Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 37: Bồi thường



Đứng ở ven đường, nam nhân không ngừng hết nhìn đông đến nhìn tây, bắt đầu hối hận, hắn thật không ngờ người tiếp điện thoại lại là Lạc Tư, càng thật không ngờ khi mình nghe được lời của Lạc Tư liền đứng ở ven đường chờ hắn tới đón.

Đây không phải là dê vào miệng hổ sao ? Không đúng.... hình như cũng không thể so sánh như thế ! A ! Ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì ? Trong điện thoại Lạc Tư một câu "Ngươi ở chỗ nào ?" chính mình không chút nghĩ ngợi liền đem địa chỉ khai ra, lời vừa ra khỏi miệng liền muốn cắn đầu lưỡi của mình !

Hướng Nhất Phương ngươi như thế nào ngu ngốc như như vậy ! Người khác vừa hỏi ngươi đã khai rồi !

"Muốn có hành lý thì đứng ở ven đường chờ ta." Một câu của Lạc Tư lại làm cho nam nhân giờ khắc này đứng ở ven đường hối hận.

Chờ hơn mười phút, ngay lúc Hướng Nhất Phương nghĩ đối phương liệu có đến hay không thì một chiếc xe thể thao chạy như bay đột ngột dừng bên người hắn. "Lên xe." Cửa xe trượt xuống, nam tử có phần lãnh ngạo trong xe đưa đầu ra.

"..... Hành lý." Vừa thấy Lạc Tư, nam nhân còn có loại xúc động loạn cào cào, đứng ở bên cạnh xe, dưới chân đã không tự giác lui về sau hai bước. Nhìn tâấy bộ dáng kháng cự của nam nhân, Lạc Tư từ trên xe đi xuống nắm lấy Hướng Nhất Phương.

"Ngươi làm cái gì ?!" Hắn muốn làm gì đây ? Hướng Nhất Phương bắt đầu giãy dụa, vô cùng hối hận hành động đi gặp Lạc Tư của mình. nam nhân khí lực không đọ lại đối phương bị nhét vào trong xe.

"Ngươi sợ ta đến vậy sao ?" Nhìn thấy Hướng Nhất Phương ngồi ở trong xe dừng sức mở cửa lại kích động không giấu đi đâu, Lạc Tư quay lại nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc đã lâu không gặp.

"Hành lý của ta đâu ?" Không có trả lời, Hướng Nhất Phương vừa hỏi vừa tránh xa tiếp xúc với Lạc Tư. Về phần vấn đề của Lạc Tư, hắn đích xác có điểm sợ, hoặc là nói là sợ hãi, tóm lại là không có hảo cảm.

"A !" Không có người gây sự, Lạc Tư một lần nữa trở lại vị trí ngồi lái xa, "Hành lý ở nhà, ta cho người đi lấy cho người." Nhà bọn họ cách nội thành một giờ đi đường, nếu Lạc Tư trở về phải phí không ít thời gian.

Điều này Hướng Nhất Phương biết đến, gật gật đầu rồi an tĩnh nhìn chằm chằm nơi phồn hoa bên ngoài, trong xe im lặng đến đáng sợ, nam nhân có thể cảm giác được người lái xe thường nhìn qua đây, liền càng thêm không dám quay đầu.

Xe ngừng lại, Hướng Nhất Phương định mở cửa thì Lạc Tư đã muốn giúp hắn giữ cửa mở ra : "Đi theo ta." Nói xong đi về phía trước, Hướng Nhất Phương không biết đường vội vàng đuổi kịp người phía trước, sau một đoạn đường lại lập tức ngừng lại.

Nhà hàng món Tây hoa lệ trước mắt làm cho nam nhân lại có cảm giác muốn trốn chạy, nơi cao cấp này thấy thế nào cũng không phải là nơi cho loại như hắn đi tới. Phát hiện hành động của nam nhân phía sau, Lạc Tư quay trở lại không nói hai lời lôi kéo Hướng Nhất Phương vào bên trong : "Cùng ta ăn cơm, coi như thù lao giúp ngươi lấy hành lý."

Vừa vào cửa còn có bồi bàn dẫn dắt đi vào, hình như là vị trí đặt trước tốt nhất, ngồi ngay bên cửa sổ, còn có thể nhìn ra cảnh sắc bên ngạc, tiếng nhạc thanh nhã chảy xuôi trên tấm thảm tinh xảo, theo bước nhảy của mọi người mà tạo nên.

Ngồi ở ghế đối diện, Hướng Nhất Phương mới quay đầu nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện nơi nơi đều là một với một cặp tình nhân, nhìn nhìn đối diện nam nhân như núi băng, càng thấy không được tự nhiên.

"Điện thoại kia.... là của ngươi ?" Để tránh không khí quá mức nặng nề, Hướng Nhất Phương nói. Nếu Hắc Ngân thực sự cho số điện thoại của Lạc Tư, kia Hướng Nhất Phương thật muốn bóp chết con Hắc hồ ly kia.

"Không, là của Tiểu Văn, nó quên dẫn theo." Lạc Tư nhìn thực đơn không chút để ý nói, mặt sau thực đơn là khóe miệng nhếch lên.

Hướng Nhất Phương "ừm" một tiếng. Lạc Tư không hỏi ý kiến của Hướng Nhất Phương chọn món, chỉ chốc lát các món đã được mang lên, giai hào đối hồng tửu (*), Hướng Nhất Phương nhất thời mắt sáng ngời, hắn đúng là được nông thôn mang đến, vừa già lại vừa quê !

"Đây." Còn sợ Lạc Tư đưa điều kiện gì, kết quả nam tử liền đem một túi lớn đến cho Hướng Nhất Phương.



Nặn ra một nụ cười, Hướng Nhất Phương mới nói "cám ơn", vùi đầu mở túi ra xem xét bảo bối của mình có bị mất thứ gì không, lật tới lật lui phát hiện mọi vật vẫn còn, nhớ tới lúc trước có mấy thứ bị hắn lấy ra, hiện tại đều nằm chỉnh tề ở trong túi, Hướng Nhất Phương không khỏi ngẩng đầu nhìn Lạc Tư đối diện vẫn lạnh lùng như cũ, chẳng lẽ người này giúp mình làm sao ?

Kỳ thật y cũng không đến nỗi xấu tính, có ý nghĩ như vật nam nhân lại nhìn vào chí phiếu trong túi, nhất thời ngây ngẩn cả người, thoáng mang chi phiếu ra xem, Hướng Nhất Phương nhìn thẳng đối phương, thanh âm có chút run rẩy, "Đây là gì ?"

"Ngươi nên nhận lấy."

Ta nên nhận lấy ? Nhìn con số trên mặt chi phiếu vừa tròn một trăm vạn, Hướng Nhất Phương nháy mắt dở khóc dở cười, thanh âm khàn khàn từ trong cổ họng truyền ra : "Ngươi dẫn ta đi ra chính là để làm nhục ta sao ? Tiền này ta không cần ! Chuyện lúc trước ta coi như bị chó cắn một ngụm, ta tự thấy không hay ho gì !"

Tấm chi phiếu trong tay bị vò lại thành một năm, Hướng Nhất Phương đem chi phiếu ném vào người Lạc Tư, đằng sau tấm chi phiếu bị vò lại là vẻ ẩn nhẫn khổ sở của nam tử : "Coi như là bồi thường."

"A ! Kẻ có tiền các người thật đúng là phóng khoáng !" tấm chi phiếu này như cái kim đâm vào ngực của Hướng Nhất Phương, bọn họ nghĩ hắn là người nào ? Nam nhân cầm lấy hành lý chuẩn bị rời đi.

"Ta không có ý này." Nắm lấy tay của Hướng Nhất Phương, Lạc Tư nhíu mày nói, "Ta không định tổn thương ngươi, chỉ là muốn bù đắp lại." Lạc Tư từ nhỏ đến lớn vẫn có thói quen dùng tiền để bồi thường người khác lần đầu bị cự tuyệt, y thật sự không hiểu người đàn ông ở nông thôn này rốt cục suy nghĩ cái gì, tóm lại là không hề giống những kẻ y đã từng gặp.

Cuộc cãi vã của hai người khiến cho người khác chăm chú nhìn, lúc này cửa đột nhiên truyền đến tiếng quát : "Bỏ tay ra !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.