Dục Lạc

Chương 53: Giết Đại Tướng Địch





Quyết định trong lòng đã có, ta lập tức bắt tay vào kế hoạch.

Trời vừa sụp tối, ta liền một mình đi tới trước cửa doanh trại địch, trên người mặc một bộ y phục màu tím nhạt, tóc xõa dài, gương mặt trang điểm hiền hòa cuốn hút một chút.

Ta muốn mình giết hắn nhưng phải đường đường chính chính đi vào bằng cửa lớn.

Được biết, bên trong đang say sưa rượu tiệc, canh gác lại lỏng lẻo, ta bước tới trước mặt hai tên gác cổng giả vờ bộ dạng yếu đuối:"Hai vị đại ca.

Có thể cho ta vào trong gặp đại soái được không?"Một kẻ hỏi ta:"Cô là ai? Nữ nhân như cô tới đây làm gì?""Ta đương nhiên là tới vì đại soái bên trong.

Hai người các huynh không thấy sao còn hỏi?"Nói rồi ta đặt tay nhẹ lên vai tên lính trước mặt, hắn lập tức không kìm chế được sự háo sắc của mình định sờ vào mông ta nhưng lại bị tên còn lại ngăn lại, tên đó nói:"Ngươi không hiểu ý cô ta là muốn trở thành người của đại soái sao? Ngươi cả gan dám động đến.

Cho cô ta vào đi!"Ta mỉm cười nói tiếp:"Hai vị đây nếu như có thể giúp ta thuận lợi vào được phòng ngủ của đại soái thì tốt quá.

Các người xem, ta xinh đẹp thế này..

nếu như được đại soái sủng hạnh, sau này ta sẽ không quên hai người đâu.""Phòng của đại soái một đêm có đến mấy cung nhân lui tới xin được sủng hạnh, cô muốn một mình chiếm trọn đâu phải dễ.


Phải có chút lợi ích gì trước chứ, đợi cô thành công ai mà chờ được hả?"Ta nhanh chóng suy nghĩ rồi trả lời bọn chúng:"Hai vị đại ca xem đi, nữ tử yếu đuối như ta chẳng có gì quý giá trên người cả, chỉ có..

chỉ có tấm thân này..

Các huynh giúp ta vào được, ta sẽ cho các huynh chạm vào một vị trí bất kỳ trên người ta.

Còn nếu sao này được sủng hạnh rồi nhưng lại không có được sự sủng ái lâu dài của đại soái thì ta.."Mặt bọn chúng đầy sự biến thái:"Thì sao hả?"Ta cúi mặt tỏ vẻ thẹn thùng:"Thì ta..

ta sẽ quay về tìm hai huynh.

Nếu hai huynh không chê ta không còn trong trắng, ta nguyện hầu hạ hai huynh, chỉ hai huynh muốn thì cứ gọi ta đến, bất cứ đâu ta cũng sẽ hầu hạ hai huynh thật chu đáo."Bọn chúng cười phá lên, một kẻ nắm lấy tay ta:"Đương nhiên không chê rồi.

Một cô nương xinh đẹp, quyến rũ thế này chẳng lẽ lại chỉ cho một kẻ có được.

Bọn ta đồng ý, tiểu mỹ nhân nhớ những lời mình nói nhé.

Cho bọn ta chạm vào một chỗ bất kỳ phải không? Để ta chọn.."Vừa dứt lời tên đó đưa tay định sờ vào ngực ta nhưng may là ta cản lại được, ta lùi lại, ngại ngùng:"Phải đưa ta vào được phòng cái đã.

Huynh gấp gáp gì chứ?"Hai tên đó nhìn nhau cười thật đê tiện, kẻ nào miệng cũng muốn chảy nước vãi ra ngoài."Được được, ta dẫn tiểu mỹ nhân đi."Nói rồi hai người bọn chúng nắm tay ta kéo vào trong.

Nhờ có chúng mà ta đi qua được mấy chỗ kiểm soát.Doanh trại chỗ nào cũng nồng lên mùi thức ăn, mùi rượu, binh lính thì say sỉn ngã dưới đất, tướng sĩ vừa đi vừa ôm ấp nữ nhân chẳng khác gì kỹ viện ở hạ giới, chẳng ra binh ngũ gì!Hai tên lính dẫn ta tới được cửa phòng của tên đại soái, ta vui mừng định đi vào thì bị chúng kéo lại:"Ê này, có phải quên gì không?"Ta liếc mắt, hất hai tên đó ra rồi biến ra Ma Phong gõ nhẹ vào đầu chúng, ngay lập tức chúng trở thành hai cái xác khô chỉ còn mỗi xương trắng.

Giải quyết xong bọn chúng, ta liền kéo hai cái xác khô đó vào bụi cây cách đó không xa giấu rồi đi vào phòng.Căn phòng rộng lớn hết sức, trang trí cầu kỳ, đặc biệt còn có rất nhiều vải lục đỏ xã dài xuống.

Ta nhìn một hồi thì mới phát hiện ra chiếc yếm đỏ của một nữ nhân nào đó nằm dưới đất, ta nhặt nó lên, nhìn nó là biết ngay tên quý tử này của Miêu quân ăn chơi tới mức độ nào.

Ta chỉ nói vậy thôi chứ ta cũng chẳng thua gì hắn nên không dám chửi, hắn chỉ tệ ở chỗ là rượu tiệc quá nhiều còn ta thì có chơi nhưng vẫn biết chính sự.

Ta ném chiếc yếm đó đi rồi đi tới ngồi lên giường, mắt đảo nhìn xung quanh quan sát vị trí thích hợp ra tay.Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên có tiếng người.

Ta lén nhìn ra thì thấy một cô gái bị hai tên binh sĩ ép đi vào phòng, cô ta quỳ gối van xin khóc lóc ỉ oi nhưng chỉ nhận được một câu nói của một tên lính:"Tối nay hầu hạ đại soái cho tốt vào nếu không cả nhà cô đừng mong gặp lại nhau."Nói xong hai tên đó đóng chặt cửa bỏ đi.

Cô gái đó vẫn tiếp tục khóc lóc thảm thiết, thấy vậy ta liền bước đến cạnh cô ấy:"Cô bị ép tới đây à?"Cô gái ngẩng mặt nhìn ta rồi đứng dậy lau nước mắt:"Phải.

Hôm nay cô cũng bị gọi vào phục vụ hắn sao?"Vừa nhìn mặt cô gái đó ta đứng ngây người ra luôn.


Một đại mỹ nhân, hình như vận đào hoa của ta lại đến rồi.

Ta không được mà đỡ cô ta ngồi dậy, môi mỉm cười trả lời:"Đúng vậy, nhưng mà..

ta thấy cô thế này thật là đáng thương.

Cô không muốn hầu hạ hắn sao?"Cô gái khóc thút thít nói:"Ai mà muốn hầu hạ thứ cặn bã như hắn.

Hắn ta sức khỏe như trâu, chẳng xem mạng người là gì.

Mấy hôm trước có một cô gái trẻ đã có phu quân, trong người còn mang thai, vậy mà tên cầm thú đó cũng không bỏ qua.

Cô gái đó trong lúc dằn co với hắn đã bị sảy thai, may mà giữ lại được mạng.

Phu quân của cô ta bị đánh trọng thương vậy mà vẫn cố gắng cầu xin cho thê tử của mình.

Cô xem có ai lại muốn hầu hạ loài người dã man như vậy chứ?""Các cô không đánh nổi hắn vậy tại sao không dùng mỹ nhân kế, lúc hắn say rượu rồi thì biết gì để chống trả, cô chỉ cần một dao là xong.""Phải dễ vậy thì cũng đâu có nhiều cô gái bị hắn hại như vậy..

Trước khi vào phòng hắn đều uống thuốc, thuốc đó nam nhân uống vào sẽ vô cùng sung mãn, còn chưa chuốc rượu hắn được đã bị hắn xé sạch y phục rồi.""Hắn đáng sợ vậy sao?""Còn phải nói sao? Đêm nay hai tỷ muội chúng ta mệnh khổ, phải hầu hạ cho tên biến thái đó rồi..""Ai nói chứ.

Ta sẽ giúp cô, tối nay ta lấy danh nghĩa của cô hầu hạ cho đại soái.

Cô cứ trốn vào tủ, nghe thấy gì cũng không được ra ngoài.""Cái gì? Cô giúp ta? Còn cô thì sao? Lẽ nào hắn không bắt người nhà cô?""Hắn có mấy cái gan cũng không dám động đến người nhà ta, cô cứ yên tâm.

Nhưng mà ta có điều kiện.""Điều kiện gì?""Cô có thể cho ta ôm một được không?"Cô gái ngây thơ đó ngơ ngác không hiểu ta yêu cầu như vậy là để làm gì nhưng cô ấy vẫn cho ta ôm.

Được một cái gật đầu ta hớn hở ôm lấy cô ta, mùi nữ nhẫn sao mà thơm quá, ta cũng là nữ nhân mà không có mấy mùi thứ này.

Tận hưởng xong rồi ta đẩy cô gái đi về hướng tủ, nhưng khi cô ta quay đi ta liền đánh ngất rồi bế lên nhét vào tủ.

Ta muốn chắc chắn rằng cô ta sẽ không la lên làm hỏng kế hoạch.

Xong việc, ta phủi tay, chỉnh sửa lại y phục, hào hứng nói:"Thứ cặn bã này vậy mà cũng sống được tới bây giờ nhỉ? Để ta thay trời hành đạo vậy."Một lúc sau, cánh cửa lại mở, lần này là một kẻ còn mặt giáp phục, dáng người thô thiển nhìn chẳng vào mắt được.

Hắn uống một chén nước gì đó rồi mới vào phòng, gọi lớn:"Mỹ nhân..


nàng đâu rồi?"Ta vờ lên tiếng:"Thiếp đang ở trên giường này."Nói xong, ta nép mình ẩn sau mấy tấm lụa đỏ, hắn vừa thấy dáng đứng của ta liền lao tới.

Ta nhanh chân chạy né hắn.

Đuổi bắt một hồi hình như làm hắn hưng phần hơn, hắn cất một giọng đầy biến thái!"Mỹ nhân, nàng trốn đâu cho thoát.

Mau cho ta xem mặt đi."Lúc này ta thấy vui đùa cũng đủ rồi nên cố tính cho hắn nắm được tay mình.

Hắn cười hề hề một cách dị hợm rồi hôn lên tay ta:"Mỹ nhân, tối nay ta sẽ cùng nàng vui vẻ tới sáng."Bị hắn hôn tay, ta tức sôi máu lên, xé một mãnh vải lụa quấn chặt mặt mũi hắn lại rồi lấy sáo Ma Phong ra đánh mạnh vào đầu hắn.

Ngay lập tức hắn bất động, ngã xuống đất, mảnh vải tụt khỏi mặt để lộ ra một đôi mắt trợn trắng, mũi chảy máu ròng xuống.

Ác ling tronh Ma Phong bay ra từ từ hút hết máu và linh khí của hắn.

Nhìn cái bộ dạng dâm dục này của hắn ta lại hắn lão Miêu quân, ta mắng:"Cạn bã như ngươi vậy mà lại được lão già đó thương yêu.

Đáng lẽ ta tính cho ngươi chết dễ coi một chút, ai bảo ngươi động tới ta làm gì?"Giết hắn đơn giản như vậy, vậy mà lại để hắn động chạm vào người thật khiến ta vừa ghê tởm vừa kinh sợ.

Hút xong linh khí của hắn Ma Phong quay trở về tay ta.

Ta lại đưa Ma Phong lên thổi một hơi dài, ngay sau đó liền nghe tiếng binh đao hỗn loạn, ta đoán là Đại Lục đã nghe thấy tiếng sáo nên cho quân đánh vào.

Xong việc ở đây, ta vội chạy ra ngoài đánh tiếp Đại Lục, nhưng ai ngờ đâu lúc vừa chạy ra thì có một tên uất ơ nào đó từ đâu ở phía sau chém lên lưng ta một nhát, ta bị choáng nên ngã xuống đất.

Đến lúc nhìn lại thì thấy đó là một tên binh sĩ của địch, ngay lập tức, ta ném Ma Phong về phía hắn, hắn chết tươi.

Tự nhiên xui xẻo ập đến, mới định đi đánh nhau mà giờ đã bị thương rồi thật quá mất hứng! Ta khó chịu ôm về thương quay về tim Cảnh Khang để hắn trị luôn, để mọi chuyện ở đây cho Đại Lục xử lý..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.