Dục Lạc

Chương 92: Nhờ Người Khác Sống Giùm





"Ta và hắn, cô yêu ai?"Ta đã say đến không còn thấy đường nữa, chỉ biết gục mặt xuống bàn cười rồi trả lời hắn:"Không ai..

không ai hết! Ta yêu bản thân ta.""Ha ha ha ha.

Vậy thì tốt..

cô đừng yêu ai hết.

Ta sẽ ghen đó."Lúc này ta mới ngồi dậy, kéo Đại Lục quay lại nhìn ta, ta chỉ vào mắt mình:"Con mắt này cũng lấy từ lão già ỏ Sơn gia đó.

Ta giết bà ta luôn rồi.""Thật sao?""Thật, không tin ngươi cứ coi đi."Ta vừa dứt lời, hắn liền chòm tới nhìn kỹ vào mắt của ta, nhìn xong, hắn bật cười rồi lại nằm lên bàn:"Rất tốt! Rất tốt!..

Ta say quá rồi, ta muốn ngủ."Ta đứng dậy suýt nữa là ngã rồi, ta đi racửa rồi quay vào trong, nói: "Ngươi ngủ đi.

Ta về phòng mình ngủ."Hắn đưa tay lên vẫy vẫy, nói: "Không tiễn."Nghe rồi ta đóng cửa phòng lại rồi lần theo vách mà đi, vừa đi vừa nôn dọc đường, mỗi chỗ một chút, nôn tới chảy ra bằng mũi, hai mắt cũng có mùi rượu.

Đi được một chút, ta thấy có một bụi cỏ cao bên đường nên đâm vào đó nằm đỡ rồi không biết từ lúc nào đã ngủ luôn ở đó.

Ta ngủ chẳng biết trời trăng gì.


Đang ngủ thì bị muỗi chích, lại nghe có tiếng người cáo gắt:"Ai mà nôn đầy ra thế này? Đúng là không ra gì?"Giật mình, ta ngóc đầu nhìn lên, thì ra là một cung nữ lau dọn, đúng lúc này ta thấy Tiểu Văn đi nhanh ngang, hắn về rồi sao? Mặt của hắn không hiểu là do đường nét đậm hơn người thường hay là gì mà ta đang say cũng thấy nét mặt hắn rất rõ, nhìn hắn giống như đang lo lắng.

Thấy hắn đi ngang như vậy ta cũng không thiết gọi lại, tiếp tục nằm xuống mà ngủ tiếp.

Vừa nhắm mắt lại thì nghe tiếng Tiểu Văn gọi như đang tát vào mặt người:"Nàng ra đây! Ta mà thấy được nàng thì đừng trách!"Nghe thứ tiếng giận dữ đó làm ta cũng giật mình không muốn ngủ nữa.

Ta đứng dậy, bước ra khỏi bụi cây, mắng lại:"Cây cột nhà kia! Đây là địa bàn của ai mà ngươi dám lớn tiếng hả? Có tin ta cưa ngươi ra không?"Hắn quay lại nhìn ta, ta khạc đờm phun vào bụi cỏ rồi đi tiếp, cái đầu quay vòng vòng muốn nổ tung.

Ta đang đi thì đột nhiên bị Sơn Tiểu Văn giữ lại, đúng lúc ta lại muốn nôn, ta ngồi xuống, ôm bụng, gặng cổ mà nôn ra.

Tiểu Văn đứng ngay bên cạnh, hắn vuốt nhẹ lưng ta:"Sao lại uống lắm thế này? Nàng không sợ chết hả?"Nôn xong rồi ta cũng bủn rủn tay chân không còn sức để đi.

Tiểu Văn bế ta lên, ta như con cá khô phơi trên sào, chỉ biết vắt xác khô mà nằm.

Hắn bế ta đi được một lúc ta lại nôn, nôn ra nước, chảy dài theo đường hắn đi.

Vừa nôn, ta lại nắm lỗ tai của hắn mà kéo, kéo tai xong ra lại đấm vào mặt hắn.

Nãy giờ cũng được một hồi lâu, rượu uống bao nhiêu cũng nôn ra hết rồi, ta cảm thấy bụng như trống rỗng, đỡ mệt hơn một chút, vừa lau được miệng thì trong bụng lại trào lên một đợt nữa, ta lại nôn, lần này nôn mà cả người đau cả lên, cảm giác giống như nôn ra cả mật.

Tiểu Văn vừa nhìn thấy liền lập tức chạy thật nhanh để đưa ta về phòng.

Hắn càng chạy, ta càng thấy đau nhói cơ thể không thể chịu nổiRồi cuối cùng hắn cũng đưa ta về phòng, đặt ta lên giường.

Ta ôm lấy gối nằm rồi ngủ mặc cho Tiểu Văn đang gọi ầm lên.Ta ngủ đến tận trưa hôm sau mới thức dậy, hai mắt như có keo dán kín lại với nhau, toàn cơ thể nhức mỏi ra rời, cổ họng khản đặc, đau rát.

Ta mở hí mắt, cố quơ tay gọi người:"Người đâu? Nước.."Rồi lúc sau có Tiểu Văn đưa nước cho ta, vừa đặt miệng vào thì liền bị nóng, ta ném ly nước đó lại vào người hắn:"Nóng! Định cho ta bỏng à?"Tiểu Văn vội vã nhặt ly nước lên lại, hình như khi nãy ta ném vỡ nó rồi, lúc mở mắt ra thì chỉ thấy bóng lưng của hắn đang lom khom nhặt gì đó.

Ta ngồi dậy, hai mắt còn mờ mờ chưa nhìn rõ gì.

Lúc này Tiểu Văn lại chạy đi lấy nước khác rồi ngồi xuống giường của ta thổi nguội.

Lom khom ngồi dậy vừa đặt chân xuống đất thì lại la lên:"Giày của ta đâu? Ai cho ngươi lấy giày của ta?"Tiểu Văn liền ngồi xuống, lấy hai tay xoa xoa chân của ta:"Ta xin lỗi, ta quên không mang tất cho nàng, nàng lạnh chân phải không?"Ta với tay lấy ly nước của hắn đang để trên giường rồi uống, uống nước xong mới thấy khỏe khoắn hơn.

Ta đá chân ra, nằm xuống, dang rộng hai chân, một chân gác lên vách giường:"Lâu lâu uống một lần thật đã làm sao? Ta đang vui mà!"Lúc này Tiểu Văn đột nhiên nắm lấy chân ta kéo khép lại, hắn cáu kỉnh nói với ta:"Nàng không nhận ra ta là ai mà dám nằm vô ý trước mặt người khác sao? Có nữ nhân nào nằm dáng như nàng không?"Ta không để tâm đến lời của hắn, ta còn gác chân lên vai hắn, vươn vai giãn gân cốt:"Tối qua ta uống vài chén nên giờ hơi chóng mặt."Hắn tỏ ra rất tức giận:"Nàng uống đến không biết trời trăng mà nói là uống ít sao? Nói đi, nàng uống với Đại Lục phải không?""Ta uống với bằng hữu một chút thôi mà."Nói rồi, ta liền ngồi dậy, lấy chân ra khỏi vài hắn.

Lúc này bất chợt nhìn lại y phục của mình thì mới biết đã được thay mới rồi.


Ta quay lại hỏi hắn:"Y phục của ta là đâu rồi?"Hắn đáp: "Ta bỏ hết rồi.

Tối qua nàng uống rồi nôn khắp nơi mình đi qua, tới nổi ngủ mà vẫn còn nôn.

Ta thật sự sợ nàng rồi đó."Ta loay hoay nhớ lại chuyện hôm quá, nhớ được một chút thì lại hỏi hắn:"Là ngươi chăm sóc cho ta cả đêm sao?"Hắn trả lời: "Chứ còn ai?""Hôm qua nghe nói ngươi đi gặp mẫu thân, gặp được không?""Không gặp được.

Mấy lần ta đến đều không gặp, không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.""Vậy sao? Ờ..

ta làm lành với Đại Lục rồi.

Ngươi sau này cũng nên chừng mực với hắn."Tiểu Văn nhíu mày:"Ta không chấp nhận nàng ở cạnh hắn.""Ngươi là cái thá gì? Ngươi có quyền chấp nhận hay không chấp nhận sao? Bớt mơ tưởng lại đi."Hắn ngây người lặng căm không nói gì.* * *Ngày hôm đó trôi qua như giấc mộng.

Ta ngồi trên giường lật từng trang nhật ký của Quỷ Thiên Vương mà đọc lại một lần.

Rồi lại mệt mỏi mà nhắm mắt lại, thầm nghĩ, ta mệt rồi, có phải nên ra đi rồi không? Quỷ Thiên Vương, nếu như ngươi không yêu ta, có lẽ cả ta và ngươi giờ đã hạnh phúc rồi.

Ngươi không yêu ta thì ta có thể quay lại Cửu Trùng Thiên, dù cho có khó khăn nhưng ít ra cũng không bị loại khỏi hàng tiên, bị đẩy vào U Minh giới.

Còn ngươi, ngươi đã có thể lừng lẫy sống trên đời, uy danh khắp tứ hải, sống một đời bá vương.

Ngươi chọn ta, ta đau khổ, ngươi cũng đau khổ, vậy từ đầu lý do gì ngươi đã chọn ta? "Nói tới đây, nước mắt ta đột nhiên rơi xuống.

Ta lấy Ma Phong ra, nói vào đó:" Tu Lệ, cô ra đây.

"Vậy là ma linh của Tu Lệ hiện lên trước mặt ta, cô ta chỉ là một vũng bùn lầy.

Ta đưa tay chạm vào cô ta:" Cô biến thành ta đi, từ nay ta nhờ cô sống theo mơ ước của ta được không? Ta không thể buông bỏ những thứ ta đang đeo đuổi nhưng ta vẫn có những việc cơ bản muốn làm.

Từ nay cô sẽ thay ta làm và truyền lại những gì cô đã nghe, đã thấy cho ta.

"Tu Lệ liền hỏi:" Cô muốn làm gì? "Ta thu tay lại, thở mạnh một hơi rồi nói tiếp:" Ta muốn đến hạ giới, đến nơi có hoa Ban nỡ rộ, một lần nhìn ngắm tất cả, muốn được say sưa nhìn trời và ngắm hoa.

Ta còn muốn đến Bắc hải ngắm băng tan, muốn đến nơi lạnh giá nhất để được ngắm cực quang.

Muốn nhìn thấy loài cá to lớn nhất bay ngang mặt ta, ta cũng muốn được một lần cưỡi trên lưng voi ngắm cảnh, ta muốn làm tất cả những gì ta chưa từng làm và cũng không bao giờ làm được.

"" Cô muốn ta thay cô sống để thực hiện mơ ước sao? Vậy cô thì sao? "Ta ở đây, sống cho trọn một đời tranh đấu.

Cô giúp ta được không?""Được.


Ta sẽ giúp cô, nhưng cô thả ta sao? Cô muốn ta lấy hình dáng của cô để đi, cô không sợ ta ảnh hưởng thành danh sao?""Ta còn thanh danh gì sao? Cô đi và hãy nói mình tên là Liên Hàn Hàn.

Ta có một rương trâm cày khi xưa Tiểu Văn tặng ta, ta đã đem nó từ Hàn Trung Động đến băng động ở hạ giới, là ở nơi lạnh nhất ở hạ giới.

Cô đến đó sẽ gặp mà thôi.

Mỗi khi cô đi đến một nơi thì hãy làm một huyệt mộ đề một chữ" Hoàn "và chôn một chiếc trâm cày ở đó.

Đến khi nào cô chôn hết trâm cày thì cô có thể muốn làm gì thì làm.""Tại sao lại là chữ" hoàn "?""Hoàn chính là trả lại.

Ta nợ hắn những gì, ta trả lại những thứ đó.

Quỷ Thiên Vương hay Sơn Tiểu Văn đều là nợ, trả lại từng chút, nếu có kiếp sau lấy đó mà tránh xa nhau.

Nơi nào cô chôn trâm cày, nơi đó ta sẽ không sống, nếu như trâm cày đó nơi nào trong thiên hạ cũng đều có, vậy đó là ý trời, ta sẽ không bao giờ luân hồi kiếp sau.""Cô có cần làm vậy không? Ta thấy Sơn Tiểu Văn cũng rất tốt với cô mà.""Đúng là rất tốt.

Ta vừa yêu thích vừa căm hận hắn.

Ta và hắn sẽ không có kết quả tốt, tất cả những gì cô thấy bây giờ chỉ là trả nợ cho nhau mà thôi.

Nợ tình khó trả, chỉ khi nào cả hai đều buông ta thì mới xem như đoạn tuyệt.

Lưu luyến vẫn mãi là níu kéo mà thôi."Tu Lệ im lặng.

Ta ngồi dậy, lấy từ trong áo gối ra hòn sỏi năm xưa, đặt vào quyển sách của Quỷ Thiên Vương rồi đưa cùng lúc cho cô ta:"Khi cô đi, nếu gặp được một gia đình nào tin tưởng thì hãy giao quyển sách và viên sỏi này cho người đó giữ, bảo họ hãy truyền đời nhau mà thờ phụng, sau này con cháu của họ sẽ được bảo vệ, phù trợ.

Đây xem như là ta đang trả nợ cho Quỷ Thiên Vương, dùng kỷ vật cuối cùng của hắn làm vật thờ, đời sau hắn vẫn sẽ có hương quả mà hưởng thụ."Tu Lệ giữ lấy quyển sách, cô ta biến thành dãy bùn cao rồi cúi đầu với ta:"Ta nhất định hoàn thành lời cô.

Cô cứ yên tâm, dưới thân phận của cô, ta nhất định sẽ sống giúp cô một cuộc đời mà cô mơ ước.

Tin ở ta, Tu Lệ này nhất định không làm sai lời cô.""Ta tin.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.