Dục Lạc

Chương 45: Nữ Vương Cua Trai Bất Thành Còn Bị Đánh





Qua vụ việc đó ta đã rút kinh nghiệm và cẩn thận phòng bị hơn, xung quanh Hàn Trung Động cho người túc trực không được phép lơ là, đã thế ta còn cho Hoa Linh giữ thằng bé Trác Liên tiếp ta trong lúc ta vắng mặt.

Tên Sơn Tiểu Văn này nhìn bề ngoài yếu đuối bệnh hoạn nhưng đã đánh thì chả ai đánh bằng hắn cả, đúng là hổ có bệnh thì cũng là hổ, mấy bọn tép riêu chẳng cản chân được.Mấy hôm sau ta ở nhà luyện võ vận công để chuẩn bị cho trận chiến với Miêu tộc sau này.

Tin cấp báo từ chiến trường về mọi thứ điều rất ổn, tình hình rất khả quan khiến ta cảm thấy rất vui mừng.

Nhưng sau tin cấp báo là một lá thư do Đại Lục gửi, hắn viết: "Ta ở chiến trường ngày đêm giết giặc, cô ở Hàn Trung Động dám động tới nam nhân nào thì ta sẽ giết cô."Ôi trời thật là sợ! Tên Đại Lục này nổi máu ghen lên rồi, hắn không đi thì thôi, hễ đi thì phài dọa dẫm ta thế này.

Hắn dọa ta cũng mười mấy mấy vạn năm rồi, ta mà sợ hắn thì cũng đâu có lời truyền Liên Hàn Hàn trăng hoa bay bướm.

Hắn không nhắc ta cũng suýt quên mất đã lâu mình chưa động vào nam tử khôi ngô nào, tự nhiên nghĩ tới lại thấy hào hứng rồi.

Hoa Linh bé bỏng của ta có lẽ gần đây cũng đã mệt, ta nên tìm người thay cho muôi ấy nghỉ ngơi rồi.Sẵn dịp hôm nay cũng khá rãnh nên ta đi luôn cho nóng.

Hành trình tìm trai đẹp không phải dễ, ở Ma giới toàn lũ dị hợm, xuống U Minh toàn quỷ mọc sừng, lên Thiên giới thì trai đẹp đó nhưng toàn bọn thượng đẳng khó ưa.


Ta đành tìm đến hạ giới phồn thịnh.* * *Ở hạ giới, lúc xuống ta lựa nơi đông người nhất, lại không ngờ chọn đúng kinh đô của một quốc gia phồn thịnh.

Ta đặt chân xuống hòa vào dòng người đông đút ngoài phố, bọn họ như đang háu hức trông chờ điều gì.

Rồi từ xa bất chợt ta thấy có một đoàn người vách kiệu, áo gấm cờ hoa lư lọng phũ phê đi tới hơn mấy trăm người, tất cả dân thường khi thấy đoàn người đó liền quỳ xuống cúi đầu không dám ngẩn lên.

Lúc này ta vẫn chưa hiện thân nên những kẻ phàm nhân không nhìn thấy, ta chỉ đứng hiều kỳ xem ai trong điệu lớn mà lại được kính trọng như vậy.

Ta đừng giữa đường chầm chầm nhìn vào trong kiệu, chiếc rèm che trên kiệu bị gió thổi phất lên làm ta nhận ra người trong đó là một nam nhân rất tuấn lãng, mục tiêu của ta xuất hiện rồi.

Nhìn thấy người ưng ý, ta vui vẻ chấp tay sau lưng đứng chờ bọn chúng đi xuyên qua mình, nhưng lại không ngờ khi kiệu đến trước mặt ta chừng 10 bước thì nam nhân trên kiệu bỗng nhiên hô dừng kiệu.

Hắn mở nhẹ rèm nhìn vào ta rồi nói:"Nữ tử nào đứng phía trước cản sa gia của trẫm?"Ta giật mình có phần hơi bất ngờ, còn đám dân thường và tùy tùng thì ngơ ngác, mấy tên lính đảo mắt nhìn khắp xung quanh nhưng chúng không nhìn thấy ta, một tên đi lại trước kiệu bẩm báo với hắn:"Bẩm bệ hạ, làm gì có ai cản đường?"Tên trong kiệu lúc này mới giật mình đứng dậy bước ra khỏi kiệu, hắn nhìn ta thật kĩ rồi lại hét lên:"Rõ ràng là có một nữ nhân đứng trước mặt mà! Kìa, cô gái kia, cô mau đứng sát vào lề đi!"Ta mỉm cười thích thú nhìn hắn: "Xem ra chỉ có ngươi mới nhìn thấy được ta, chúng ta coi như có duyên rồi.

Ta thấy ngươi vừa ý ta, có muốn cùng ta về nhà không?"Hắn bàng hoàng nhìn quanh, dường như hắn nhận ra người khác đang nhìn hắn bằng một cặp mắt kì lạ:"Cô gái, nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tại sao lại chặn trước kiệu của trẫm?""Ta sao? Ta là một cơn gió.""Gió?""Phải.

Ta là gió đến đây thổi vào hồn ngươi, trái tim ngươi giờ là của ta.""Nàng, nàng thật ra là ai?"Ta cất bước chạm rãi đi đến chỗ hắn, lúc này trong đầu ta nghĩ chắc chắn tên này không phải là người thường.

Phàm là kẻ thấy được ta và nghe được ta nói gì trong khi ta ẩn thân thì toàn là kẻ có cốt tiên, căn tu rất vững, rất có thể hắn là một vị tiên nhân nào đó chức cao vọng trọng đang đi lịch kiếp.

Nếu đã là tiên nhân lịch kiếp thì có đẹp mấy ta cũng không nên động vào, nhở sau này hắn mà về Thiên giới thì ta lại có thêm một mớ rắc rối khó gỡ.

Nhưng mà hắn đẹp thế này bỏ lỡ thật phí, chi bằng lấy được gì thì lấy vậy.

Ta bước đứng trước mặt hắn, hắn tỏ vẻ kinh hoàng nói không nên lời, tay còn chạm thử vào ta nhưng lại xuyên thấu qua được.

Lúc này dựa vào sự mất tập trung của hắn ta liền lấy đi một chút tiên khí của hắn thoát ra để làm của riêng.

Lấy xong rồi ta liền lùi lại rồi bay lên không trung hiện ra ngay trước mặt hắn, tung ra một thứ bột lấp lánh để làm cho khung cảnh thêm lung linh, dù sau đã xuất hiện thì cũng phải xuất hiện cho đẹp.

Đám phàm nhân nhìn thấy ta liền cho là tiên nữ hạ phạm vội quỳ xuống cầu bái chỉ có tên nam nhân vẫn đứng ngây người.

Ta nhìn hắn thật có khí chất đế vương, không có được hắn cũng tiếc nhưng ta vẫn ban phát cho hắn một nụ cười.


Cười với hắn xong ta liền vụt bay vào mây.

Đi rồi ta cũng chẳng biết hắn suy nghĩ về ta như thế nào nhưng trong lòng ta mãi chỉ có chữ tiếc mà thôi.

Trong ngày hôm đó ta đã đi khắp nơi để cố gắng tìm ra một nam nhân có nhan sắc ngang với hắn nhưng dù có gặp người đẹp nhưng ta vẫn thấy không bằng, vì thế mà ta mất hứng nên quay về Hàn Trung Động.

Hôm nay săn mỹ nam thất bại rồi!Về tới nơi, ta đi vào phòng tìm Trác Liên bế một chút để giải khoây nhưng một chân vừa bước vào cửa phòng thì bất ngờ bị ai đó véo tay ta kéo ngược lên, ta đau điếng ví, còn chưa kịp la lên thì đã có giọng của Đại Lục vang lên một cách thật đáng sợ:"Cô chán sống rồi có phải không hả? Bỏ con để đi săn mỹ nam, cô đáng bị gì đây?"Biết là Đại Lục làm ta liền sợ hãi không dám đánh lại chỉ đám nương theo tay hắn cầu xin:"Đại Lục, tha..

tha cho ta, ta sai rồi! Ta không như vậy nữa."Hắn không buông tay mà còn mạnh tay hơn khi nãy, ta đau đến mức suýt khóc, nhưng còn may là có Hoa Linh bé bỏng của ta lại can ngăn, muội ấy cậu xin Đại Lục giúp ta.

Hoa Linh nói hết lời, dùng hết cách mà hắn không buông, thậm chí hắn còn lấy một cây roi vót sẵn đánh vào mông ta làm ta chạy mà mệt cả người.

Thôi rồi, ta thảm quá rồi! Lần nào bị phát hiện cũng bị đánh thế này, để người khác thấy thì còn gì là nữ vương vạn người sợ.

Sợ bị hắn đánh đến mông nở hoa, ta vội vã xin lỗi:"Đại Lục, tha cho ta đi mà, ta xin lỗi, ta thề sau này không như vậy nữa, ta thề mà!"Hoa Linh xót xa cho ta nên lại tiếp lời: "Phải đó Đại Lục tướng quân, tha cho chủ nhân đi.

Người như vậy cũng đâu phải ngày một ngày hai, tường quân đánh người thì chỉ làm đau lòng tướng quân thôi.

Có gì từ từ giải quyết bằng lời nói đi mà, thiếu chủ đang nhìn hai người đó."Nghe nói đến mức này hắn mới chịu dừng roi tha cho ta nhưng tay thì vẫn kéo tai ta rất mạnh, hắn quá hung dữ, dữ gấp trăm lần mấy bà vợ sư tử mà nhân gian truyền miệng, ta thật quá sợ hắn rồi!..

Vừa dừng đánh xong hắn kéo tai ta lại giường rồi đẩy ta ngồi xuống đó, tròng mắt của hắn đỏ ngầu bị giận, hắn lớn tiếng mắng:"Ta đã viết thư cảnh cáo vậy mà cô vẫn dám ra ngoài lén phén, ta phải đánh gãy chân cô cô mới nghe lời sao? Thân đã làm mẹ rồi đó! Cô làm sao xứng đáng làm mẹ đi!"Ta xoa tai mình cúi mặt không dám nhìn hắn, uy thế của hắn quá đáng sợ đi mà, khiến ta chỉ dám ngồi nghe mà thôi.

Thấy ta im lặng hắn liền quay mặt kêu Hoa Linh bế Trác Liên ra ngoài để hắn nói chuyện với ta.

Hoa Linh nghe lời bế Trác Liên đi ra rồi đóng cửa lại.

Cửa vừa khép kín Đại Lục liền ngồi xuống giường xoay mặt ta qua nhìn hắn, hắn tỏ lòng thành buồn thật sự nói với ta một cách thành khẩn:"Coi như ta xin cô đi, cô đừng có trăng hoa bên ngoài nữa.

Ta muốn Trác Liên ra đời là để cô bỏ cái tính này đó.

Nhìn ta đi, có ta với Hoa Linh bên cạnh là đủ rồi."Ta ngước mắt lên nhìn hắn, thú thật thì ta sợ hắn hơi là thấy có lỗi nhưng hắn nói cũng rất đúng, ta không nên trăng hoa nữa:"Ta biết sai rồi mà, cả ngày ở hạ giới ta có làm gì với ai đâu.

Tự nhiên ngươi về rồi véo tai ta..""Chẳng có gì là tự nhiên cả, ta nghe Hoa Linh nói cô đi hạ giới liền đoán ngay ra cô đi để làm gì.


Ta cất công chạy từ chiến trường về đây cũng vì muốn đánh cô một trận đây.

Lo mà giữ thân đi, già rồi đó! Đừng có lấy cái gương mặt trẻ đẹp này đi dụ dỗ con nít nữa!""Ta biết rồi, ta không làm nữa đâu.""Lúc nào cũng biết rồi mà có biết đâu? Chỉ có ta mới chịu nổi cái tính này của cô, cô quá đáng ghét rồi đó!""Ta biết sai rồi mà, thật sự là không có lần nào nữa đâu.""Vậy thì tốt.

Ta tin cô lần này, lần sau cô mà còn thế thì ta không cho cô làm mẹ của Trác Liên nữa.

Bây giờ ta phải về doanh trại đây, cô liệu hồn với ta, ta có rất nhiều tai mắt đó."Nghe hắn nói muốn về ta liền vội nắm tay hắn lại, ánh mắt thỏ thẻ nhìn hắn:"Ngươi cứ như vậy mà đi sao? Nếu mà ngươi về được thì chắc ở doanh trại đã giao cho Ly tướng quân quản lý rồi phải không?"Mắt hắn híp lại, hình như hắn nhận ra mùi ám muội trong mắt ta, rồi hắn tách lưỡi:"Chụt chụt chụt chụt..

Cô đúng là hư hỏng.

Nhưng đáng tiếc là ta không có dễ dãi.

Ta đang rất giận, đừng có mơ ta hầu hạ cô."Ta nhếch môi cười, hai tay chống lên giường rồi đưa chân chạm vào đùi hắn:"Vậy sao? Vậy chắc ta phải tìm người nào đó.."Đại Lục nhíu mày, hắn nhanh chóng lấy kiếm trong người gác sang một bên rồi thở dài tháo thắt lưng ra, than trách:"Ta thật sự quá khổ sở rồi, một lần này nữa thôi, ta không hầu hạ cô nữa."Ta mỉm cười thích thú nhìn hắn, hắn quỳ xuống chân ta cởi giày giúp ta rồi hầu hạ từ dưới chân lên.

Thú thật, có vài kẻ nhìn bề ngoài mà cho là Đại Lục sung sướng nhưng cả bản thân ta còn thấy tội cho hắn khi phải hầu hạ cho ta.

Hắn không bao giờ được làm theo ý mình mà phải làm theo ý ta hoàn toàn.Xong việc, ta tiễn Đại Lục đi, mặc dù mới nãy vừa nồng nàn chuyện chăn gối với hắn nhưng khi nhìn theo bóng hắn rời đi mà ta vẫn còn thấy run sợ.

Chỉ trách bản năng loài mèo sợ chó, đặc biệt là con chó dữ như hắn.

Sống nửa đời ngươi chưa có ai là có uy quyền như thế với ta.

Hôm nay ta ớn hắn thật sự, nếu không phải xem ta là chủ thì chắc đã phanh thây ta ra rồi.

Chắc sau này không dám đào hoa nữa.

Nhân đây cũng rút kinh nghiệm cho người đời sau, đừng trăng hoa khi vẫn còn sợ kẻ làm chủ ở nhà, còn sợ là còn thảm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.