Tôi
khoác tải gạo lên vai, rời khỏi nhà Mông Tốn. Ngày mùng tám Tết, tuyết đã thôi
rơi, tuyết đóng băng tan ra, men theo mái ngói tí tách rơi xuống mặt đất. Tôi
nhìn nên trời sáng sủa hiếm hoi ấy, lòng thầm hỏi: mùa đông nghiệt ngã sắp kết
thúc rồi ư? Hô Diên Bình chờ tôi ngoài cổng chính như thường lệ, tạm thời xua
đi những phiền muộn trong lòng, tôi rảo bước về phía anh ta.
Bỗng
từ góc phố xuất hiện một bóng dáng cao gầy, vẻ đĩnh đạc, nghiêm nghị của người
ấy khiến tôi đứng tim, toàn thân đông cứng. Tôi nhìn sang Hô Diên Bình, anh ta
lắc đầu ảo não: - Phu nhân, pháp sư đã nghi ngờ từ lâu… Tôi cười buồn, cũng
phải thôi. Hô Diên Bình ứng phó sao nổi với những câu truy vấn của Rajiva. Tôi trao tải gạo cho Hô Diên Bình và bảo anh ta về trước, còn bản thân
thì bội phần bối rối khi phải đối diện với Rajiva. Chàng dắt tôi đến cuối một
ngõ vắng, nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt thánh khiết như nhìn thấu tâm gan người
khác ấy khiến tôi rùng mình.
-
Vì sao Thư Cừ Mông Tốn lại cho nàng lương thực?
Vẻ
mặt chàng hơi biến sắc, giọng nói nghiêm nghị.
Tôi
không biết trả lời ra sao, ấp úng đáp:
-
Dạ… thì… ông ta mời em làm gia sư…
- Làm gia sư cho ai?
Ông ta mới chỉ có một cậu con trai chưa đầy tuổi kia mà. Ánh mắt dò xét sắc
lạnh, câu hỏi chất vấn dồn dập:
- Nàng dạy Mông Tốn
những gì?
- Dạy… lịch sử…
- Ông ta làu thông
kinh sử, còn cần nàng dạy ư?
Chàng ngắt lời tôi,
giọng đầy bức xúc:
- Ngải Tình, có phải
nàng đã tiết lộ tương lai của Mông Tốn, để đổi lấy lương thực?
- Em…
Chàng vừa bực bội, vừa
lo lắng, chau mày giận dữ, cao giọng:
- Nàng quên lời ta căn
dặn rồi ư? Những kẻ ác bá đó một khi biết nàng có khả năng dự đoán tương lai,
sẽ tìm mọi cách khống chế và lợi dụng nàng, đến lúc đó, nàng sẽ rất nguy hiểm.
Tôi thầm than thở, tôi
quên rằng trước mặt chàng, tôi chẳng bao nói dối được, chi bằng cứ nói ra sự
thật cho lòng được nhẹ nhõm đôi chút. Tôi thở dài:
- Em không tiết lộ
tương lai của ông ta, em chỉ dạy ông ta về thuật trị dân, những tri thức mà ông
ta đam mê nhất.
- Thuật trị dân?
Đôi mày thanh tú đã
nhíu lại sâu hơn, ánh mắt sắc lẹm chiếu về phía tôi: - Thư Cừ Mông Tốn chắc
chắn không có hứng với những triết lý về nhân nghĩa và đạo đức.
- Đúng, ông ta không
hề thích những thứ đó.
Tôi ngước lên nhìn
chàng, thấy mình bình tĩnh hơn nhiều, cay đắng kể tiếp:
- Vì vậy, cuốn sách mà
em giảng cho ông ta là cuốn “Quân vương” của một người tên gọi Machiavelli viết
vào khoảng một nghìn năm sau. Tư tưởng chính của ông ấy là: đặt quyền lực cao
hơn đạo đức; có thể bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích; thông thạo các
mánh khóe, chiêu bài; xem trọng hiệu quả, và luôn tin rằng kết quả sẽ giúp biện
hộ cho thủ đoạn.
- Sao nàng lại truyền
giảng cho ông ta những thứ đó? Ông ta vốn là kẻ đầy dã tâm, nghe theo lời nàng,
sẽ ngày càng táo tợn và tồi tệ hơn.
- Em biết, em đang góp
một tay vào việc hun đúc nên một kẻ ác bá, bạo ngược.
Tôi nhìn thẳng vào đôi
mắt trong suốt, thánh thiện của Rajiva, cười xót xa:
- Chàng có muốn
biết, hàng ngày em giảng những gì cho ông ta không? Ngửa mặt nhìn trời, quầng sáng
khi nãy đã tắt, bầu trời chuyển sang màu u ám. Tôi ngao ngán cúi đầu, chưa bao
giờ tôi căm ghét mùa đông đằng đẵng này như bây giờ.
- Để đạt được mục
đích, đôi lúc đấng quân vương có thể sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, tàn độc, nhưng sau
đó tuyệt không được tái phạm. Cần đánh giá chính xách những tổn hại tất yếu do
việc sử dụng thủ đoạn xấu kia mang lại, đồng thời, thực hiện thủ đoạn một cách
triệt để, dứt điểm để bản thân không còn phải gây tội thêm nhiều lần nữa. Như
thế, quân vương có thể giữ yên lòng dân, nếu sau đó biết ban bố ân huệ, quân
vương sẽ được lòng dân.
Tôi chậm rãi thuật lại
nội dung bài giảng hôm nay với tiêu đề: Đấng quân vương sử dụng thủ đoạn như
thế nào? Còn nhớ, lúc tôi giảng những lý luận này, cặp mắt chim ưng của Mông
Tốn sáng lên bất ngờ, vẻ hào hứng chẳng thể che giấu, tràn ra ngoài mặt. Chương
sách này quá ư hợp khẩu vị của anh ta.
Mười một năm sau, Thốc
Phát Ô Cô, người Tiên Tì ở Hà Tây cát cứ, xưng vương, Lữ Quang cử ông bác La
Cừu của Mông Tốn đi dẹp loạn, nhưng ông ta đã thua trận. Lữ Quang nổi giận lôi
đình, ra lệnh chém đầu La Cừu. Mông Tốn đưa linh cữu của người bác trở về quê
nhà ở Lô Thủy, kết tội Lữ Quang là kẻ bạo ngược, vô đạo. Anh ta viện cớ đó,
dựng cờ khởi nghĩa, chỉ trong mười ngày đã tập hợp được hàng vạn người, nhưng lực
lượng vẫn chưa đủ mạnh. Người anh họ Nam Thành của Mông Tốn vây thành Kiến
Khang, thái thú Kiến Khang khi ấy là Đoàn Nghiệp. Hai bên không phân thắng bại.
Nam Thành lập mưu đưa Đoàn Nghiệp lên làm vua. Đoàn Nghiệp quyết định mở
cổng thành chính thức trở thành vị vua đầu tiên của nhà Bắc Lương.
Vào thời điểm đó, so
với người anh họ Nam Thành đức cao vọng trọng, uy danh lẫy lừng trong bộ tộc,
xét về mọi phương diện Mông Tốn đều thua kém. Bởi vậy, nếu muốn chiến lấy ngai
vàng, địch thủ cần trừ bỏ số một của Mông Tốn không phải là Đoàn Nghiệp
mà chính là ông anh họ Nam Thành, nên Mông Tốn đã liều lĩnh thực hiện kế li
gián thâm độc. Anh ta hẹn Nam Thành cùng đến núi Lan Môn cùng tế tổ tiên, sau
đó tố cáo với Đoàn Nghiệp rằng Nam Thành muốn làm phản. Nếu Nam Thành đến núi
Lan Môn cúng tế, thì đó chính là bằng chứng của kế hoạch làm phản ấy. Đoàn
Nghiệp quả nhiên đã mắc mưu, giết chết Nam Thành. Trước khi chết bởi tay Mông
Tốn, Đoàn Nghiệp mới nhận ra bộ mặt xảo quyệt của anh ta.
- Ngải Tình, đó là
cuốn sách chứa đầy tội nghiệt, sao nàng có thể truyền dạy cho loại người như
Mông Tốn? Nàng từng nói rằng, ngày sau ông ta sẽ hãm hại anh em của mình để
tranh đoạt vương vị, nhưng rất có thể, chính vì những bài giảng của nàng mà về
sau ông ta đã hành động như vậy. Tội ác tày trời ấy, có một phần trách nhiện từ
phía nàng, như thế là gây nên nghiệp chướng đó!
Tôi cắn chặt môi, nhìn
thẳng vào đôi đồng tử màu xám nhạt đang hốt hoảng, buồn bã đáp:
- Em biết, nhưng em sẽ
không biện hộ cho bản thân, em sẽ không nói rằng, lịch sử tất yêu phải diễn ra
như vậy. Em cũng không viện cớ rằng sở dĩ em làm vậy là vì sự sống của chàng và
mọi người. Chàng không cần phải cảm thấy ân hận vì đã ăn số lương thực đó, cũng
không cần phải học theo Bá Di và Thúc Tề “quyết không ăn thóc nhà Chu”,
hãy để em gánh chịu mọi hậu quả và sự trừng phạt…
- Ngải Tình!
Chàng ôm tôi vào lòng,
đặt tay lên môi tôi. Bàn tay chàng giá lạnh, ngón tay thon dài lỗ chỗ những vết
nứt nẻ do giá rét, trong gió rét căm căm, chúng se lại thành những vệt sần sùi
màu xám.
Chàng thở dài ảo não,
không tiếp tục trách móc tôi nữa, ánh mắt đầy yêu thương, khẽ thì thầm
bên tai tôi:
- Từ ngày mai, đừng
đến đó nữa…
Tay chàng vẫn chặn
trên môi tôi, tôi nhìn sâu vào mắt chàng, khẽ lắc đầu. Chàng buông tay
ra, nhìn tôi kinh ngạc.
- Rajiva, ngày mai,
ngày kia, ngày kìa, em sẽ vẫn đến đó. Bởi vì, đó là cách duy nhất em giúp được
chàng. Nhà mình không còn gì để bán nữa…
Tôi hít một hơi thật
sâu, mặc nước mắt tràn mi, nhìn chàng, khóe môi run run vì tôi sắp nói ra những
lời đã kìm nén bấy lâu: - Rajiva, có khi nào chàng tự hỏi, vì sao chúng ta
không được ăn no mỗi ngày? Vì sao em phải truyền giảng thuật trị dân, thứ lý
thuyết mà chàng hoàn toàn không tán đồng ấy cho Mông Tốn?
Tôi thở ra khó khăn,
cổ họng đau rát, nghẹn ngào:
- Bởi vì chúng ta cưu
mang những hơn hai trăm con người, chúng ta phải chia khẩu phần của mình thành
hai trăm phần. Nếu không có họ, chúng ta hoàn toàn có thể ung dung cơm no áo ấm
vượt qua mùa đông này.
Những giọt lệ dồn đọng
trong khóe mắt chàng, từ trong đáy mắt ấy, những tia sáng lấp lánh vẫn chiếu ra
như muốn thiêu đốt người đối diện. Hai tay chàng đỡ lấy vai tôi, giọng nói run
rẩy, từng chữ từng chữ thốt lên đầy khó khăn:
- Ngải Tình, nàng hối
hận ư?
Một giọt tuyết tan len
theo mái ngói, nhỏ xuống cổ tôi, lạnh thấu xương, lạnh vào tận tâm can. Giọng
nói đột ngột vút cao vì mất tự chủ và còn vì muốn trút bỏ mọi nỗi niềm:
- Nếu em không phải vợ chàng, chắc chắn em không có đủ dũng khí để bao bọc họ.
Rajiva, em ích kỷ hơn chàng rất nhiều. Thời đại của em dạy em rằng, con người
ta sống trước hết phải vì mình. Em không vĩ đại như chàng. Khi mà bản thân cơm
ăn không đủ no, áo mặc không đủ ấm, em không thể nghĩ tới
việc cứu giúp những người hoàn toàn xa lạ. Em giúp đỡ những người này, không
phải xuất phát từ lòng nhân từ gì cả. Có thể lúc bình thường em sẽ vui lòng làm
vậy, nhưng khi lâm vào hoàn cảnh đói khát, em vẫn phải nghĩ đến bản thân mình
nhiều hơn.
Tôi cắn chặt môi, để
cơn đau giữ cho tôi được tỉnh táo đôi chút. Tôi thoát ra khỏi đôi tay chàng,
tạo một khoảng cách nhất định, cười mỉa mai, chua xót:
- Chàng rất kinh ngạc
phải không? Kinh ngạc vì không ngờ, người vợ mà chàng đã khổ sở vượt qua mọi
gian khó để được chung sống cùng lại là kẻ ích kỷ, hẹp hòi, đáng sợ đến vậy,
phải không?
Tôi gạt sang bên cánh
tay chàng đang muốn đưa về phía tôi, lùi lại phía sau một bước, tôi gần như gào
lên:
- Vào cái ngày bụng dạ
cồn cào tưởng chừng không chịu nổi vì đói, em từng oán trách chàng, trách chàng
đã giữ họ lại. Nhưng trách cứ hoàn trách cứ, em không thể nhẫn tâm đẩy hơn hai
trăm con người ấy ra ngoài đường. Vì bước qua cánh cổng nhà mình, họ sẽ chết
chắc. Nhưng nếu không để họ đi, lẽ nào chúng ta sẽ chết đói cùng họ?
Cơn gió mang theo cái
lạnh buốt sắc của mùa đông thổi bay đám rác rưởi bên lề đường, cuốn lên không
trung, quét qua hai chúng tôi. Vệt sáng hiếm hoi phía chân trời đã bị mây đen
che khuất, nên trời lại trở về với sắc màu u ám đến ngột ngạt. Trong con ngõ
nhỏ thanh vắng, chỉ có tiếng tôi đang gào thét, đang trút giận, âm thanh ấy dội
lên bức tường gạch màu nâu những cung bậc thê lương.
- Em luôn một lòng
muốn giúp chàng, chưa bao giờ oán thán nửa lời, bởi vì em yêu chàng, yêu chàng tới mức, em sẵn sàng cùng chàng đối mặt với đói khát, nhất quyết không
trở về thời đại của mình. Chàng muốn họ ở lại, chàng muốn họ được sống. Được
thôi, vậy thì em sẽ giúp chàng đạt được mục tiêu đó bằng mọi cách. Em cũng là
một tín đồ của Machiavelli, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, mục đích
của em ở đây là: tiếp tục sống. Thay đổi lịch sử thì đã sao? Chàng có chấp nhận
hay không thì đã sao? Những điều này chẳng thể ngăn trở mong muốn của em,
rằng bản thân sẽ tiếp tục sống và chàng sẽ tiếp tục sống…
- Ngải Tình, nàng…
Không chịu nỗi phải
chứng kiến nỗi đớn đau tột cùng và sự chấn động mãnh liệt dâng lên trong mắt
chàng, tôi lạnh lùng quay gót, bước về nhà. Đi được một đoạn thì nghe có tiếng
bước chân lạo xạo phía sau, tôi biết đó là chàng, liền cắn môi, sải bước nhanh
hơn. Chàng vẫn theo sát phía sau tôi, chỉ yên lặng không nói. Tiếng bước chân
chầm chậm, nặng nề, tựa như chiếc búa sắt gõ động tâm can tôi. Nước mắt lã chã,
tôi lấy tay gạt đi, lồng ngực căng ra và hít vào thật sâu, thật đầy luồng không
khí buốt lạnh. Lúc này, hãy cho tôi được giải tỏa căng thẳng một lần. Nếu
không, tôi sẽ không chịu nổi nữa. Không biết tôi còn có thể chịu đựng được bao
lâu nữa…
Hai chúng tôi cứ thế
lặng lẽ trở về nhà. Buổi tối, khi đi ngủ, chàng vẫn ôm tôi như mọi ngày, nhưng
hoàn toàn im lặng. Ngày hôm sau, chàng sắp xếp để các đệ tử ra phố khất thực,
còn mình thì ở nhà, lặng lẽ quan sát tôi. Bước ra khỏi cổng chính, tôi cảm nhận
được ánh mắt bi thương ấy đang ở phía sau mình, cảm giác đó, tựa như một thanh
kiếm sắc đang cắt nhỏ trái tim tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi,
kiên quyết không quay đầu lại.
Hôm đó, Hô Diên Bình
đến đón tôi và cõng gạo về. Rajiva cả ngày ở nhà, trầm ngâm không nói
năng, ánh mắt buồn bã không ngừng dõi theo tôi. Hôm đó, chúng tôi không ai nói
với ai lời nào, mọi người trong nhà nhận ra sự bất thường đó, ai cũng
kiệm lời và đi ngủ sớm.
Trước khi đi ngủ, tôi
không quên bôi thuốc vào vết thương trên tay chàng. Tận dụng ánh sáng bàng bạc
của vầng trăng treo ngoài cửa sổ, tôi đưa mắt sát vào vết thương của chàng,
kiểm tra. Sắp lành rồi, chỉ cần chịu khó bôi thêm vài ngày là sẽ ổn. Ngẩng đầu
lên, bắt gặp ánh mắt yêu thương của chàng, chàng hé môi chừng như định nói gì,
nhưng tôi đã quay mặt đi, đặt tay chàng xuống, đứng lên, bước về phía chiếc
giường. Vùi mình trong chăn, nghiêng người về phía tường, thu mình vào một góc.
Chàng lên giường, nằm
xuống cạnh tôi, vẫn đưa tay ra ôm lấy tôi như thường lệ. Tôi xoay lưng về phía
chàng, mặc chàng vòng tay qua ôm lấy mình. Dù không nói năng gì, nhưng chúng
tôi đều biết người kia không sao ngủ được. Đã gần ba tiếng chúng tôi không nói
với nhau câu nào, đây là lần cãi vã lớn đầu tiên của chúng tôi vì những bất
đồng trong quan niệm về giá trị.
Tôi cảm thấy vô cùng
mệt mỏi, ai đúng ai sai có nghĩa lý gì đâu! Yêu nhau ngần ấy thời gian, tôi cứ
nghĩ, cái ngăn cách giữa hai chúng tôi là thân phận nhà sư và tín ngưỡng Phật
giáo của chàng. Nhưng bây giờ xem ra, vượt qua mọi trở ngại để đến với nhau
không khó bằng yêu thương, sát cánh bên nhau giữa lúc khốn cùng trong thời buổi
li loạn, đói khổ. Có thật là vợ chồng nghèo, làm việc gì cũng khó không? Lẽ
nào, tình yêu sâu đậm của chúng tôi cũng không thể vượt qua nổi rào cản này?
Chợt trong chăn có
tiếng gãi sồn sột, tôi biết, hai chân chàng đang cọ vào nhau. Chợt nhớ
đến vết nứt nẻ trên chân chàng, chắc rằng hơi nóng trong chăn đã khiến chàng
ngứa ngáy khó chịu. Tôi khoác áo, ngồi dậy, lần đến cuối giường, đưa tay tìm
kiếm hai bàn chân chàng, đặt lên lòng, xoa bóp cho chàng dễ chịu. Bỗng chàng bật dậy, rút chân về, ôm chầm lấy tôi. Áp má vào lồng ngực chàng, tôi
nhận thấy chàng đang khẽ run rẩy. Trong bóng đêm, bờ môi mềm mượt của chàng
lướt trên má tôi, tìm kiếm môi tôi, run rẩy, hít hà. Tôi đáp lại chàng, hôn lên
mắt chàng, vị mặn mòi thấm vào đầu lưỡi, thì ra chàng đang khóc. Trái tim tôi
như vỡ òa, tôi áp môi mình vào môi chàng, chúng tôi cuốn vào nhau. Chàng
vươn lên, hôn vào mắt tôi, khi làn môi mềm mại ấy lướt qua, tôi mới chợt nhận
ra, không chỉ mình chàng đang khóc.
- Rajiva, em xin lỗi,
em là con người của thế kỷ XXI, em ích kỷ hơn chàng rất nhiều. Chàng không hề
sai, dù cho con người thời hiện đại không tán đồng quan điểm về giá trị của
chàng, còn cho rằng kiên trì, đức độ, bao dung và thanh cao như chàng là cổ hủ
đi nữa. Còn em thì sao? Chịu ảnh hưởng sâu sắc từ quan điểm hiện đại trong tư
tưởng của Machiavelli đã chắc gì là đúng! Thực ra nói rằng, em muốn mọi người
được sống tiếp, chẳng qua chỉ là một cách biện hộ cho việc em sử dụng thủ đoạn
không mấy vẻ vang để đạt được mục đích của mình mà thôi…
- Nàng không sai…
Chàng ngẹn ngào thì
thào bên tai tôi:
- Sinh ra trong gia
đình vương giả, từ nhỏ ta đã quen với cuộc sống được cung phụng, no đủ, người
hầu kẻ hạ, chưa từng nếm trải nỗi cực khổ của người đời. Bản thân ta lại chỉ
biết tụng kinh giảng đạo, mà những tri thức đó hoàn toàn không có tác dụng gì
trong lúc thiên tai dịch họa này, chẳng giúp ta có được gạo ăn, đừng nói đến
cứu giúp người khác. Ta có lòng muốn giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn, nhưng
không biết lượng sức mình, càng chẳng thể ngờ, trận đói này lại kéo dài như
vậy, khiến ngay cả chúng ta cũng phải chịu cảnh đói khát. Ta làm chồng mà để vợ
mình phải chịu khổ cực…
Tôi cắn chặt môi mới
kìm chế được mình không bật khóc. Mười mấy con người đang nằm đằng sau tấm rèm
này. Tôi ghì chặt lấy chàng, hôn lên bờ môi chàng, thì thầm vào tai chàng:
- Không, người phải
xin lỗi là em. Rajiva, đừng tự trách mình. Không ai có đủ khả năng thay đổi
tình trạng này, kể cả người đến từ tương lai như em. Chúng ta không phải nhà
cầm quyền, chàng đã bị họ Lữ kia tước đoạt quyền lực tôn giáo, nên khi đối mặt
với nạn đói, chàng cũng giống em, chúng ta chỉ là những thường dân tội
nghiệp. Chàng đã làm tất cả những gì có thể: ngày ngày đi khất thực, đến nhà
các bá quan văn võ trong triều thuyết giảng kinh Phật để đổi lấy lương thực.
Bây giờ, xin hãy để em giúp chàng. Dù có thế nào, một mình em sẽ gánh chịu hậu
quả, sẽ không để chàng bị liên lụy…
Môi chàng áp lên môi
tôi, ngăn tôi nói tiếp, chúng tôi cuốn lấy nhau say mê. Chàng dịu dàng
kéo tôi vào lòng, giọng chàng êm ái mà rành rọt:
- Ta đã suy nghĩ rất
nhiều và hiểu ra rằng, tuy Mông Tốn là kẻ xảo quyệt, nhưng dù sao cũng hơn
nhiều tên họ Lữ kia, nên nàng làm vậy là đúng. Nàng gây ra nghiệp chướng, vì nàng là vợ ta, vì nàng muốn giúp ta cứu người. Nên bất luận bị đầy
xuống tầng đại ngục nào, dù phải lên núi đao, xuống chảo dầu, ta đều bằng lòng
gánh chịu thay nàng.
Nước mắt tuôn rơi, tôi
ngả mình trên vai chàng, nghẹn ngào:
- Em không muốn như
vậy…
Chàng khẽ cười, ôm lấy
hai vai tôi, bàn tay chắc nịch truyền sức mạnh cho tôi:
- Vậy, chúng ta sẽ
cùng nhau đối diện.
- Vâng!
Tôi hôn lên gò má gầy
guộc của chàng, ghé sát vào tai chàng, thì thầm:
- Rajiva, chỉ cần vượt
qua giai đoạn khó khăn này, em sẽ không tiếp tục giảng bài cho Mông Tốn nữa.
Hãy cho em thêm chút thời gian…
Chàng trả lời tôi bằng
nụ hôn nồng nàn, những sợi râu lún phún trên cằm chàng cọ vào da mặt tôi ran
rát, giọng chàng như gió thoảng bên tai:
- Ta không muốn nàng
đến đó, phần cũng vì ích kỷ. Tuy không biết nàng là người đến từ tương lai, nhưng
những tri thức của nàng chắc chắn sẽ cuốn hút Mông Tốn. Ngải Tình, trí tuệ uyên
bác của nàng là kho báu mà không người con gái nào ở thời đại này có được. Nếu
Mông Tốn sinh lòng muốn chiếm hữu nàng…
- Chàng đừng lo, em
biết cách tự bảo vệ. Nếu em không tự nguyện, thì trên đời này, không người đàn
ông nào có thể ép buộc em cả.
Tôi níu sát hơn nữa
vào khuôn ngực chàng, đan tay vào tay chàng:
- Huống hồ, chàng đâu
phải một kẻ vô danh tiểu tốt, vả lại giờ đây ông ta cũng chưa phải là vua một
nước. Tranh thê đoạt thiếp của người khác sẽ gây bất lợi cho ông ta, con người
khôn ngoan, gian xảo ấy, chắc chắn hiểu rõ điều này.
- Ta biết này có đủ
khả năng tự bảo vệ, nhưng để vợ mình ngày ngày đến nhà người đàn ông khác, ta
thấy…
Tôi sững sờ! Chàng
đang ghen ư? Cõi lòng ngập đầy buồn tủi của tôi bỗng trào dâng niềm hạnh phúc
ngọt ngào, tôi bật cười khi nước mắt vẫn chưa khô. Thật tiếc là trong bóng đêm
mịt mùng, tôi chẳng thể quan sát biểu cảm của gương mặt chàng khi ghen. Đặt tay
lên môi chàng, tôi ghé sát tai chàng, rủ rỉ: - Rajiva, chàng tin tưởng
tình yêu em dành cho chàng không gì có thể lay chuyển được chứ?
- Em xin thề không bao
giờ làm điều gì có lỗi với chàng, như vậy, chàng đã yên tâm chưa?
- Nàng đã sát cánh
cùng ta vượt qua bao gian nan khổ ải, làm sao ta có thể không tin nàng được! Có
điều, Mông Tốn chẳng phải chính nhân quân tử…
Chàng thở dài khe khẽ,
hôn lên trán tôi:
- Nàng phải hết sức
cẩn trọng…
Chúng tôi ôm nhau thật
chặt, quấn quyện trong nụ hôn dài bất tận, bàn tay đan kết trong nhau. Tôi bỗng
thấy mình được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh, sức mạnh để tiếp tục sống…
Ngày hôm sau, như
thường lệ, sau khi kết thúc giờ học, tôi cõng tải gạo, bước ra khỏi cổng chính
nhà Mông Tốn. Điều khiến tôi vô cùng kinh ngạc là Rajiva và Hô Diên Bình đang
đứng chờ tôi. Thấy tôi, chàng khẽ mỉm cười, nụ cười đã lâu lắm rồi tôi mới được
nhìn ngắm. Lúc chàng cười, cả con người chàng như sáng bừng lên, rạng rỡ. Ánh mặt
trời hiếm hoi giữa ngày đông giá lạnh đổ xuống tà áo cà sa màu nâu sòng của
chàng những chùm sáng lung linh, sưởi ấm cả một khoảng trời âm u. Tuyết tan ra
ngày một nhiều, tí tách nhỏ giọt từ những mái hiên, tựa như thanh âm của một
trân mua nhỏ.
Hô Diên Bình đón lấy
tải gạo từ tay tôi, nháy mắt đầy ẩn ý. Vẫn chưa hết ngỡ ngàng, Rajiva đã nắm
tay tôi, kéo tôi đi về một hướng khác. Quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Hô
Diên Bình đâu cả.
- Rajiva, chúng ta đi
đâu vậy?
Chàng thận trọng đỡ
tôi bước qua một vũng nước, quay lại nhìn tôi tủm tỉm cười, nụ cười rạng rỡ tựa
ánh mặt trời: