy gì bảo vệ linh lực của mình? Đám tà hồn kia đầy oán hận, chúng cần linh lực để duy trì sự tồn tại nàng có biết không?""Sao...sao ngươi không nói sớm?"Ta vừa ôm lấy đầu mình vừa chấp vấn hắn.
Bản thân tự thấy thần hồn đang tiêu tán, ta đẩy Tiểu Văn ra, dùng hết công lực của mình tung ra một đồn để giết sạch chúng trả thù cho bản thân mình, ta chạy tới giữa phòng, cắn lấy máu của mình vẽ lên đất một vòng tròn rồi triệu hồi Ma Phong sáo.
Khi ta tống công lực ra ngoài tạo thành một kết giới bao bọc, đám vong hồn độc ác kia biết không thể sống nên cố gào thét, còn Ma Phong trên tay ta rung lên, phát sáng, hút hết vong hồn vào trong.Tiếng gào thét dần tắt, ta khụy gối xuống đất, dùng đám tà khí vừa thu được điều thương cho mình.
Xong xuôi, ta bình phục lại như chưa hề có gì rồi mở kết giới.
Sơn Tiểu Văn chạy tới hét ầm lên :"Họ là người nhà của ta, tại sao nàng lại hại họ chứ hả?"Ta trả lời :"Họ chết lâu vậy rồi, ở lại có ích gì? Là họ gây sự với ta trước, ta trả thù là chuyện đương nhiên.""Nhưng họ là vì trả thù ta cướp ngôi Sơn Thánh nên nhắm vào nàng, nàng cứ lấy ta ra trả thù là được, tại sao lại đối xử với họ như vậy ?""Ngươi nói hay như vậy sao khi nãy không ngăn ta lại.
Là không dám hay không thể phá nổi kết giới của ta? Ta chỉ còn ba phần công lực ngươi đã không đánh nổi huống hồ là đám linh hồn đó.
Nhân từ với kẻ hại mình chính là tự thắt dây vào cổ ngươi không biết sao?"Tiểu Văn nhỏ giọng lại, có chút đè nén:"Ta vì nàng mà giết cả người trong gia tộc, bây giờ ngay cả vong hồn của họ nàng cũng không cho siêu thoát, oan hồn từ trẻ đến lớn mấy ngàn đời con cháu Sơn gia xưa nay đều luôn họp lại tại đây, bây giờ đều bị nàng hại cả.
Họ là người thân của ta nàng có hiểu không? "Ta nghênh mặt trả lời hắn:"Liên Hàn Hàn ta không biết định nghĩa người thân của ngươi là gì.
Ta chỉ biết, ai có ơn với ta, chăm sóc ta thì chính là người thân.
Người thân của ngươi nhiều đến mức nào ta không cần biết.
Ta chỉ biết trên đời này chỉ có một Liên Hàn Hàn mà thôi, ta mà chết rồi thì không có người thứ hai đâu.""Được...xem như ta hiểu rõ về nàng thêm chút nữa.
Vốn dĩ ta định cho nàng biết hết tất cả về Sơn gia hiện giờ để nàng kịp thích ứng nhưng theo ta thấy, cái gì không hợp mắt nàng, nàng đều nhẹ nhàng phũ định sự tồn tại của chúng.
Nàng nhẫn tâm hơn ta tưởng, Hàn Hàn...""Ta đã bảo mình không độc ác nhẫn tâm bao giờ? Là ngươi tự xa chân vào thì đừng trách.
Bây giờ ta phải trở về, không còn hứng thú với người họ Sơn nhà ngươi ra sao nữa rồi.
"Cãi nhau xong với hắn, ta nhanh chóng quay lưng bỏ đi chả muốn nhìn mặt hắn nữa.
Uổng công ta đào tạo, cứ tưởng đã cứng rắn hơn một chút nào ngờ vẫn thích mềm yếu như vậy, thật khiến ta thất vọng ! Thật sự bây giờ đầu ta vẫn hơi chóng mặt, có lẽ do khi nãy đám hồn phách đó nhập vào người muốn lấy linh lực của ta nên bây giờ vẫn chưa khỏe hẳn.
Nói tới việc này càng tức hơn, ta vì Sơn Tiểu Văn ngốc nghếch đó mà tốn hơn mấy trăm năm công lực tu luyện, đã thế còn nguyện vì hắn mà giao ước với tà linh của Ma Phong, một lòng muốn hắn bình an vô sự vậy mà lúc nào khi ta bị thương hắn cũng chỉ biết gọi tên ta ngoài ra không làm nổi việc gì.
Ta bị "người nhà" của hắn làm suýt nữa thần hồn tiêu tán hắn làm sao biết được, chỉ trách ta quá yêu chiều hắn, đánh hắn thì không nỡ đánh mạnh tay sợ hắn chết, mắng thì mắng cho hắn khôn ra vậy mà đổi lại chỉ làm cho người ta nói ta đanh đá, tầm thường không có khí chất Nữ Vương.
Hơn nửa đời người sống trong lo lắng, từ nhục nhã mà đứng lên, vùi thây với binh đao mà trưởng thành cứ tưởng trái tim sẽ sắc đá vô tình nào ngờ đâu vô tình được với cả thiên hạ cũng không thể vô tình được với phụ tử nhà họ Mạc.
Thật đúng như câu nói hổ phụ sinh hổ tử, hai người bọn họ thay nhau khiến ta ngốc nghếch mà bảo vệ.
Sao ta lại ngốc quá vậy chứ?Đi ra tới nơi có những con mắt nằm trên đài đá đầy đáng sợ mà Tiểu Văn cũng không đuổi theo, ta ngoảnh lại nhìn một lúc trong lòng có chút chờ đợi nhưng xem ra lần này hắn không muốn chạy theo ta nữa rồi.
Nội tâm có chút gì đó tiếc nuối, ta buồn bã đi ra ngoài, những tiếng hét rên rỉ như đang muốn ta rơi vào vực thẩm, cảm giác tim đập loạn xạ lại bắt đầu.
Nơi này quả thật khiến người ta nghĩ tới cái chết.
Ta vội chạy nhanh thật nhanh ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa Sơn gia mới khỏe khoắn làm sao! Ta lại đứng chờ thêm chút nữa xem Tiểu Văn có chạy ra không nhưng cuối cùng hắn cũng không có mặt.
Trong lòng ta tự hỏi, liệu ta có sai khi giết hết đám uế linh đó không? Nhưng rồi cũng kiên định tự nhũ, ta không hề sai.....