Mỗi lần nhớ lại việc trước kia, ngực vừa đau vừa chua xót, rất khó chịu. Mặc dù khuôn mặt luôn mỉm cười đối mặt với cuộc sống, luôn gánh vác hết thảy, ân tình cha mẹ dưỡng dục, tình ý của A Phi, khi tất cả va chạm vào nhau thì không thể không gian nan lựa chọn, hắn không còn cách nào tìm được lối đi vẹn toàn.
Vì cái gì.......... Ta phải thừa nhận hết thảy ? Dù kiên cường như thế nào, hắn kỳ thật cũng sẽ oán giận, cũng sẽ khổ sở, cũng muốn có người yêu, cũng muốn cùng vợ cuộc sống hạnh phúc.
Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là hơi lạc quan hơn người thường mà thôi.
Nhưng rõ ràng đã quyết tâm không cùng quan hệ với Mộ Phi, rồi lại bị vận mệnh liên lụy, càng lún càng sâu, lần lượt bị lừa gạt cùng trêu cợt, vẫn là trốn không thoát sao ? Nam nhân lâm vào con sóng nhỏ mê man đi, đột nhiên trong lúc đó không biết đi con đường nào.
"Tỉnh à ! Ngủ thoải mái không ?" Một giọng nam hoa lệ luôn thoáng đề cao giống như ca nhạc kịch đánh gảy hồi tưởng của nam nhân, Hướng Nhất Phương từ trên giường ngồi dậy, cái chăn lụa màu đen ở trên người chảy xuống bên hông.
chăng giống như nước chảy đi xuống, nam nhân không thể không lôi kéo, lúc này mới kinh ngạc phát hiện bản thân thế nhưng trần như nhộng. Nhìn quanh bốn phía, là một căn phòng kỳ quái toàn màu đen, bức màn màu đen, giường màu đen, một thứ giống như gương tỏa ra một màu đá đen. Con người kỳ quái, căn phòng kỳ quái.
"A ! Phản ứng thật đáng yêu !" Bước hai ba bước đến bên giường nam nhân, gã hồ ly cười hì hì tựa vào một bên, "Thế nào, giường hoa lệ của ta ngươi ngủ thoải mái không ?"
"Có thể kéo màn lên được không ?" Nam nhân thản nhiên nói, phòng này thực hắc ám, làm cho người ta có áp lực khó chịu.
"Vì cái gì ?" Gã hồ ly đột nhiên nhìn nam nhân nói.
"Cái gì ?" Hướng Nhất Phương khó hiểu hỏi lại.
"Sau khi thương tâm nhu vậy ngươi hẳn là phải trốn ở một góc hắc ám một mình bi thương, vì cái gì phải kéo màn lên ?" Thản nhiên cười, Hắc Ngân tiến sát vào nam nhân, "Ta tra qua, đứa nhỏ trong bụng của ả đàn bà kia không phải của ngươi, biết không ?"
Ngoài dự kiến của Hắc Ngân, nam nhân chỉ trồi lên một nụ cười : "Ừm, biết." Thanh âm trầm thấp không hề kinh ngạc, giống như nhận lấy một cái tát bình thường mà thôi.
"Vì cái gì ? Vì sao còn có thể cười ?" Hắc Ngân thú vị nhìn Hướng Nhất Phương bình tĩnh, "Nếu biết đứa nhỏ kia không phải của ngươi, người cùng ả đàn bà đó kết hôn chỉ là vì thanh danh của à à ? Không chỉ có bảo vệ danh dự của ả ta, còn vì ả hy sinh bản thân, thật là một người tốt ngu xuẩn."
"Đứa nhỏ kia, nghe nói là của Mộ Phi....." gã hồ ly nhìn chằm chằm vẻ đau thương chợt lóe rồi lại biến mất trên mặt nam nhân, ha hả cười nói, "Tình yêu cũ thật cảm động ! Nếu là ta thì ta sẽ không quản nhiều như vậy, người mình thích nhất định phải không từ thủ đoạn nắm giữ ! Nói cho ta biết, vì cái gì phải che chở ả đàn bà kia ?"
"Không liên quan đến ngươi."
Lắc lắc đầu, hiếp một đôi mắt hồ ly, Hắc Ngân nâng cằm nam nhân, "Để ta đoán, từ nhỏ được thầy cô nuôi lớn, nhất định là vì báo đáp cái gọi là ân tình ! Ai ! Sao lại nhìn ta như thế, chẳng lẽ bị ta nói trúng ? Ta thật thông minh quá ! Cơ mà Trung y đại thúc à, ngươi đối với người ta tốt, người ta cũng không để ý đến tình của ngươi, căn bản là kẻ không biết báo đáp, vì cái gì sẽ đối khác tốt ? Trong lòng sẽ không khó chịu sao ?"
Vuốt ve tay của nam tử, Hướng Nhất Phương bất vi sở động nhìn Hắc Ngân, bình thản nói : "Ta đối với người khác thế nào là chuyện của ta, cái đó và người khác đối với ta thế nào không có vấn đề gì."
"Thật vĩ đại quá ! Ta rất cảm động, ha ha ha....." Phát ra một tràng cười châm chọc, gã hồ ly đột nhiên ôm lấy nam nhân qua tấm chăn, híp mắt lạnh lùng nói, "Ngày đó ngươi thiếu chút nữa đã nghĩ đi tìm Mộ Phi phải không ? Cơ mà dù là Mộ Phi hay là Lạc Tư Lạc Văn, bọn họ đều có một đặc điểm, cái gì đã bị người chạm quá đều cảm thất thực bẩn ! Bọn họ thích người, chỉ là thích hương vị sạch sẽ trên người ngươi, thiên nhiên, tinh thuần, mỹ vị....... Cơ mà hiện tại ngươi đã bị đàn ông đùa bỡn qua, bọn họ ngay cả nhìn cũng không muốn liếc mắt lấy một cái."
"Ngươi đã ô uế rồi, đại thúc à." Tuyên án tử hình nam nhân, Hắc Ngân vừa lòng nhìn thấy Hướng Nhất Phương trầm mặc cắn chặt môi, hắm đắm chìm trong hắn ám, không thích kéo màn lên, lại càng không thích cái gọi là hương vị ánh mặt trời.
"Cái đó và ngươi có liên quan gì nhau ?" Hướng Nhất Phương giãy khỏi ôm ấp của nam tử, Hắc Ngân mang theo ánh mắt đồng tình nhìn Hắc Ngân đang kinh ngạc, gằn từng tiếng chậm rãi nói, "Ngươi ngủ trong một căn phòng tối như mực này, ngươi thừa nước đục thả câu, nội tâm cũng giống như căn phòng này trói chặt trong bóng tối ! Ngươi như vậy dựa vào cái gì nói ta ô uế ?"
"Cho dù trước kia bản thân có gặp chuyện gì đều hãm mình trong bóng tối, cũng không có tư cách kéo người vào bóng tối ! Ngươi người như vậy cùng với cả ngày ngầm mắng ông trời không cho ngươi ánh mắt trời , vì cái gì không tự kéo màn lên tự mình đi ra ngoài ?!"
"Vô luận là Lạc Tư hay là ngươi, nhìn như có quyền thế nhưng bất quá đều là một lũ nội tâm yếu đuối không dám đối mặt sự thật ! Ngươi khiến ta khinh bỉ !" Một hơi nói xong, có chút thở hổn hển châm chọc cười Hắc Ngân, "Nếu ngươi cho rằng những lời này có thể đem ta đánh ngã thì nhầm rồi, có thể đánh ngã ta chỉ có bản thân ta mà thôi. Còn nữa, ta xem chẳng thể chịu nổi ngươi, Hắc Ngân."
Thật sự là......... một đại thúc làm cho người ta hỏa đại ! Cười lạnh nắm chặt lấy Hướng Nhất Phương khiến cho nam nhân ngổi đầu đối mặt với mình, nhìn thấy cặp mắt trong suốt như trước mà không chút nào sợ hãi, Hắc Ngân cười lạnh nói : "Lời nói đường hoàng này, thật sự là làm cho người ta chán ghét."
"Là ngươi không dám đối mặt với chính mình mà thôi." Nam nhân đúng lý hợp tình phản bác.
"Đủ rồi !" Nam tử cho tới nay đều đội mặt nạ hồ ly tươi cười lần đầu tiên gỡ mặt nạ xuống, lộ ra vẻ mặt tức giận, "Ngươi biết cái gì ?! Ngươi suốt đời lớn lên trong nông thôn căn bản không hiểu được nỗi thống khổ của bọn ta."
"Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, không phải sao ?" Đối mặt với nam tử đang phát hỏa, nam nhân cười khổ nói. Làm gì muốn đem nỗi thống khổ của mình thêm sâu, thu nhỏ nỗi đau của người khác ? Càng nghĩ như vậy, lại càng lâm vào trong nỗi thống khổ của mình.
"Ngươi....." Nam tử nghẹn một bụng lửa sắc mặt biến sắc lại khôi phục khuôn mặt hồ ly tươi cười, dùng sức đem nam nhân đặt lên giường, âm lãnh cười, "Kia cho ta xem vẻ mặt thống khổ của ngươi đi, đại thúc......."
.....................
Trong căn phòng hắc ám không có chút ánh sáng, tuyền ra từng trận tình sắc mà rên rỉ thống khổ.
"Rầm rầm !" Cái bàn bị hất tung, khăn phủ bị bung xa, một nam tử anh tuấn trong căn phòng xa hoa tức giận giống như dã thú phá hủy mọi thứ lọt vào mắt, cừu hận cùng lửa giận trong lòng lại như thế không thể phát tiết mà dũng mãnh tuôn trào.
"Đáng giận ! Đáng giận !" Phát ra từng trận rống giận, nam tử sau tiếng rống suy sụp ngồi trên mặt đất, ngay bên cạnh chàng là một tấm ảnh, trong tấm ảnh đều là cùng một người nam nhân, giống như bị chụp trong một buổi tiệc, nam nhân trên ảnh bị một thanh niên xinh đẹp như thiên sứ cường ngạnh giữ lấy trong người.
Lòng Mộ Phi nhu bị dao cắt, sau khi tỉnh táo lại nhìn cuốn băng ghi hình trên tay, do dự rồi run rẩy đưa tay nhét băng ghi hình vào trong máy chiếu.
Hình ảnh xuất hiện sau đó, làm cho chàng hoàn toàn điên lên !
Nam nhân mà mình coi như trân bảo, cư nhiên bị người khác tùy ý đả kích, tiếng khóc ẩn nhẫn của nam nhân, tiếng cầu xin tha mạng rất nhỏ, cùng với vẻ mặt thống khổ kích động Mộ Phi !
Cho dù như vậy........ chàng vẫn như cũ chịu đựng tiếp tục xem, cho đến khi tình ái bạo ngược kết thúc, cho đến khi chàng nghĩ cuốn băng đã hết, lại nhìn đến một thanh niên tiến vào tầm quay....
Hình ảnh nam nhân bất đắc dĩ nhận lấy đùa bỡn của hai gã đàn ông, nhắm chặt đôi mắt không che dấu nổi nỗi thống khổ.
Nam nhân mà bản thân luôn yêu thương, cư nhu vậy bị người khác tùy ý đùa bỡn cùng đè ép.
"Lạc Tư ! Lạc Văn ! Ta muốn giết lũ khốn nạn chúng mày !" Giơ ghế dựa lên đập nát tV, nam tử đỏ mắt giống như dã thú bị chọc giận thê lương rống lên, đau lòng đến gần nát ...........