Sở Nhược Đình trở về bước ngoặt quan trọng nhất cuộc đời nàng.
Nếu không trúng độc rồi cùng Lý Phong xảy ra loại chuyện kia, thì sẽ không xảy ra đủ loại trắc trở sau đó. Nàng muốn đem hết thảy chuyện này bóp chết ngay từ thuở còn trong nôi.
Sở Nhược Đình bị ảnh hưởng bởi nọc độc ong, linh lực ít ỏi đến đáng thương. Nhưng nàng vẫn quyết định quay đầu, gian nan đi về phía tây.
Nếu không rời đi, Lý Phong cùng đại sư huynh rất nhanh sẽ tới đây.
Thật vất vả mới sống lại một lần, nàng không thể cứ như vậy chịu chết, nàng cần phải tìm một người giúp mình giải độc. Người kia, không thể là Lý Phong, chỉ có thể là đại sư huynh Tuân Từ!
Lúc trước Kiều Kiều cũng trúng độc, đại sư huynh đưa nàng ta đi, để làm cái gì thì không cần nhiều lời. Đại sư huynh giữ kín như bưng, thế cho nên dâm oa đãng phụ của Thanh Kiếm Tông, chỉ là Sở Nhược Đình nàng, một người thôi!
Sở Nhược Đình kéo thân hình đau đớn khô nóng đi, từng bước một cách xa Kiều Kiều. Không biết đã qua bao lâu, nàng cảm thấy hai chân càng ngày càng không còn sức lục, giữa hai chân không ngừng chảy ra chất lỏng dính nhớp, cả người như sắp bốc hỏa. Nếu cô không nhanh chóng tìm ðýợc nam nhân, thì khả năng nàng vừa mới trọng sinh lại phải chết sẽ xảy ra.
Sở Nhược Đình cắn đầu lưỡi, khôi phục một chút thần trí.
Vào ðúng lúc này, nàng thấy cách đó không xa có hai thân ảnh ðang ngự kiếm đi tới. Một người mặt để râu quai nón mặc trang phục xanh ngọc, cơ bắp phập phồng; một người khác tắc thúc ngọc quan, thanh bào hoãn mang(*), thanh tuấn anh lãng.
(*)Ðầu đội mũ ngọc, khoác áo bào xanh
Tầm mắt Sở Nhược Đình ngày càng mơ hồ, nhưng lại không kiềm được mà kích động.
Nàng véo véo lòng bàn tay, đâm đầu nhào vào ngực người sau, ôm lấy eo hắn, nức nở hô lên: "Đại sư huynh, cứu ta!"
Tuân Từ thu kiếm lại, hoảng loạn giữ lấy đầu vai Sở Nhược Đình, khẩn trương vạn phần: "Nhị sư muội? Muội làm sao vậy?" Sở Nhược Đình vừa khóc nức nở vừa nói: "Ta bị trúng độc. Đại sư huynh, mau đưa ta tới Tiểu Thạch Ðàm! Mau! Chậm chút nữa ta sẽ chết mất!"
Tuân Từ cùng lắm mới Trúc Cơ tầng thứ hai, trong lòng lại luôn nhớ mong, lo lắng cho Kiều Kiều, còn không quên hỏi Sở Nhược Đình: "Muội có thấy tiểu sư muội đâu không? Muội ấy lén theo ra tới đây, hiện tại không biết đang ở đâu!"
"Tiểu sư muội nhát gan như vậy, chắc chắn muội ấy đang rất sợ hãi! Phải đi tìm muội ấy căng sớm căng tốt!" Lý Phong cũng dậm chân.
Sở Nhược Đình vùi mặt trong ngực hắn, ánh mắt mê ly, rũ mi xuống che đi sự giễu cợt trong mắt.
Nàng cũng đã trúng độc, nhưng tất cả những gì bọn họ quan tâm lại chỉ là Kiều Kiều
"Hình như tiểu sư muội đang ở phía kia." Móng tay Sở Nhược Đình theo bản năng siết chặt bả vai Tuân Từ, giong nói càng trở nên mềm mại, "Đại sư huynh, mau cứu ta!"
Tuân Từ muốn gỡ Sở Nhược Đình ra giao cho Lý Phong, nhưng Sở Nhược Đình lại giống thạch cao gắt gao bám lên người hắn.
Rơi vào đường cùng, Tuân Từ đành phải quay sang nói với Lý Phong: "Tam sư đệ, ngươi đi tìm tiểu sư muội trước. Ta đưa nhị sư muội tới thạch đàm kiểm tra xem nàng trúng loại độc gì." Nói xong, hắn từ túi trữ vật lấy ra một viên thuốc giải độc, đưa cho Lý Phong," Nếu tiểu sư muội trúng độc, đem viên thuốc này cho nàng ấy dùng."
Sở Nhược Đình nhìn lướt qua thì nhận ra đó là bí dược của Thanh Kiếm Tông, Thanh Tâm Đan.
Đây là do đại sư Huynh vào năm trước chiến thắng cuộc thi của tông môn, được chưởng môn khen thưởng.
Chỉ duy nhất một viên, đến hắn còn không nỡ dùng, vậy mà bây giờ lại không chút do dự đưa cho tiểu sư muội.
Trong lòng Sở Nhược Đình thầm tự giễu.
Tuân Từ à Tuân Từ, thanh tâm đan tuy có thể giải nhiều thứ độc, nhưng lại không thể giải được độc Dạ Mê Phong! Lòng tốt của ngươi có lẽ sẽ tiện nghi cho người khác rồi!
Lúc này, Tuân Từ còn chưa biết Sở Nhược Đình và Kiều Kiều trúng loại độc nào, nếu mà biết, chắc chắn sẽ không đưa ra quyết định vội vàng như vừa rồi.
Hắn thấy cả người Sở Nhược Đình đang nóng lên, lập tức đưa nàng tới Tiểu Thạch Đàm ở phía Tây Nam huyền Hoa Sơn, nhanh chóng ném nàng vào hồ.
Nước hồ lạnh băng ngấm vào thân thể, Sở Nhược Đình thấy chút thoải mái.
Nhưng thoải mái vừa qua đi, trong cơ thể căng trở nên nóng rực. Nếu không thể tìm người song tu, nội tạng của nàng chắn chắn sẽ vỡ nát.
"Đại sư huynh, ta.... Ta càng ngày căng thấy khó chịu!"
Sở Nhược Đình nằm bên thạch hồ, cởi áo ngoài ra, để lộ đầu vai mượt mà mạnh khảnh, nước mắt lã chã. Mái tóc đen nhánh phiêu du trong làn nước giống như tảo biến trải rộng mặt hồ. Chiếc yếm lụa thêu hồng mai mỏng cùng làn váy xanh bị thấm ướt đẫm, ôm sát lên da thịt tuyết trắng của nàng, phác họa đường cong yểu điệu, mềm mại.
Tuân Từ lúc này mới cảm thấy có điều không thích hợp.
"Sư muội? Rốt cuộc muội đã trúng loại độc gì?" Hắn giơ tay chạm lên gương mặt Sở Nhược Đình, lại mở mí mắt nàng ra nhìn kĩ, mày kiếm nhăn lại, nhìn không ra nguyên nhân.
Sở Nhược Đình chán ghét hắn, thống hận hắn.
Nhưng hắn là biến pháp giải dộc duy nhất trước mắt nàng trong tỉnh cảnh này.
"Đại sư huynh, là.... Là Dạ Mê Phong."
"Cái gì?"
Tuân Từ ngạc nhiên trừng lớn hai mắt.
Hắn nghĩ đến Kiều Kiều, theo bản năng muốn rút kiếm rời đi, vạt áo lại đột nhiên bị người kia túm chặt.
Vừa quay đầu liền thấy nhị sư muội minh diễm kiêu ngạo ngày thường giờ đây lại lê hoa đái vũ mà nhìn hắn, cánh môi tựa như hoa đào cắn chặt, đau khổ cầu xin: "Đại sư huynh, đừng. Đừng rời bỏ ta. Đình nhi không muốn chết, không muốn chết"
Sở Nhược Đình vừa nói, vừa gắng gượng từ trong hồ bước ra. Nhưng toàn thân vô lực, nàng giấy dụa muốn đứng dậy, bầu ngực tròn trịa liền bị đá bên hồ duyên đè ép, để lộ ra khe rãnh rõ ràng. Yếm đào xộc xệch treo ở đầu vai dường như sắp rớt xuống, bộ ngực trắng tuyết nửa ẩn nửa lộ.
Sở Nhược Đình biết, nàng lớn lên không nhỏ xinh đáng yêu bằng Kiều Kiều. Nhưng cô lại có dáng người cao gầy, ngực lớn eo thon, mông tròn chân dài. Người tu tiên thì làm sao có người xấu, chỉ cần nàng hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn quanh sẽ mang lại cảm giác kiều mị không thôi.
Sở Nhược Đình cứ như không hề biết bộ dáng hiện tại của nàng quyến rũ đến nhường nào, nàng chỉ cố nắm chặt góc áo Tuân Từ, Sở Sở đáng thương như là một con thú nhỏ.
Dù sao cũng là huynh muội vài thập niên, tuy rằng hắn bây giờ rất thiên vị Kiều Kiều, nhưng cũng không thể thấy chết trước mặt mà không cứu.
"Sư muội"
Tuân Từ hoàn toàn không biết nên làm gì vào lúc này.