Dục Lạc

Chương 25: Đứng Giữa Hai Nam Nhân Thật Đau Đầu





Hắn không có phản ứng, từ từ hắn quay lại nhìn ta, nét mặt của hắn, ánh mắt của hắn đang nói lên dục vọng trong lòng hắn.

Ta lùi lại, theo phản xạ mà một nữ nhân không bỏ được, ta bắt tay chéo lên trước ngực, miệng lấp bắp:"Ngươi...ngươi sao vậy? Nhìn...nhìn ta như vậy làm...làm...gì?"Hắn đứng dậy, vẫn không chịu bỏ chiếc áo kia xuống.

Hắn nuốt nước bọt vào, cổ họng cử động một cách khác thường, hắn hỏi ta:"Cái này...là của nàng, hả?""Chứ của ai? Ngươi mau bỏ xuống! "Hắn liếc mắt nhìn xuống tay mình."Ta...ta không buông ra được.

Nó không chịu rơi xuống."Ta bước tới, cầm lấy tay hắn kéo áo của mình lại, ta càng kéo mạnh, hắn càng ghì chặt.

Mãi lo lấy áo ra khỏi tay hắn mà quên mất kẻ ta đang phải đề phòng là hắn.

Hắn đưa tay chạm vào eo rồi sờ mó khắp người ta.

Ta dừng lại, nhìn từ thân dưới hắn nhìn lên, cảm thấy không ổn chút nào.

Ta vỗ vai hắn làm như không biết gì, ta cười khá gượng:"Hề hề, hề...!Ngươi muốn nó thì lấy đi, ta không lấy lại nữa.


Đừng khách sáo.

Ta có chút việc, ta đi trước."Nói xong ta lẹ chân chạy trước, cứ tưởng thoát ải nhưng nào ngờ lại bị hắn kéo lại, ta quay một vòng rồi lại nằm gọn trong lòng hắn, ánh mắt hắn cứ như không kìm chế nổi nữa, hắn hạ người xuống hôn vào tai ta, rồi chợt ta nghe thấy tiếng hắn thì thầm:"Nàng cũng biết sợ rồi đấy! Cảm thấy ta diễn quá xuất sắc phải không? "Ta lập tức quay lại nhìn hắn, hắn mỉm cười một cách xảo trá rồi nói tiếp:"Nàng có cảm thấy kích thích không hả?"Ta nhíu mày, đẩy hắn ra, đứng dậy tát vào mặt hắn:"Vô sĩ!"Hắn xoa mặt, còn lấy chiếc áo lót của ta đưa lên mặt mình xoa xoa:"Nàng đánh ta rồi, mắng cũng mắng rồi, vậy thì cho ta cái khăn này nha? Chiếc khăn này thật sự rất đẹp, lại còn thơm nữa."Ta như không tin vào thứ mình vừa nghe:"Khăn? Ngươi nói đó là chiếc khăn sao?"Hắn ngây ngô, thốt ra lời nói như một đứa trẻ:"Không là khăn chứ là gì? Mẫu thân ta nói nữ nhân xem trong nhất là những chiếc khăn tay, bởi vì nó lúc nào cũng ở bên họ.

Nếu như cô gái đem tặng cho một nam nhân, cô ấy nhất định rất yêu người đó.

Nàng tặng cho ta có được không? Ta thấy nàng có rất nhiều cái y hệt cái này ở trong gương kìa, cái thì thêu hoa, cái thì thêu lá, chỉ có cái này là thêu một con chim lại thêu rất khéo nữa...."Ta cứng miệng hoàn toàn trước sự ngốc nghếch của hắn.

Hắn mở chiếc áo của ta ra nhìn thật kỹ rồi thốt lên :"Hàn Hàn, rốt cuộc khăn này thêu loài chim gì vậy? Sao ta không nhận ra được? Chim Đỗ Uyên hay là chim sáo vậy?"Ta lắc đầu nhìn hắn ngao ngán.

Không ngờ, thật sự!Ta quay lưng, vừa đi ra vừa nói:"Ngươi thích như vậy thì ta cho ngươi đó.

Sau này có nhận ra nó thật sự là cái gì thì cũng đừng đến tìm ta trả lại."Hắn còn vui vẻ nói lại:"Thật sao? Nàng cho ta thật hả? Cảm ơn nàng nhiều! Mà...khăn tay có bốn sợi dây để làm gì vậy? Ta cắt nó ra cho đỡ vướng víu được không? "Ta lớn tiếng trả lời đầy nộ khí:"Cắt hết luôn cũng được! "Lúc ta ra ngoài Sơn Tiểu Văn vẫn nâng niu chiếc yếm vải đó.

Trong phòng không khí lại ngột ngạt nên ta muốn đi dạo, vừa mở cửa thì Đại Lục xuất hiện hắn cứ như một bóng ma nhìn ta bằng nửa con mắt, giọng điệu nghi ngờ hỏi:"Trong phòng của cô đang có ai? Ta ở ngoài nghe thấy có tiếng nam nhân, mau khai đi!"Ta lùi lại, tim đập thình thịch:"Làm...làm gì có.

Không có ai hết.""Không có thật sao? Đừng để ta biết cô nói dối, bằng không đừng trách ta độc ác.""Nói dối gì chứ? Ta có nói dối ngươi bao giờ.""Hửm...thật vậy sao?"Hắn tiến tới, áp sát mặt ta.

Cuối cùng ta cũng phải chịu thua:"Được rồi, ta nói dối ngươi.

Sơn Tiểu Văn đang ở bên trong."Đại Lục liền giận dữ đẩy ta qua một bên rồi đi sòng sọc vào trong, hắn lẩm bẩm:"Biết ngay hắn dùng nam nhân kế mê hoặc cô mà.

Lần này ta phải rạch mặt hắn mới hả dạ."Ta hốt hoảng chạy theo gọi Đại Lục lại, hắn vừa bước tới tấm rèm che ngang trong phòng thì Tiểu Văn cũng vừa đi ra, Đại Lục không để cho Tiểu Văn nói lời nào đã túm lấy cổ áo của hắn, dữ tợn nói:"Ta đã cho canh gác nghiêm ngặt hơn mà ngươi vẫn vào được sao? Tiểu tử nhà ngươi ăn phải gan hùm hay sao mà dám kiếm chuyện với Hàn Hàn của ta hả? Ở đây do ta làm chủ, Liên Hàn Hàn muốn lấy ngươi cũng phải thông qua ta một tiếng, ngươi nghĩ ngươi có cửa vào nổi Liên gia không?"Tiểu Văn liền lập tức hất tay Đại Lục ra, hắn cạch mặt:"Ngươi làm gì được ta? Đừng quên ngươi từng thua dưới tay ta.

Có giỏi thì ta và ngươi quyết chiến sinh tử một lần, có dám không? ""Có gì không dám.""Được.

Coi như có khí phách."Bọn họ lại cãi nhau nữa rồi.

Thật quá đau đầu.

Đại Lục hắn sống lâu như vậy mà vẫn không biết lượng sức, luận về ngoại hình hắn không cao bằng Tiểu Văn, luận về pháp thuật, Tiểu Văn sinh ra đã có chân thân là bạch hổ, pháp thuật không cần tu luyện cũng đã hơn phàm nhân tu tiên 100 năm.

Lỡ hai bọn họ đánh nhau, kẻ thiệt chắc chắn chỉ có Đại Lục, con cẩu đen không biết lượng sức.


Ta đi tới kéo cổ Đại Lục ra, hắn thậm chí không muốn buông, kéo ra khó khăn lắm mới được, ngay sau đó ta liền thầm thì vào tai hắn:"Ngươi bỏ qua chuyện này, sau này ngươi bảo ta làm gì ta cũng làm, ta hứa.

Ít nhất là 3 điều."Đại Lục nghe xong liền không hung hăng nữa:"Là cô hứa đó.

Điều thứ nhất ta nói tại đây luôn.

Sau này cô còn để Sơn Tiểu Văn trong phòng, cô để hắn đâu ta đốt trụi nơi đó, cô không có quyền lên tiếng."Nói xong hắn quay lại nói với nhìn Tiểu Văn mà ám chỉ nói cho ta nghe:"Ở cạnh loại người này sẽ không có kết quả tốt đâu.

Sau này có hối hận thì đừng trách ta không báo trước.

Ta đến là để nói với cô quỷ binh của chúng ta cần gia thêm số lượng, lần này cô tự đi tìm đi.

Ta ở lại với muội muội của ta rồi."Ta hạ giọng:"Được được, ta biết rồi.

Ngươi cứ ở lại chăm sóc Tiểu Lục.

Binh Kinh hắn ở trong điện của ta làm việc, ngươi cũng có thể quan sát hắn.

Vậy, bây giờ ta đi luôn cho sớm."Nói xong nhanh chân kéo Tiểu Văn chạy đi.Thoát khỏi nguy cơ cảnh đánh nhau đến chảy máu, vừa ra khỏi cửa nhà mình mà thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao ta cứ ngờ ngợ việc hai người họ sẽ có một kẻ phải chết, với ta tất cả họ đều quan trọng.

Ta nhìn sang Tiểu Văn, nhớ rõ ràng là chỉ nắm cổ tay nhưng chẳng biết lúc nào lại nắm bàn tay hắn chặt như thế, hắn nhìn thấy cưới chúm chím coi bộ chẳng biết vừa thoát khỏi chuyện gì.

Ta buông tay hắn ra, hắn lại không nỡ mà giữ tay lại, cười nói:"Nàng có phải lo cho ta không hả? Nàng yêu ta rồi phải không? Có yêu mới lo chứ!""Ai rãnh yêu loại trẻ con không lớn như ngươi.

Ngươi đã chín vạn tuổi rồi đó, làm phụ thân người khác được rồi mà tại sao không biết kìm chế chút hả? Có cơ hội liền muốn đánh, đánh cho ai xem?""Nhưng hắn ta kiếm chuyện với ta trước.""Người ta kiếm chuyện thì ngươi phải đánh lại sao? Quân tử động khẩu không động thủ, huống hồ tay của nam nhân chỉ dùng cho hai việc, một là làm việc nuôi mẹ, con cái, thê tử.

Hai là để đánh giặc ngoài sa trường.

Ngươi đã làm được việc nào trong đó chưa mà hùng hổ?"Tiểu Văn nghẹn ứ không nói được gì, nhưng vẻ mặt lại chẳng mấy muốn hiểu lời ta.

Hắn nhìn ta đâm đâm:"Ta chỉ đang cho hắn biết nàng là của ta mà thôi.

Nếu hắn còn gây nguy hại cho địa vị của ta trong lòng nàng ta bắt buộc phải giết hắn."Ta bật cười, bước tới áp sát mặt hắn:"Vậy thì ta cũng cảnh cáo ngươi trước.


Lần đầu ngươi đánh Đại Lục đến hiện hình ta đã bỏ qua, nếu ngươi còn dám làm hại Đại Lục nữa, người hiện hình lại tiếp theo sẽ là ngươi."Nói xong ta liền quay lưng bỏ đi, lần này hắn vẫn không buông tay.

Mặt hắn lúc này có vẻ sốc lắm.

Hắn hỏi:"Nàng rốt cuộc là yêu Chiến Thần hay yêu Đại Lục? "Ta khẳng khái trả lời:"Không có Chiến Thần, Liên Hàn Hàn lúc nhỏ đã chết từ trong trận bão tuyết năm đó.

Còn không có Đại Lục, Liên Hàn Hàn đứng trước mặt ngươi cũng chỉ là một tiên tử mang tội bị người đời khinh rẻ.

Cả hai người họ trong lòng ta đã chiếm hết tám phần, chẳng ai thay thế họ được cả."Ta vừa dứt câu, hắn đột nhiên chạy tới ôm ta vào lòng, bên tai ta nghe tiếng hắn thì thào:"Vậy hai phần còn lại chắc là dành cho ta.

Ta biết nàng có tình cảm với ta mà."Ta cũng không ngờ lúc nãy là ta nói hai người họ chiếm hết tám phần trong lòng, trước giờ ta chưa từng đong đếm thử, cũng chưa từng so ai nặng ai nhẹ.

Nếu tám phần kia cho họ vậy còn hai phần nữa là dành cho ai? Cho ta chứ còn ai nữa mà hỏi.......Theo lời của Đại Lục nên ta đi tìm thêm xác chết, ta đến Hạ giới tìm đến nước Nam Lữ, đất nước này phồn hoa thịnh vượng, lại rộng lớn sợ gì không có người chết.

Cứ như thường lệ, 500 năm ta và Đại Lục sẽ hạ phàm một lần nhưng lần này không có hắn, chỉ có tên Tiểu Văn ngu ngốc đòi theo.

Tiểu Văn không biết ta đến Nam Lữ là để tìm người chết.

Tuy đã chết nhưng cũng rất có lợi, người chết sẽ không còn nhận thức nữa, cơ thể của họ tạm thời ta mượn dùng cũng như cách ta dùng tạm hơn 7 vạn thi hài đang ở Hàn Trung Động, bọn họ kể từ khi chết đi chỉ có một cái tên " quỷ binh" và cũng chỉ có một việc cần làm đó là chết thêm lần nữa.Ta cùng Tiểu Văn cùng nhau xuống hạ giới, đến với thành phồn hoa Nam Xuyên của Nam Lữ Quốc.

Thiết nghĩ Nam Xuyên năm xưa là đệ nhất kinh thành nên có lẽ sẽ là nơi vạn người muốn đặt chân tới nhưng đằng này sau ngần ấy năm biến cố thay đổi, Nam Xuyên bây giờ không còn là kinh thành nữa mà chỉ là một đống tàn tích của triều trước, nghe phong phanh 80 năm trước con trai thứ của hoàng đế đoạt ngôi rồi dời đô đến Đông Xuyên.

Hiện tại Nam Xuyên cũng rất phồn hoa nhưng mà lại là chốn" liễu xanh bướm lượn".

Chẳng ai ngờ kinh đô lõi lạc cả trăm năm mà giờ đây đâu đâu cũng toàn là kỹ viện, ta và Tiểu Văn dạo phố hơn nửa ngày cũng chỉ thấy nam nhân quay lại, có là nữ nhân đi nữa thì ta nghĩ chắc họ cũng chẳng dám ra ngoài.

Tiểu Văn đi bên cạnh ta, bọn ta vừa chen qua một đám người đang xếp hàng trước cửa một kỹ viện để chờ vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.