Dục Lạc

Chương 3: Đứa Trẻ Ngộ Nghĩnh Đanh Đá Hơn Ta Nghĩ





Đứa trẻ Sơn Tiểu Văn này tính khí thất thường đến giống như hai người khác biệt.

Ngày hôm đó sau khi giận dữ với ta, chiều lại sau khi ta đi từ chỗ Sơn Thánh gia cầu xin trị độc lại bất thành trở về thì nó lại rất dịu dàng với ta.

Ta mang trong lòng nỗi hận không hề nhỏ, bọn chúng cho vào rồi nhưng lại đuổi ta ra.

Đắt tội với ai chứ tuyệt đối không nên đắt tội với đại phu nên ta nhẫn nhịn ra về.

Về tới nhà của Thùy Dung ta lại không thấy cô ấy, chỉ thấy trên bàn có một bàn ăn thịnh soạn, vừa ngồi xuống bàn thì Tiểu Văn bước ra, cậu nhóc cười tít mắt:"Cuối cùng cũng về rồi! Đệ tự tay nấu đó, tỷ ăn đi!"Dù không đói nhưng ta vẫn ăn cho Tiểu Văn vui.

Tiểu Văn ngồi cạnh ta, nó chống cằm nhìn ta ăn mà mắc ngại.

Ăn xong, ta lau miệng thì Tiểu Văn cất lời:"Tỷ có muốn đệ chết sớm không? "Ta trả lời:"Đương nhiên là không.""Vậy lần sau, khi gặp lại đệ, tỷ có nhìn mặt đệ không? "Ta cười khan: " Ta phải hỏi ngược lại đệ chứ.Sau này ta già rồi, chẳng xinh đẹp nữa....""Tỷ không xinh đẹp càng tốt, như vậy thì từ đây đến lúc đệ trở thành một nam nhân thật sự, đệ sẽ không sợ tỷ bị kẻ khác cướp mất."Ta gượng gạo cười.

Tiểu Văn nói tiếp:"Mẫu thân đệ có nói với tỷ về bệnh của đệ chưa?""Bệnh gì? Ta chưa nghe Thùy Dung nói gì cả.""Gia tộc Sơn Thánh từ ngày lập ra đều sống một cách ẩn dật thần bí cũng bởi vì Sơn gia có bệnh di truyền mà chỉ có nam nhân mới mắc phải.

Đệ cũng là người của Sơn gia nên cũng bị.""Có chuyện này nữa sao? Vậy đây là bí mật mà Sơn gia giấu rồi.


Tại sao đệ nói với ta?""Vì đệ biết sớm muộn có một ngày cũng phải nói ra cho tỷ biết mà thôi.

Hàn Hàn, tỷ có cảm thấy ta vô dụng không? Mấy ngày nay tỷ ở lại nhà chắc cũng quan sát thấy đệ chẳng bao giờ làm việc nặng, mẫu thân cũng tỏ ra rất chiều chuộng đệ.

Thật ra chuyện này cũng là do căn bệnh đó gây ra.

Đệ không thể quá kích động, không được quá lao lực.""Theo như đệ nói thì Sơn Thánh bây giờ cũng có bệnh?""Vẫn có, nhưng do Sơn gia có thánh vật gia truyền, chỉ truyền cho trưởng tử do chính thất sinh ra nên hầu như các đời nối tiếp Sơn Thánh đều không có tình trạng phát bệnh.""Có thánh vật gia truyền lợi hại vậy sao?""Phải, đó là một khối ngọc to bằng bàn tay màu đen vô cùng đẹp.

Người trong tộc gọi nó là Sơn Linh Thạch.""Đệ thấy nó rồi sao? Tại sao không lấy về, bây giờ Sơn Thánh già rồi, lại không có con trai, chỉ có mình đệ là người có thể kế nhiệm sau đệ không thừa cơ để có được nó, giúp đệ khỏi bệnh?"Tiểu Văn lắc đầu cười:"Đệ làm gì có tư cách.

Bước vào cửa lớn còn không được lấy gì để làm Sơn Thánh kế nhiệm.

""Tại sao vậy?""Sơn Thánh cấm tuyệt con cái của thứ thiếp vào đại điện, mẫu thân đệ lại là con thứ thiếp phàm nhân nên càng bị khinh bỉ, hai mẫu tử đệ chỉ có sống khổ sở ở chốn cùng cốc này mà thôi.""Tại sao lại có chuyện hoang đường như vậy? "-Ta bức xúc : "Vậy phụ thân đệ đâu? Tại sao để mẫu thân đệ sinh con mà không thèm ngó ngàng như vậy?"Tiểu Văn đưa tay chỉnh cổ áo lại rồi trả lời:"Có đến hai lần, vài ngày nữa cũng sẽ tới.

Ông ấy còn bận chuyện gia đình riêng của mình mà, còn phải lo con cái nữa.”Nghe Tiểu Văn nói mà chạnh lòng, xem ra chúng tôi đều có chung hoàn cảnh, đều chỉ là kết quả ngoài dự định.Tối hôm đó ta cứ suy nghĩ mãi, suy đi nghĩ lại cũng chẳng biết làm gì giúp hai mẫu tử họ nhưng lại nghĩ ra kế sách ép Sơn gia trị độc cho ta.

Rạng sáng ta đi về Hàn Trung Độc, dẫn khuê mật độc nhất của mình là Đại Lục đến Sơn gia.

Khi vừa nghe ta nói đến căn bệnh đó, bọn họ lặp tức cong đuôi nghe theo.Ta ở lại đó 7 ngày, sau khi hết hẳn ta quay về nhà của mẫu tử Thùy Dung cùng với Đại Lục.

Lúc này lại chỉ có mình Tiểu Văn ở nhà, nó đang ngồi luyện thư pháp trong phòng, thấy vậy ta bảo Đại Lục vào bếp làm chút gì đem lên rồi bước tới đặt tay lên đầu nó:"Ta về rồi đây!"Thằng nhóc đó không trả lời gì, cúi mặt xuống hất tay ta, lấy chiếc khăn che miệng ho vài tiếng rồi ném chiếc khăn đầy máu ra bàn, ta hoảng hốt :"Tiểu Văn, đệ bị sao vậy?"Nó vẫn cắm mặt xuống, tay nhấn mạnh bút viết trên giấy, giọng khàn :"Bảy ngày này tỷ đi đâu vậy?"Ta lấp bấp:"Tỷ về nhà có việc.

""Vừa mới hôm trước đệ tâm sự chuyện bí mật của Sơn gia cho tỷ, hôm sau tỷ lại biến mất không một lời từ biệt.

Tỷ nói thử xem ta có nên tin tỷ hay không?"Ta vừa định nói thì Tiểu Văn đứng dậy, hai mắt nó mệt mỏi:" Trong bảy ngày tỷ đi, phụ thân đến gặp đệ bảo đệ về phủ.

Đệ không đồng ý nên bị ông ấy đánh, mẫu thân vì lo cho đệ nên đã đi lên núi hái thuốc rồi."Thấy đứa trẻ này quá đáng thương nên bất chợt đồng cảm, ta vỗ vai Tiểu Văn.

Ngay lúc này Đại Lục đi vào, tay bưng một đĩa bánh ngọt."Đại Lục ngươi tới rồi sao?"Vừa thấy hắn cầm điểm tâm đi vào ta liền chạy tới khoác lấy vai hắn:"Ta quên không nói với đệ.

Đây là Đại Lục, bằng hữu lâu năm của ta."Tiểu Văn nhíu mày:"Tỷ là nữ nhân mà lạ khoác vai nam nhân vậy sao?"Câu nói của nó làm ta biến thành đá.

Sau đó chung tôi ngồi vào bàn dùng điểm tâm, lúc này ta mới lấy trong tay áo ra một hòn sỏi màu tím rất đẹp đưa cho Tiểu Văn :"Tặng đệ.

Có vật này trong tay, sau này đệ lớn lên có thay đổi gì ta cũng dễ dàng nhận ra.

Sau này chỉ cần đệ cầm viên sỏi này đến nói với ta một tiếng, đệ muốn gì ta cũng cho đệ."Tiểu Văn cầm lấy hòn sỏi, chu đáo lấy chiếc khăn tay gói lại.


Lúc này nó hỏi:"Tỷ vẫn chưa nói nhà tỷ ở đâu.

Tỷ thật sự có thân phận gì vậy?"Ta nhìn Đại Lục, hắn biết ta rất thích thằng bé này nên nói dối để giấu việc ta làm chuyện ác, Đại Lục cười nói:"Cậu còn nhỏ không nên hỏi nhiều đâu.

Chỉ cấn biết Hàn Hàn cô ấy coi cậu như con trai là được."Tiểu Văn ho vài tiếng nghe đầy ám muội:"Ta không rãnh làm con của tỷ ấy.

Muốn thì tỷ tự sinh con đi!"Nghe xong câu đó ta thật sự chỉ muốn tát cho nó một bạt tay.

Cố kiềm lại cơn tức, ta ngậm bánh vào miệng, rồi lại gượng cười:"Ta già rồi, chẳng nam nhân nào dám lấy nữa.

Chi bằng để sau này Tiểu Văn đệ sinh con đẻ cái, lúc đó cho ta nựng là được.Có phải không ?"Tiểu Văn trả lời ta:"Bây giờ đệ hai vạn tuổi, chờ bốn hay sáu vạn năm nữa là được.

Tới lúc đó chỉ cần tỷ chưa già đến răng rụng thì bao nhiêu đứa đệ cũng cho tỷ được.

Muốn như vậy thì tỷ từ giờ bớt tính cách phóng khoáng với nam nhân khác đi, đợi con của đệ ra đời, đệ không muốn nó học theo mẫu thân nó phóng đãng như vậy."Nói xong Tiểu Văn đứng dậy.

Ta trố mắt nhìn nó, cố nhớ ra xem câu nói của nó có phải lầm vài từ hay không.

Tiểu Văn quay lưng nói tiếp:"Tỷ có việc phải đi thì cứ đi đi" - Tiểu Văn đi tiếp, phía xa xa ta vẫn nghe nó đang nói: " Sống tới tuổi này lại không có ai lấy, chắc cũng ngốc lắm mới yêu."Ta nghe chỉ được vài từ, còn mấy từ sau không nghe rõ.

Nãy giờ nói chuyện câu nào nó cũng châm vào ta mà nói khiến ta tức đến máu trào ngược lên não.

Đại Lục đột nhiên phá lên cười:" Ha ha ha...xem ra chỉ có thằng nhóc này mới trị được cô.

Cô gặp phải khắc tinh rồi!"Ta liếc mắt nhìn hắn, cầm chiếc bánh ném vào đầu hắn quát:"Câm miệng cho ta!Có tin ta biến ngươi thành xác sống không hả?""Cô dám lấy bánh ném ta à?"Hắn nhặt cái bánh lúc nãy ném lại ta.

Hai người chút nữa đã nhập "trận" thì Tiểu Văn bước ra lấy đĩa bánh vào một cách nhanh lẹ rồi nói vọng ra:"Tìm chỗ khác mà chơi.

Thức ăn nhà ta khang hiếm lắm!"Ta kéo Đại Lục ra ngoài, không ngồi thêm cho bị người khác đuổi, thằng nhóc này cục súc với ta như vậy có khi nào nó hận ta chuyện vết sẹo trên cổ nó hay không.Ta trở về Hàn Trung Động làm việc, mấy ngày sau Chiến Thần gửi chiến thư đến, lần đầu khiêu chiến.

Ta thừa biết mấy vạn năm nay ngài ấy cố tình nhường cho ta, chắc là cảm thấy có lỗi, bây giờ đây thế lực của ta mạnh dần, cũng phải đến lúc quyết chiến giữa hai bên.Trước ngày ra trận ta đến Ung Linh sơn tìm Tiểu Văn, đến nhà thì không thấy ai, vào phòng Tiểu Văn cũng không thấy, cứ như họ đã bỏ đi nhưng tất cả đồ đạc vẫn còn, đĩa bánh hôm đó nằm lăn trên sàn nhà.

Nghi ngờ đã có chuyện không hay, ta tức tốc đi tìm khắp nơi, đến tận chiều thì hoàn toàn bất lực.

Ta trở về nhà và vô tình tìm được một quyển nhật ký chỉ viết vài trang, ta tò mò nên lấy ra đọc.

Cả quyển viết về tâm trạng của Tiểu Văn mấy ngày ta ở căn nhà này cùng mẫu tử họ.


Từ vui mừng ở những ngày đầu rồi đâm chiêu buồn bã, rồi lại có mấy từ hạnh phúc vui vẻ sau đó thì lo lắng bất an khi ta đi vắng.

Đứa trẻ này sống cũng rất đa cảm.

Đến trang cuối cùng lại có một bức thư kẹp vào."Hàn Hàn, lá thư này ta rất cố gắng mới quyết định nên viết.

Nếu nàng đọc được thì cũng nên chuẩn trong lòng câu trả lời cho ta.

Ngày còn nhỏ ta đã rất nhiều lần mơ thấy nàng, trong lòng thật sự rất muốn gặp nàng.

Lần đầu chúng ta gặp ở bờ suối, nàng khoác áo cho ta, con tim ta thật sự đã rung động, chỉ trách ông trời không cho ta sinh trước 10 vạn năm.

Nhưng không sao cả, ta đã quyết định cả đời này sẽ chăm sóc cho nàng, yêu mình nàng, dù sau này có bất kỳ chuyện gì xảy ra ta cũng không quên nàng.

Nàng có đồng ý sẽ không quên ta không? Ta yêu nàng, không muốn làm tên nhóc nữa."Đọc xong bức thư, hai tay ta run lên.

Ta chạy tới tìm chiếc rương đựng tranh thì không thấy còn bức nào cả.

Vậy là Tiểu Văn văn và Thùy Dung đi mà chỉ đem theo tranh của ta.

Tâm trạng ta rối bời, rồi quyết định xếp bức thư lại, đặt vào vị trí cũ xem như chưa từng xem qua.Đọc xong bức thư tình đó vốn dĩ định quay về nhưng lại vô tình đi đến phòng của Thùy Dung, cứ như có một sức hút mãnh liệt, ta vào phòng, lại là cơ duyên trùng hợp ta lại có hứng thú với chiếc hộp quý giá trên kệ sách, mở ra mới thấy có mãnh ngọc bội vô cùng quen thuộc, ta suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra nó là của Chiến Thần.

Cảm giác vô cùng ngạc nhiên chưa dừng ở đó.

Dưới gói ngủ của Thùy Dung còn có một chiếc áo bào.

Nhìn chiếc áo đó mà tim ta thắt lại.

Đó chẳng phải lúc trước ta may cho Chiến Thần hay sao? Đường kim, mũi chỉ không sai vào đâu được, vết thêu chữ "hàn" ở trong tay áo đó chẳng phải là do ta thêu lên hay sao? Ta bỗng rung bần bật rồi chạy một mạch đến Chiến Thần điện, đám binh sĩ kia không ngăn được cơn ghen của kẻ si tình lâu năm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.