Dục Lạc

Chương 36: Chuyện Gì Thế





"Đương nhiên ta biết, chẳng qua ta muốn xem cô ta làm gì tiếp theo mà thôi.

Cô ta là nội ứng của Ma quân ở chỗ ta, từ đó đầu cũng cho thấy việc Tiểu Văn được sinh ra cũng nằm trong kế hoạch của cô ta.

Âm mưu của tên Ma quân đó đúng là thâm độc..""Sao chàng lại nói như vậy? Rõ ràng Tiểu Văn là con của chàng, nếu chàng đã biết cô ta là nội ứng thì từ đầu đừng làm cho cô ta có thai, tất cả không phải do chàng hay sao? Tiểu Văn là đứa trẻ vô tội nhưng lại bị chàng đối xử lạnh nhạt, tệ bạc bao nhiêu năm qua.

Chàng quá nhẫn tâm với con của mình rồi đó!""Lúc đầu ta không biết, ta chỉ là kẻ bị hại thôi..

Sao hả? Ta vừa nhắc đến thằng nhóc đó cô liền bênh vực không ngớt lời, cô yêu nó rồi sao?"Ta tự nhiên ấp úng còn chưa biết nên nói gì thì Chiến Thần lại tiếp lời:"Ta thấy đúng là như vậy rồi.

Thằng nhóc đó khiến cô mê muội rồi, bây giờ ngay tới cả phòng bị cô cũng lỏng lẻo.

Nãy giờ cô có ngửi thấy mùi gì không?""Mùi gì?""Là khói hương của Thùy Dung làm để hại ta, chỉ cần ta uống thuốc giải trên tay cô đang cầm, cộng thêm ngửi khói này, ta nhất định sẽ..""Sẽ thế nào?"Chiến Thần thở dài:"Cô vẫn ngốc nghếch như vậy.


Chẳng hiểu chuyện gì cả.

Ta cũng không thể nói với cô ta sẽ ra sao nếu uống viên thuốc trong tay cô.

Bây giờ ta quả thực bị trúng độc cần phải có thuốc giải, cô cứ đặt lọ thuốc xuống đất rồi rời khỏi mật đạo này, đứng ở trên chờ ta, ta không gọi cô nhất định không được xuống, dù có chuyện gì cũng phải ở đó.

Trước hết ta và cô cứ giả vờ đi theo kế hoạch của cô ta, đợi sau này có dịp ta sẽ giải thích cặn kẽ với cô hơn."Ta không rõ chuyện gì nhưng vẫn nghe lời Chiến Thần mà đặt lọ thuốc xuống, nhưng ta vẫn thắc mắc một chút nên quay lại hỏi:"Chàng biết cô ta có ý hại chàng vậy tại sao lại còn bị trúng độc? Chàng có thể giả vờ mà."Chiến Thần đứng dậy, đi tới nhặt lọ thuốc lên:"Hôm đó cô ta bỏ thuốc vào chén cháo mà Thánh chủ nấu cho ta nên ta không phòng bị."Nghe Chiến Thần nói vậy ta chợt thấy không ổn chút nào, cảm giác hơi ghen.

Ta không nói thêm lời nào, lập tức bỏ lên trên.

Ở trên đó ta bỗng dưng hậm hực không thể ngồi yên, trong đầu cứ nghĩ mãi.

Hóa ra phu thê hai người không như lời đồn đoán, bằng mặt không bằng lòng.

Yêu thương nhau thế kia mà, cùng nhau sinh chín mặt con, còn nấu cháo cho nhau ăn.

Không phòng bị nên mới trúng độc, chẳng qua là đồ thê tử nấu nên không dám bỏ thôi.

Vậy mà hại ta lo lắng, sợ chàng không hề biết gì, còn bị Thùy Dung dắt mũi, ta đúng là quá ngốc! Biết vậy đừng lo chuyện của chàng, để xem thê tử cao quý của chàng có cứu nổi chàng hay không?Sau một hồi tự nói chuyện với mình, ta ngồi bệch xuống đất cầm Ma Phong sáo nhắm nhìn nó.Ta nghĩ mãi cũng chẳng ra được lý do tại sao Thùy Dung hạ độc rồi lại đưa thuốc giải, còn tự dưng kéo ta vào mớ rắc rối này.

Ta vốn dĩ đã định quên Chiến Thần từ cái ngày ông ấy bị Ma quân đánh trọng thương rồi.

Rốt cuộc ông trời cũng không cho ta yên ổn, báo hại ta thề thốt linh tinh mà không thể thực hiện được cho Tiểu Văn.

Kiếp này số ta đào hoa thề thốt với bao nhiêu đàn ông đều coi như chơi đùa, nếu có kiếp sau chắc ta không dám đầu thai, đầu thai lần nữa mắc công trả nợ tình cho người ta, hầy..

Nghĩ lại cũng rất tội cho Tiểu Văn.Đã rất lâu nhưng cũng không có động tĩnh gì ở bên dưới.

Ta không chờ lâu thêm được nữa nên định đi xuống mật đạo xem sao, dưới đó ta thấy Chiến Thần đang ngồi vận công, có lẽ là điều tiết một chút.


Ta bước đến gần thì mới nhận ra mồ hôi trên trán ông ấy ướt đẫm, trông có vẻ đang rất mệt mỏi nên ta lấy tay áo lau mồ hôi giúp.

Nào ngờ Chiến Thần bất ngờ nắm lấy tay ta kéo mạnh khiến ta ngã lên đùi ông ấy.

Chiến Thần mở mắt nhìn ta, ánh mắt đục ngầu vô cùng đáng sợ.

Ta hốt hoảng cứ ngỡ bị dùng sai thuốc nên vội lo lắng hỏi:"Chàng sao vậy? Có gì không ổn sao? Có cần ta giúp hay không?"Chiến Thần bóp chặt lấy tay ta:"Ta không chịu nổi nữa rồi, chết tiệt!""Chàng đau ở đâu? Để ta giúp chàng một tay."Nói rồi ta liền đứng dậy, truyền công ngay lập tức cho ông ấy nhưng lần nữa bất chợt ngài ấy nắm lấy tay, kéo mạnh xuống, khiến ta ngã ra đất.

Ta còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Chiến Thần xé rách vai áo ngoài.

Chiến Thần lao vào ta như một con thú dữ, cào xé khắp nơi.

Trong lúc hoảng loạn ta nắm được một hòn đá, trong vô thức đã đập vào đầu Chiến Thần một cái, ông ấy lập tức hốt hoảng lùi lại, ta cũng lom khom kéo cổ áo lại.

Y phục của ta chưa gì đã bị xé rách mấy chỗ, khi nãy bị ngã xuống mạnh nên cái lưng đau đến nỗi không cử động nổi.

Chiến Thần hình như đang cố bình tâm lại, ta thấy vậy liền ngăn ngó hỏi:"Chàng bị sao vậy? Sao tự nhiên đánh ta?"Chiến Thần đột nhiên quát lên:"Ai bảo cô xuống đây! Mau rời khỏi đây cho ta!""Sao chàng vô lý như vậy? Là chàng tấn công ta trước đó."Nói xong, ta cố gắng đứng dậy, Chiến Thần nhắm nghiền mắt lại như đang sợ nhìn thấy ta, y phục lại xộc xệch, đây là lần đầu ta thấy ông ấy hành xử lạ như vậy.

Ta lui lại ngồi lên một tản đá nghỉ mệt, chuyện ban nãy làm ta giật mình, tưởng là bị đánh không đấy chứ! Rốt cuộc là có chuyện gì với Chiến Thần vậy? Từ nãy tới giờ Chiến Thần vẫn ngồi ngây ra ở đó, không biết đến khi nào mới trở lại bình thường nữa.

Rồi bất chợt ta mới ngửi thấy một mùi hương, có lẽ là mùi gì nãy Chiến Thần nói có gì đó là lạ trong người ta.

Có một thứ cảm giác bất an cứ cuống lấy ta, cảm giác khó chịu vô cùng, ta quay sang hỏi Chiến Thần, hỏi:"Mạc Phong, chàng sao rồi?"Chiến Thần mở mắt ra nhìn ta, ta cảm thấy hình như ngài ấy đã ổn hơn rồi.

Thấy vậy liền đi tới, hỏi tiếp:"Lúc nãy chàng bị gì vậy?"Chiến Thần ngoảnh mặt nơi khác:"Cô chỉnh sửa y phục mình lại đi.""Rách hết rồi làm sao sửa được.

Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, ở đây ẩm thấp khó chịu quá!""Cô tự đi đi.

Ta không có gì để nói với cô cả."Nghe Chiến Thần nói phũ phàng như vậy làm ta có chút buồn lòng nhưng ngài ấy nói cũng rất đúng, giữa ta và ông ấy làm gì có chuyện gì để nói, ta đành lặng lẽ quay lưng mà đi.


Có lẽ việc hôm nay làm tới đây là đủ rồi.

Ta cúi đầu đi chừng được vài bước thì bất ngờ đụng phải ai đó, còn chưa kịp biết đó là ai thì đã bị người đó bóp chặt hai vai, lay mạnh:"Nàng với ông ta làm trò gì ở đây? Tại sao quần áo hai người lại thành ra như vậy, hả?"Hắn mạnh tay tới nổi vai ta đau rã rời.

Người đó hóa ra lại là Tiểu Văn, nhưng lại không có Thùy Dung đi theo, cô ta chắc không dám xuất hiện nữa đâu.

Có một điều ta không hiểu, rốt cuộc làm sao Tiểu Văn tới được chỗ này? Lẽ nào Thùy Dung đã nói gì đó không hay về ta cho Tiểu Văn nghe?"Tiểu Văn, dừng lại..

tay ta đau.."Bình thường nghe ta nói đau hắn nhất định sẽ dừng lại, lần này cũng thế, hắn dừng tay rồi xiết chặt ta vào lòng, chẳng những thế hắn còn cởi áo khoác lên cho ta, hắn nói chuyện mà nước mắt rưng rưng:"Nàng lại gạt ta.

Nhưng tại sao ta không thể ghét nàng, nàng nói đi.""Ta gạt ngươi chuyện gì? Khóc lóc gì mà khóc.

Bây giờ chúng ta trở về đi, ta định nấu vài món ngon rồi hai chúng ta cùng nhau ăn."Tiểu Văn lắc đầu:"Nàng vẫn muốn dối gạt ta sao? Ta không phải là con nít, ta cũng không phải phật tổ mà có thể bao dung mọi chuyện cho nàng.

Hôm nay ta thấy tận mắt nàng cùng Chiến Thần làm chuyện không quang minh chính đại.

Hai người ân ái bên nhau!""Gì?""Nàng không cần nói! Ta đã thấy hết rồi.

Chuyện hôm nay là ta rất đau lòng nhưng ta vẫn sẽ bỏ qua, chỉ cần nàng đứng trước mặt ông ta nói nàng yêu ta, ta lập tức sẽ không nói gì hết, cùng nàng quay về làm lại từ đầu.

Nàng nói với ông ta đi!"Ta bật cười, cả cơ mặt đều căng ra cảm thấy chuyện hắn nói quá hài hước:"Ngươi nói cứ như đùa, hồi ngươi chưa ra đời ta với chàng ấy ân ái không biết bao lần, kể khôn kể nổi.

Người nói xem có lý do gì để ta phải chứng minh với người không? Mặc dù trước kia có nhưng hôm nay thì chưa đâu, ta chưa làm gì chàng ấy cả."Tiểu Văn tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn ta:"Quần áo thế này còn chưa làm gì à? Nàng tưởng ta ngốc sao?""Quần áo hả? Hồi nãy Chiến Thần vừa xé.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.