Ngày hôm đó cô ấy khó khăn lắm mới trốn nhà đến được ngọn núi cũ, đi con đường quen thuộc để lên núi.
Di Nhi trên tay bế theo con của mình, ăn mặc rách rưới, mặt mày xanh xao, ốm yếu.
Cô gọi lớn tên của Quỷ Thiên Vương:"Tiểu Văn! Là ta đây!"Quỷ Thiên Vương lúc này xuất hiện, vừa thấy Di Nhi hắn đã vội chạy tới nhưng rồi lại buồn bã quay mặt đi:"Nàng về đây làm gì?"Di Nhi lo lắng, gương mặt hốc hác, tiều tụy, nói:"Hai năm rồi ta không đến tìm ngươi.
Sau khi gã cho huynh ấy, ta đã đi theo huynh ấy tới trấn bên cạnh để huynh ấy làm quan.
Ta lúc nào cũng nhớ tới ngươi, muốn quay về tìm ngươi nhưng huynh ấy không cho.
Ta vừa sinh con cho huynh ấy, đứa bé chỉ được 3 tháng thôi nhưng có một chỗ rất lạ.
Ngươi xem này."Di Nhi mở vải quấn quanh đứa bé ra, chỉ vào trán của nó:"Trên trán đứa bé này có sừng, lại không có điểm gì giống cha nó cả.
Ta muốn ngươi giúp ta bỏ chiếc sừng này.
Người nhà phu quân của ta đổ cho ta tội thất tiết nên không chấp nhận đứa bé này, họ còn cai nghiệt với ta đủ điều.
Ta đã khổ quá rồi."Nghe nói vậy, Quỷ Thiên Vương liền quay lại, đáp:"Là nàng chọn xa ta để theo hắn.
Cớ sự này nàng tự chịu đi.""Tiểu Văn, ta rõ ràng là sinh con cho huynh ấy, nhưng tại sao lại thành ra thứ không ra người này.
Có phải ngươi ghét ta nên cố tình làm hại con ta hay không? Ta cầu xin ngươi, nể tình năm xưa chúng ta tình nghĩa sâu nặng, ngươi tha cho con của ta đi mà!"Quỷ Thiên Vương đột nhiên nhếch môi cười.
Nụ cười đó ta vừa nhìn đã biết là không bình thường.
Đột nhiên, ngay lúc đó có một tốp binh lính từ đầu ùa ra, dẫn đầu là một kẻ mặt quan phục, đó là chồng của Di Nhi.
Hắn tức giận chỉ tay về phía Di Nhi:"Rõ ràng rồi! Nữ nhân kia, từ đầu ta đã biết cô là kẻ lai lịch bất minh, vậy mà ta vẫn rước cô vào phủ để rồi cô cắm sừng ta!"Di Nhi hốt hoảng nhìn lại, cô suýt chút trượt chân ngã nhưng lại được Quỷ Thiên Vương kéo lại ôm vào lòng, hắn liếc mắt dữ tợn nhìn tên quan đó:"Phải, đứa còn này ta con của ta và Di Nhi.
Di Nhi vốn dĩ đã là nữ nhân của ta từ rất lâu rồi!"Di Nhi hoảng hốt vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Quỷ Thiên Vương:"Không phải, nó là con của chàng! Chàng tin ta đi mà!"Quỷ Thiên Vương lập tức cầm lấy đứa trẻ đó đưa mặt nó ra phía ngoài, hai mắt nó sáng rực lên, răng mọc dài ra làm cho cả quan binh và Di Nhi điều vô cùng hoảng sợ.
Phu quân của Di Nhi hét lên:"Yêu nghiệt! Cô và tên yêu nghiệt đó dám tư thông với nhau.
Ta nhất định sẽ bắt giết hai người, trừ hại cho dân.
Người đâu, xông lên!"Quỷ Thiên Vương và binh sĩ đánh nhau.
Di Nhi hoảng loạn nhìn con rồi ôm con bỏ chạy, người từ dưới núi tràn lên đòi bắt cô, vừa đuổi vừa mắng!"Dâm phụ này dám tư thông với yêu quái.
Mau giết ả! Giết ả đi!"Di Nhi vẫn ôm chặt lấy con của mình, hét lớn:"Không phải! Con của ta không phải yêu quái! Tại sao các người cứ ép ta như vậy hả? Ta chưa đủ đáng thương hay sao?"Lúc này hai người phụ nữ khác ăn mặc lộng lẫy bước đến chặn trước mặt cô, một kẻ nói:"Ngươi được gã vào phủ hai năm, lão gia đến phong của cô rất ít, đứa trẻ đó lại chẳng giống ai.
Cô không phải sinh con cho tên yêu quái đó thì là cho ai? Ngoài hắn ra, cô chẳng lẽ còn quen biết nhiều yêu quái hơn nữa?"Di Nhi ngập trong nước mắt, gào lên:"Không có! Cô đừng vu oan ta!""Ta không rãnh để vu oan cho cô.
Loại nữ nhân trắc nết như cô nên sớm chết đi.
Sớm để lại chức đại phu nhân cho ta! Ta làm tỳ thiếp cảm thấy chẳng cam tâm chút nào.
Rõ ràng ta xuất thân cao quý hơn cô.
Cô chỉ là thứ không cha không mẹ, thứ con hoang nên đẻ ra con cũng là con hoang mà thôi!""Ta không phải! Các người im đi!"Di Nhi khóc nức nở, tiếp tục ôm con bỏ chạy người trong làng.
Chạy được một lúc, cô vấp ngã, đứa trẻ đó rơi mạnh xuống đất nhưng vẫn không khóc, bọn họ đuổi đến bắt được cô, ngay lập tức lấy con của cô thẳng tay đâm một nhát vào cổ nó.
Máu của đứa trẻ bắn lên mặt Di Nhi, cô đơ ra như tượng đá, ánh mắt nhìn theo đứa con mình đứt ruột sinh ra rơi xuống đất.
Sự việc hiện ra trước mắt rất nhanh, nó như một cú sốc lớn với cô.
Di Nhi vùng dậy, giật lại con của mình nhưng trên người nó chỉ toàn là máu.
Cô khóc nức nở:"Con của ta, tỉnh lại đi con.
Nhìn ta đi mà.
Con ơi! Nhìn mẹ đi!"Đứa bé đó đột nhiên lật lìa cổ ngửa ra sau, nó đã chết rồi.
Di Nhi vừa hoảng sợ vừa đau đớn mà gào lên:"Con của ta! Trả con lại cho ta! Tại sao lại giết nó hả! Con gái của ta!"Cô đưa ánh mắt căm hận mà nhìn người xung quanh rồi quỵ xuống đất, giật lấy kiếm của người dân làng đứng cạnh, đặt lên cổ mình.
Đúng lúc đó Quỷ Thiên Vương chạy tới hắn hét lớn:"Di Nhi, đừng!"Di Nhi nhìn một lượt hết những kẻ hại cô, căm hận nói:"Các người ép ta! Ép ta phải chết mới vừa lòng hay sao? Các người giết con của ta.
Con của ta chết rồi, ta không còn gì để sống nữa.
Ta nhường cho các người nói, các người cứ bôi nhọ ta đi! Ta không thẹn với lòng.
Đời này của ta chính là bị các người hại, nhớ..
nhớ lấy mặt ta.
Ta quyền rủa các người chết không toàn thây!"Nói rồi cô ôm chặt con vào lòng rồi cắt cổ tự sát trong sự ngỡ ngàng của dân làng, của ta, và cả Quỷ Thiên Vương.
Chứng kiến cảnh tượng đó, ta sốc đến mức hai chân ta không trụ vững nổi phải vịnh vào cây xanh gần đó.
Tại sao lại như vậy? Di Nhi đáng thương! Không ngờ ta lại có một kiếp đau khổ như thế này..Quỷ Thiên Vương trừng mắt nhìn, nước mắt của hắn rơi, ngay lập tức trở nên điên loạn.
Hắn nhào tới, một cú cào giết sạch hết tất cả dân làng, cây cối đều bị cắt làm hai, nửa ngọn núi đối diện lỡ xuống.
Hắn chạy tới ôm lấy Di Nhi khóc thảm thiết:"Di Nhi, tại sao lại làm như vậy? Vẫn còn ta mà.
Người thiên hạ không ai cần nàng nhưng ta thì cần.
Di Nhi! Nàng tỉnh dậy đi!"Di Nhi gượng dậy, cô cố nói trong hơi thở yếu ớt:"Ta..
đáng lẽ..
không..
không nên sống.
Đứa, đứa con đó.
Có phải..
có phải là, là con của..
ngươi không?"Quỷ Thiên Vương khóc nức nở: "Phải..
là con của ta."Di Nhi bật cười, cô nắm lấy sừng của Quỷ Thiên Vương, trừng mắt nhìn hắn:"Ta..
hận, hận..
ngươi.
Lời hứa..
kiếp sau..
gặp lại, ta không tính..
nữa.
Từ..
na..
nay về sau, ta cắm..
ngươi nhắc tới..
tên ta!"Nói rồi, Di Nhi cũng trút hơi thở cuối cùng mà ra đi.
Quỷ Thiên Vương ôm cô trong nước mắt, hắn gào lên, âm thanh đó vang tận trời cao.
Tất cả xác người quanh hắn bỗng bốc cháy."Đừng xa ta mà..
Di Nhi, ta sai rồi! Ta sai rồi mà.
Tỉnh lại đi mà.
Nàng đừng chết, đừng chết.
Ta cầu xin nàng.."Di Nhi thật sự đã chết, chết tức tưởi, không chút thanh thản.
Quỷ Thiên Vương bỗng bế đứa con của hắn và A Tu lên rồi ném mạnh nó xuống đất, nó bỗng hóa thành khói trắng bay đi.
Ta ngỡ ngàng nhìn Quỷ Thiên Vương.
Đứa trẻ đó không phải người, đó chỉ là do hắn tạo ra thôi sao? Ta bỗng nhìn thấy được những thứ ký ức trong đầu của Quỷ Thiên Vương.
Hóa ra con của hắn và Di Nhi vừa sinh ra đã chết rồi, hắn đã mua chuột bà đỡ tráo đứa trẻ đó với đứa trẻ do hắn dùng pháp thuật tạo ra để che mặt Di Nhi.Ta thật sự không hiểu, tại sao lại làm vậy với Di Nhi, cô ấy chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc, cô ấy có biết đến chuyện gì đâu! Quỷ Thiên Vương ôm cô vào lòng, khóc đến ra máu.
Ta nhìn thấy được sự ân hận của hắn, hắn hận cô đã bỏ hắn nên mới làm như vậy, mục đích là muốn cô về với hắn nhưng hắn không thể ngờ rằng, Di Nhi lại chọn con đường chết.Vậy..
Di Nhi chỉ là một nạn nhân đáng thương.
Suy nghĩ của ta lúc đó rất rối loạn, Quỷ Thiên Vương, đều là do hắn hủy hoại một đời của Di Nhi, khiến cô ra đi trong đau khổ, trong thù hận.
Hắn như vậy là yêu hay sao? Là ích kỷ mới đúng!Di Nhi ra đi quá thảm..
đứa con sinh ra lại chẳng hề biết con mình đã chết, lại đi nuôi nấng một làn khói tích tụ rồi tan đi, không hề có linh hồn.Trời hôm đó tối rất nhanh, trời mưa lớn, Quỷ Thiên Vương vẫn ôm xác Di Nhi ngồi giữa một cánh rừng trụi trơ cây cối, mặt trăng vẫn sáng tỏ mặc cho trời mưa, có lẽ đó là nước mắt của Di Nhi để lại cho hạ giới.
Gió thổi không có cây che chắn rất mạnh, nó làm bay mái tóc dài xinh đẹp của cô, nét mặt đó vẫn đẹp tựa một đóa hoa, hai hàng mi khép nhẹ, tóc cô bay tựa như mây khói, phảng phất đâu đó mùi hoa Ban nở rộ.
Hắn khóc đến máu chảy thành một vũng hòa vào máu của Di Nhi.
Di Nhi chết rồi thì tan biến đi theo làn gió.
Quỷ Thiên Vương gầm một tiếng lớn đầy căm phẫn, đầy hối hận, đầy đau thương, gọi tên cô trong nổi đau đớn tột cùng:"DI NHI.."Ta ngồi một bên thôi nhưng nổi đau của Quỷ Thiên Vương ta cảm giác còn lớn hơn cả trời đất.
Hai mắt khóc đến mù bị mù rồi.
Từ hôm đó hắn không nói lời nào, cũng mặc cho binh lính lên núi tìm giết hắn.
Hắn đi một mình dọc theo cánh rừng hoa Ban, tưởng tượng ra đang đặt Di Nhi trên vai mà đi.
Hắn một mình hái trái hồng trên núi, tự ăn, tự cười.
Hắn vẽ Di Nhi bằng đôi mắt mù lòa, hắn không nhìn thấy gì hết, chỉ thấy Di Nhi đang chỉ đường cho hắn để đi.
Tối đến, hắn ôm y phục cũ của cô ấy mà khóc.
Hoa Ban trắng trên núi bị nước mắt máu của hắn nhuộm sang màu hồng.
Ngọn núi đó không ai đến nữa nhưng kinh phật bên ngôi chùa núi bên cạnh vẫn không ngừng đánh chuông vào mỗi buổi sáng.
Hắn trải qua 2 năm trong sự tự trách.
Cuối cùng hắn lại trở lại hang động, tự lập ra kết giới giam mình để dành hết thời gian viết hết những tâm tư trong lòng vào một quyển sách..