Trong thâm sơn yên tĩnh, sương mù nhàn nhạt trải khắp ngọn cỏ, gió nhẹ thổi qua làm lá cây phát ra thanh âm “xào xạc”, từ một nơi sâu thẳm trong rừng vang vọng tiếng đập đá “chát chát” phá tan vẻ u ám, tĩnh lặng nơi đây.
Giờ đang là đêm khuya vắng vẻ.
“Mẹ kiếp!”
Hoàng Tự Thủy đem cái cuốc quăng sang một bên, thở hồng hộc ngồi bẹp xuống đất lau cái trán đã ướt đẫm mồ hôi. Bởi vì nhất thời nổi hứng muốn rèn luyện thân thể, hắn đã tự mình động thủ. Lại không nghĩ tới phần mộ này lại quá kiên cố.
Sớm biết thế này, ta làm gì phải phí sức chứ!
Hắn giơ ngón trỏ ra, chỉ thẳng vào cửa mộ, hội tụ chân khí rồi hét lớn một tiếng: “Phá.”
Một tiếng nổ “uỳnh” vang lên, hiện ra sau đám bụi trắng xóa là lối đi vào cổ mộ. Hoàng Tự Thủy đứng lên, châm đuốc, hừ lạnh một tiếng rồi mới thong thả tiến vào.
Từ bên trong tản ra một mùi nấm mốc lâu năm, huân hương dày đặc khiến Hoàng Tự Thủy như sắp khóc đến nơi. Trong đây tuy rằng bài trí hỗn độn nhưng các thứ tại đây bất kể từ nhỏ đến lớn đều là ngọc bảo đá quý, hay những kỳ trân dị bảo hiếm gặp. Bởi vậy có thể thấy được, chủ nhân của ngôi mộ này nhất định phải thuộc tầng lớp phú quý giàu sang.
Hoàng Tự Thuỷ đứng trước cái quan tài đỏ thẫm bái lạy: “Đại ca a, đừng trách ta đó, muốn trách thì thách sư phụ ta. Là hắn bắt ta đến tìm đồ thôi. A di đà phật! Thiện tai thiện tai!”
Bái lạy cầu thỉnh xong, Hoàng Tự Thủy đứng dậy đi xung quanh tìm kiếm một bận. Chỉ là, hắn đã tìm mọi ngóc ngách lớn nhỏ trong này mà vẫn không thấy mảnh huyết ngọc nào như lời sư phụ nói. Hắn thầm nghĩ, có khi nào sư phụ đã lớn tuổi mà nhớ lầm không nhỉ?
Đảo tầm mắt khắp nơi, sau cùng dừng lại trên tấm ván nắp quan tài. Tuy nói Hoàng Tự Thủy hắn không sợ trời cũng không sợ đất, đương nhiên cũng sẽ không sợ người chết. Nhưng người ta đã an nghỉ, mà hắn lại còn tự nhiên mò tới gây nháo, hắn tự thấy việc mình làm thật thất đức, kiểu gì cũng bị cắt xén tuổi thọ cho mà coi.
Nhưng trước khi đi sư phụ cũng có nói: “Tìm không thấy ngươi cũng đừng quay về”. Câu nói rống lên của lão nhân cứ vang vọng mãi khiến hắn không khỏi ù tai.
Không thể quay về đồng nghĩa với việc sẽ chết đói bên ngoài, cho nên, đại ca trong quan tài a, ta thành thực xin lỗi ngươi, ngươi muốn trách thì trách sư phụ ta nha.
Lẩm nhẩm một hồi, Hoàng Tự Thủy mở nắp quan tài ra. Cỗ quan tài này cũng thật quái dị, không sử dụng khí lực mà cũng có thể dễ dàng mở ra. Vốn Hoàng Tự Thủy đã chuẩn bị sẵn tinh thần trông thấy xác khô, thế nhưng bên trong này lại không có cái xác nào cả. Vẻn vẹn chỉ có độc một chiếc vòng ngọc màu đỏ được đặt nghiêm chỉnh. Chắc đó là huyết ngọc mà sư phụ cần tìm đây?
Cầm lấy vòng ngọc, vốn định nhét vào túi, lại không biết ma xui quỷ khiến mà hắn lại đưa một luồng linh khí vào. Màu đỏ của vòng ngày càng đậm màu hơn, tựa như màu máu rồi bắt đầu phát quang. Một đoàn bạch khí theo huyết ngọc hiện ra, quanh quẩn lượn lờ trong không trung một hồi mới tụ lại thành một hình thể một đứa trẻ.
Ngọc hồn từ từ hé mở đôi mắt sắc huyết. Ban đầu còn tức giận vì có người phá tan mộng đẹp của y, nhưng đến khi nhìn thấy Hoàng Tự Thủy thì sự bực bội trong lòng đã hoàn toàn biến mất. Sau một hồi đối diện thật lâu, ngọc hồn mới hoang mang mở miệng.
“Chào ngươi, ta là ngọc hồn, là ngươi đã gọi ta dậy sao?”
“Ừ, có….. có thể coi là vậy.”
“Ngươi có chuyện gì không?”
“Ta….. ta không có việc gì.”
Tựa hồ muốn hỏi một việc, nhưng lại không thể nhớ ra mình định hỏi gì, làm cho Hoàng Tự Thủy cảm thấy khó chịu không yên.
“Sư phụ bảo ta mang ngươi về.”
“A, chỉ sợ ngươi không thể ra khỏi nơi đây được thôi.”
“Tại sao?”
Thấy ngọc hồn không trả lời, Hoàng Tự Thủy xoay người muốn đi nhưng lại gặp phải một kết giới vô hình đánh bật trở lại. Hắn đã phải dùng đến thuật chú mà vẫn không thể phá mở được kết giới này.
“Vô dụng thôi, từ thời điểm ngươi mở nắp quan tài, kết giới này đã được mở ra rồi.”
Ngọc hồn khẽ nở một nụ cười. Tuy bộ dạng y trông thực đáng yêu, ngây ngô, nhưng đối với Hoàng Tự Thủy thì nụ cười đó vô cùng gian trá, làm nội tâm hắn nổi lên ý định bóp cổ ngọc hồn kia.
“Nếu ngươi muốn thoát khỏi nơi này, ta có thể giúp ngươi, chỉ có điều…..”
“Có điều gì?”
“Có điều người phải đeo vòng kia lên tay ngươi.”
Hoàng Tự Thủy trong lòng thập phần hiểu rõ, hắn sở dĩ thiên tân vạn khổ đi vào nơi này là muốn tìm được nó. Nhưng sau cái cười đầy thâm ý, âm trầm của ngọc hồn lại làm cho Hoàng Tự Thủy không tránh khỏi đa nghi. Để thoát khỏi nơi này, Hoàng Tự Thủy đành thuận theo lời ngọc hồn mà đeo vòng ngọc lên tay. Chiếc vòng thật kỳ quái, vừa xỏ vào tay, nó liền biến hóa thu nhỏ lại vừa vặn với cổ tay hắn.
Đương muốn mở miệng hỏi, Hoàng Tự Thủy đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, hắn liền mất đi ý thức.
Ngọc hồn nhẩm nhẩm chú ngữ, toàn bộ cơ thể Hoàng Tự Thủy đều phát ra ánh sáng đỏ chiếu sáng cả mộ thất. Khi ánh sáng đạt đến cực đại liền vụt tắt. Mộ thất lại một lần nữa chìm trong hắc ám, mọi thứ đều trở lại trạng thái ban đầu như chưa có gì xảy ra. Duy chỉ có chiếc quan tài đỏ thẫm đã bị khai mở.
Tất cả mọi hiện tượng đó đều làm cho người ta cảm giác như một giấc mộng.
Cont…