"Sư huynh không muốn sao?"
Sở Nhược Đình rất hiểu Tuân Từ.
Nàng càng lộ liễu, hắn sẽ càng khắc chế.
Nàng vừa mới hoan ái cùng Tạ Tố Tinh, trên người chỉ khoác sa y mỏng. Nàng bước chân trần đến trước mặt Tuân Từ, câu môi cười, "Thuật song tu thải âm bổ dương của ta bảo đảm có thể khiến huynh sung sướng hơn cả lần trước."
Tuân Từ theo bản năng nhớ lại khi ấy.
Lần trước, bọn họ lén lút trong góc sơn động, phía sau là vách đá lạnh lẽo, trên người là nữ tử kiều mỹ. Dục vọng của hắn chôn trong cơ thể nàng, được nơi ẩm ướt ấm áp ôm chặt lấy, sóng tình như sóng thủy triều, mãnh liệt mênh mông.
Chỉ mới tưởng tượng như vậy, hắn đã cương cứng.
Miệng lưỡi Tuân Từ khô khốc, hầu kết lặng im không tiếng động di chuyển. Hắn ngước mắt, sắc mặt nghiêm túc nói với Sở Nhược Đình: "Nhược Đình, hãy quay đầu đi."
Sở Nhược Đình cười, "Ta vốn đứng trên vách núi, làm sao có thể quay đầu đây?"
"Ta vẫn luôn ở phía sau muội."
Con ngươi Tuân Từ kiên định nhưng cũng dịu dàng, "Ta sẽ vĩnh viễn đứng phía sau muội."
Sở Nhược Đình cảm thấy buồn bực.
Đời trước, nếu Tuân Từ cũng nói ra những lời như này với nàng thì tốt biết bao.
Đáng tiếc là...... Hắn không hề.
Ở thời điểm nàng khốn khó nhất, nàng đã đến xin hắn giúp đỡ, lúc đó, hắn đang bế quan. Chờ đến khi gặp lại lần nữa, nàng muốn tự tay đâm chết Kiều Kiều, hắn lại ra tay ngăn cản, còn khuyên nhủ: "Nhị sư muội, muội đừng có chấp mê bất ngộ nữa!"
Sở Nhược Đình nhìn khuôn mặt phong thần tuấn lãng của hắn, tỏ vẻ khó hiểu: "Đại sư huynh, cả đời huynh đều nhân từ bao dung, nhưng vì sao lại có thể chỉ tàn nhẫn với một mình ta như vậy?"
Tuân Từ không biết Sở Nhược Đình đã trải qua những chuyện gì.
Nàng đã thay đổi.
Sau khi nàng đi săn Dạ Mê Phong ngày ấy, nàng bỗng dưng thay đổi.
Nhị sư muội ngày trước tuy rằng có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng nàng vẫn là một tiểu cô nương rực rỡ, lém lỉnh; hiện tại, nàng giống như đã trưởng thành trong một đêm, trong mắt là sự tang thương, đau khổ mà hắn không thể hiểu được.
Tuân Từ đem những thay đổi trong cảm xúc của nàng quy tội cho tà thuật.
Hắn trầm giọng nói: "Nhược Đình, đừng tu tà thuật."
Sở Nhược Đình lạnh mặt phản bác, "Đó không phải tà thuật."
《 Mị thánh quyết 》 rất tốt, rất lợi hại.
Lấy dục làm đạo nhưng không cần bỏ tình cảm vào. Nàng không biết nếu tu luyện đến cuối cùng sẽ thành bộ dáng gì, nhưng nhìn vào tình huống trước mắt thì có thể thấy 《 mị thánh quyết 》 không ảnh hưởng đến tâm tính của nàng.
Tuân Từ thấy nàng không nhận ra sai lầm của bản thân, hắn lạnh lùng chất vấn: "Song tu thải bổ mà không phải tà thuật? Tạ Tố Tinh tu vi Kim Đan trung kỳ cũng bị muội thải bổ đến sức lực chẳng còn, huyết khí thiếu hụt, nếu không, với tu vi của ta làm sao có thể đánh thắng được hắn?"
"Đó là do hắn đáng bị như vậy!" Sở Nhược Đình ngẩng đầu, đôi mắt ngậm nước, "Là hắn xuống tay với ta trước!"
Sở Nhược Đình cảm thấy tức giận như vậy không ổn lắm.
Nàng thở dài một hơi, ánh mắt nhẹ nhàng dừng ở đũng quần hơi nhô lên của Tuân Từ, hơi hơi mỉm cười: "Ta có thể khống chế thuật thải âm bổ dương này. Nếu người vừa rồi quan hệ cùng ta là sư huynh thì ta đã không thải bổ."
Gương mặt Tuân Từ hơi ửng hồng.
Hắn nắm chặt kiếm, thẳng lưng đứng ở nơi đó hệt như một kẻ cổ hủ.
"Nhược Đình, muội đừng nhắc lại việc này. Còn Tạ Tố Tinh...... Ta sẽ giết hắn, giữ gìn danh tiết cho muội."
"Danh tiết?" Nàng cắn chặt bờ môi đỏ thắm, nhấc cẳng chân trần trụi lên, cách một lớp vải mà đạp lên khởi nguồn dục vọng đang sưng to của Tuân Từ, chậm rãi cọ xát, "Sao lúc đại sư huynh gian dâm với ta thì không suy nghĩ cho danh tiết của ta đi?"
Bàn chân của nữ tử nhỏ nhắn đến mức hắn có thể dùng một tay nắm hết.
Bàn chân trắng nõn lại mịn màng, đầu ngón chân tròn tròn nhỏ xinh nom vô cùng đáng yêu.
Mà lúc này, bàn chân ấy lại đang đạp lên nơi đang căng trướng đến phát đau của hắn, chà xát tới lui khiến nửa thân dưới của hắn hoàn toàn tê dại.
Tuân Từ căng chặt mặt, ngữ khí vẫn bình thản trang nghiêm: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với muội, còn Tạ Tố Tinh thì không."
"Ta lại không cần!" Sở Nhược Đình càng dùng thêm lực ở bàn chân ấn xuống.
Tuân Từ không nhịn được mà kêu thành tiếng.
Hắn cầm kiếm chống xuống đất mới không ngã.
"Huynh dựa vào đâu mà nói thứ ta tu luyện là tà thuật?" Mắt Sở Nhược Đình đỏ hồng, nhưng vẫn không chịu buông tha hắn, nàng đổi sang chân trái tiếp tục chà đạp vật cứng rắn kia, "Từ trước tới nay huynh vẫn luôn như vậy, nghe người khác nói cái gì thì chính là cái đó, huynh có từng thật lòng thật dạ tin ta?"
Tình huynh đệ và lòng thương hại của đại sư huynh như vầng trăng sáng trên trời quang giờ đây bị nàng vũ nhục, đạp dưới chân. Chân nàng vẫn xoa ấn, chà đạp thứ nóng bỏng kia. Trong lòng Sở Nhược Đình có chút hả hê, vui vẻ.
Đối với Tuân Từ, nàng oán trách nhiều hơn hận.
Có đôi khi còn để chút tình cảm vô tư phức tạp của hai người khi còn nhỏ xen vào.
Tuân Từ nhắm mắt lại.
Trong bóng đêm, từng đợt từng đợt khoái cảm xa lạ cùng cảm giác trướng đâu từ thân dưới ập tới. Tuân Từ không kìm nén được thêm nữa, dưới sự trêu đùa của bàn chân nàng hắn nặng nề bắn ra.
Sở Nhược Đình thu chân lại, nhìn Tuân Từ đang nửa quỳ trên mặt đất thở hổn hển, bỗng nhiên hỏi: "Đại sư huynh, huynh có thấy thất vọng về ta không?"
Mặt Tuân Từ đỏ bừng, hắn không ngẩng đầu lên.
"Mỗi khi thấy thất vọng, huynh đều cụp mắt xuống rồi nhìn về phía tây."
Tuân Từ nghe vậy thì ngẩn ra.
Ánh mắt đang hướng về phía tây của hắn thu lại, nhìn chăm chú khuôn mặt diễm như đào lý(*) của Sở Nhược Đình.
(*)Diễm như đào lý (艳如桃李): là thành ngữ TQ, dùng để miêu tả khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp nhứ trái đào, trái mận chín mọng.
Tuân Từ chậm rãi đứng lên, nhấc tay đặt Thái Hoà kiếm ra trước mặt, dâng cho Sở Nhược Đình, hòa nhã nói: "Nhược Đình, quay đầu đi. Sư huynh sẽ dạy muội tu kiếm."
Thái Hòa(*) kiếm đạo có thể khai sáng tinh thần, tĩnh tâm, kết hợp với hấp thụ linh khí thiên địa sẽ triệt tiêu toàn bộ oán niệm.
(*)Ở mấy chương trước mình có để là Thái Cực kiếm nhưng từ chương này sẽ sửa lại thành Thái Hòa (太和) kiếm nha.
Hắn không thể trơ mắt nhìn Sở Nhược Đình lầm đường lạc lối.
Kiếm phong thanh quang mênh mang, lạnh như băng tuyết. Hắn đem thứ trân quý nhất đối với một kiếm tu dâng tặng cho nàng.
Lông mi Sở Nhược Đình khẽ run rẩy, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất mệt mỏi.
"Huynh mau đi đi."
Tuân Từ tiến lại hai bước, muốn nói gì đó nhưng bị giọng nói lạnh như băng của Sở Nhược Đình đánh gãy, "Đừng để ta phải hận huynh."
Thân ảnh nữ tử tiến vào căn buồng bên trong.
Nơi đây chỉ còn một khoảng thanh lãnh tịch liêu(*).
(*) Lạnh lẽo, hoang vắng.